- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngủ Với Cậu Cùng Bàn
- Chương 37: Chạy ngay đi
Ngủ Với Cậu Cùng Bàn
Chương 37: Chạy ngay đi
“Tiểu Ngư?” Lúc này Kha Tước mới phát hiện cảm xúc của Khang Tiểu Ngư khác lạ. “Làm sao vậy? Cậu không sao chứ?”
Khang Tiểu Ngư lập tức cười rộ lên, cuống quít nói: “Không có việc gì! Đi thôi, chúng ta đi chọn vài con thú nhồi bông nào!”
Cô vội vàng xoay người chui vào trong tiệm, đưa lưng về phía Kha Tước, hít một hơi thật sâu, để chính mình dễ chịu một chút, sau đó nỗ lực làm như không có chuyện gì, vui vui vẻ vẻ mà đi chọn đồ.
Khang Tiểu Ngư nghiêm túc chọn rất nhiều, cuối cùng ánh mắt dừng ở một con cá màu xanh lam siêu lớn.
“Cái này cũng lấy.” Kha Tước đi đến bên cạnh Khang Tiểu Ngư.
Khang Tiểu Ngư kinh ngạc, vội vàng nói: “Cái này là màu xanh lam mà. Người đó sẽ không thích đâu?”
Kha Tước nhận con cá dài gần hai mét từ tay người bán hàng, nhét vào trong lòng Khang Tiểu Ngư, nói: “Cái này là tặng cho cậu a.”
Khang Tiểu Ngư ngơ ngác ôm cá lớn trong lòng, bỗng nhiên trong lòng nảy lên một trận hoảng loạn. Lý trí nói cô nên cự tuyệt, nhưng mà ôm cá lớn màu xanh lam trong lòng, lời cự tuyệt bỗng nhiên không thể thốt ra.
“Tính tiền.” Kha Tước bỗng nhiên ôm lấy con cá từ tay Khang Tiểu Ngư.
Đầu ngón tay cô run lên một chút, nhấp môi nhìn cậu.
Kha Tước đem con cá giao cho người bán hàng, nói: “Lấy cái này cùng với mấy cái trước đó nữa.”
“Vâng.”
Kha Tước lúc này mới nhìn Khang Tiểu Ngư nói: “Quá nặng, cậu ôm không tiện, lát nữa còn phải đi ăn cơm. Trước mắt cứ để họ đưa đến nhà mình, buổi tối lúc mình đưa cậu về, sẽ để nó về cùng với cậu.”
Kha Tước nói xong, rồi mới đi ra ngoài.
“A……” Khang Tiểu Ngư nhìn thoáng qua người bán hàng đang gói con cá màu xanh lam, im lặng chạy theo Kha Tước đi ra ngoài. Khang Tiểu Ngư ngẩng đầu, nhìn Kha Tước đi ở đằng trước, trong lòng lại bắt đầu miên man suy nghĩ. Nếu cậu đã có bạn gái, như vậy cô hẳn là không nên nhận quà của cậu? Nếu bạn gái cậu không vui thì sao? Nhưng ngẫm lại, Kha Tước sở dĩ đưa cô món quà này chỉ vì muốn cám ơn cô hôm nay đã đi lựa đồ cùng cậu? Chỉ là một món quà nhỏ tặng cho bạn bè mà thôi, chắc là không quan trọng…… Hoặc là không phải bạn bè giúp đỡ nhau, thì minh tinh cũng sẽ tặng cho fans một ít quà cáp chứ nhỉ?
Khang Tiểu Ngư mím môi, nhìn Kha Tước, cũng không biết đây có phải là lừa mình dối người hay không. Dù biết Kha Tước chỉ là tùy ý đưa cho cô, nhưng trong lòng cô không thể xem nó là một món quà bình thường được.
Khang Tiểu Ngư vẫn luôn miên man suy nghĩ, Kha Tước dừng lại cũng không phát hiện. Đến khi cô phát hiện thì đã chậm, đâm sầm vào lưng Kha Tước. Cô thấp giọng “ ai nha” một tiếng, đau đến mức che lại cái mũi của mình.
Lưng Kha Tước cứng quá, mũi cô đâm phải, thật đau a……
Kha Tước bật cười mà xoay người lại, nhìn về phía Khang Tiểu Ngư, hỏi: “Hôm nay cậu làm sao vậy? Lúc ở phòng thu âm vẫn còn tốt mà, sao mà bây giờ lại cứ thất thần vậy, hửm?”
“Không, không có nha……” Khang Tiểu Ngư đương nhiên chối bay chối biến.
Kha Tước tiến về phía Khang Tiểu Ngư một bước, hỏi: “Không muốn chọn đồ nội thất với mình sao? Có phải thấy mình rất phiền hay không? Hay là cậu mệt rồi? Mình cứ nghĩ con gái sẽ rất thích đi dạo phố. Cũng đúng, làm phiền cậu lâu như vậy rồi.”
Khang Tiểu Ngư dùng sức lắc đầu, vội nói: “Không có, không có! Thật sự không có! Mình rất vui khi đi chọn đồ với cậu, thật sự!”
Khang Tiểu Ngư nhìn Kha Tước, đôi mắt cô sáng lấp lánh, toát lên vẻ chân thành.
Kha Tước nhìn chằm chằm đôi mắt cô trong chốc lát, mới nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
“Không cần.” Khang Tiểu Ngư đứng ở nơi đó, bước chân cũng không nhích,
“Nếu cậu lựa đồ xong rồi, vậy thì mình về nhà đây.”
“Hiện tại đã qua buổi trưa rồi, cậu không đói bụng sao?” Kha Tước hỏi.
Khang Tiểu Ngư lắc đầu, kiên định mà nói: “Không đói bụng, buổi sáng đã ăn no.”
Kha Tước trầm mặc, cậu ẩn ẩn cảm thấy Khang Tiểu Ngư có chút không đúng, nhưng lại không biết là không đúng ở chỗ nào.
“Nhường một chút!” Một nữ nhân viên bán hàng ôm trong lòng mấy cái chăn, một đường chạy thẳng tới.
Kha Tước vội vàng duỗi tay kéo Khang Tiểu Ngư, nhưng lúc này lại có mấy đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi
từ thang cuốn đi lên, nhảy nhót chạy lại, lập tức đυ.ng vào người Kha Tước. Kha Tước che chở cho Khang Tiểu Ngư, lui về phía sau hai bước, không khéo đυ.ng trúng một trong hai đứa trẻ, làm nó té ngã.
Kha Tước vội vàng nâng đứa trẻ dậy.
Mẹ đứa bé đã chạy lại đây, nói: “Văn Văn, đυ.ng vào người khác còn không mau xin lỗi.”
“Nhưng mà……” Tiểu hài tử ngửa đầu nhìn Kha Tước bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Chiếc mũ trên đầu Kha Tước
rất lớn, che mất đôi mắt, hơn nữa còn khẩu trang, người khác nhận không ra. Nhưng đứa trẻ này rất thấp, lúc được Kha Tước nâng dậy, cách cậu rất gần. Đứa trẻ ngẩng đầu lên, lập tức liền thấy đôi mắt màu xanh lam.
Kha Tước thầm nghĩ không tốt, buông đứa trẻ ra, lui về phía sau một bước, nắm lấy tay Khang Tiểu Ngư, vội vàng chạy về phía thang cuốn.
Đôi mắt đứa trẻ sáng lên, chỉ vào bóng dáng Kha Tước lớn tiếng nói: “Đôi mắt màu xanh lam! Đôi mắt màu xanh lam! Đó là Kha Tước!”
Nhân viên ở mấy cửa hàng phụ cận nhìn ra. Ban nãy Kha Tước và Khang Tiểu Ngư đều ghé cửa hàng bọn họ chọn đồ. Bọn họ cẩn thận nghĩ lại một chút rồi dựa theo lời nói của đứa trẻ kia, bắt đầu bàn tán xôn xao:
“Người kia là Kha Tước?”
“Trời ạ! Vừa nãy tôi còn cảm thấy giọng nói có chút quen quen! Còn đang suy nghĩ có phải là nghệ sĩ tuyến 18 hay không, không nghĩ tới lại là một đại minh tinh!”
Cùng lúc đó có hai fans đuổi theo Kha Tước, lớn tiếng kêu: “Kha Tước! Em muốn ký tên! Muốn chụp ảnh chung!”
Kha Tước kéo Khang Tiểu Ngư bước lên thang cuốn, vẻ mặt cậu vô cùng điềm tĩnh, rốt cuộc cũng không phải lần đầu tiên, cậu đã sớm quen. Nhưng Khang Tiểu Ngư không giống như vậy, cảnh tượng này khiến cô liên tưởng tới mấy cảnh trong phim thần tượng. Vốn dĩ cô lo lắng Kha Tước bị người khác phát hiện, phía sau còn có mấy fans nữ đuổi theo, trong lòng Khang Tiểu Ngư hoảng loạn, lúc bước lên thang cuốn bị hụt một bước.
“Chú ý.” Kha Tước nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, trực tiếp ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng ngực.
Dưới chân Khang Tiểu Ngư lảo đảo, té thẳng người vào lòng Kha Tước. Trước ngực Kha Tước hơi cưng cứng, lúc Khang Tiểu Ngư té vào ngực cậu, hơi đau đau . Cô nghe thấy tim mình “thịch” một cái rồi đập nhanh hơn, giống như vừa tham gia chạy tám trăm mét trong đại hội thể thao vậy.
Kha Tước cảm giác được, cậu rũ mắt nhìn gương mặt Khang Tiểu Ngư, mặt Khang Tiểu Ngư lấy tốc độ có thể thấy được mà bắt đầu đỏ lên, rất mau, cả khuôn mặt đều đỏ ửng.
Kha Tước chậm rãi nhếch khóe miệng.
Nhìn ý cười chưa kịp tan trên mặt Kha Tước, Khang Tiểu Ngư cảm thấy cực kỳ quẫn bách, cô cuống quít lui về phía sau hai bước, thoát khỏi l*иg ngực Kha Tước. Cô quay đầu đi, nhìn thang cuốn bên cạnh, không ngừng lui về phía bảng quảng cáo ở đằng sau, trên đó là Kha Tước và nhãn hiệu di động mà cậu đại diện phát ngôn. Trên bảng quảng cáo thật lớn là hình ảnh Kha Tước cười đến lộng lẫy.
Kha Tước bỗng nhiên bắt lấy bàn tay Khang Tiểu Ngư, kéo cô chạy một mạch.
Lúc Khang Tiểu Ngư phục hồi lại tinh thần, mới biết đằng sau có hai nữ sinh đuổi theo, cô vội vàng chạy theo kịp tốc độ với Kha Tước.
Còn chưa chạy đến thang cuốn để xuống tầng dưới, Kha Tước kéo khoá áo khoác xuống. cậu buông tay Khang Tiểu Ngư ra, nhanh chóng cởϊ áσ khoác, sau đó trùm lên đầu Khang Tiểu Ngư.
Trước mắt Khang Tiểu Ngư tối sầm, cái gì cũng nhìn không thấy. Ngay sau đó, cô liền bị Kha Tước nắm lấy cổ tay, một tay khác vòng ra sau ôm eo cô, đem cô giấu trong ngực.
Tim Khang Tiểu Ngư đập mạnh, “Thình thịch”, “Thình thịch” mấy cái không ngừng. Trong đầu cô trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được, chỉ có thể để Kha Tước tùy ý lôi kéo cô chạy đi.
Không biết có phải vì cái gì cũng không nhìn thấy, mà tâm tình của Khang Tiểu Ngư trở nên bình tĩnh, hơn nữa thính lực cũng trở nên rất tốt. Bên tai cô là tiếng bước chân trầm ổn của Kha Tước, còn có phía sau là tiếng hô “Kha Tước” không ngừng của các fans, kèm theo đó là tiếng nghị luận sôi nổi của người qua đường trước hành động của Kha Tước.
“Cô ta là ai, có quan hệ gì với Kha Tước?”
Cô chả là ai cả, cũng chẳng có quan hệ gì với Kha Tước. Kha Tước đã có bạn gái a.
—— Khang Tiểu Ngư đang tự trả lời cho những người nghị luận sôi nổi đó.
Sau khi Kha Tước kéo
Khang Tiểu Ngư chạy đi, mấy nhân viên bán hàng vẫn còn bàn tán sôi nổi.
“Lúc nãy tôi nghe thấy âm thanh của cậu ấy, rốt dễ nghe và rất quen thuộc. Ai nha, tại sao tôi lại không phát hiện đó là Kha Tước chứ! Nhạc chuông di động của tôi chính là bài hát của cậu a!”
“Thật
không nghĩ tới Kha Tước sẽ đến nơi này chọn đồ nội thất. Mà nữ sinh kia là ai…… Là bạn gái của cậu sao? Kha Tước có bạn gái!”
“Không nhất định là bạn gái đi? Lần trước tôi xem một cái talk show, Kha Tước nói cậu ấy không có bạn gái nha.”
“Hứ, cô thì biết cái gì. Những minh tinh đó đều làm trò trên màn ảnh, nào có ai nói thật a. Bọn họ vì fans mà phải cất giấu tình yêu của mình, nếu không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì sẽ không công bố đâu. Có bao nhiêu đại minh tinh sau khi kết hôn sợ hãi fans sẽ bỏ đi, cũng không dám công bố ra ngoài.”
“Nếu là bạn gái của Kha Tước thì đã sao? Tốc độ thay đổi bạn gái của mấy đại minh tinh đó nhanh như thay áo không phải sao? Hôm nay là bạn gái, ngày mai có thể sẽ không phải nữa. Hơn nữa, Kha Tước mới bao lớn, tuổi nhỏ như vậy, đừng nói tình cảm phai nhạt, đây mới chỉ là rung động đầu đời thôi……”
“Cậu nói cũng phải……”
“Nhưng có thể làm bạn gái của Kha Tước, cho dù chỉ là chơi đùa thì thế nào. Kha Tước cũng không phải là người mà muốn ngủ thì có thể ngủ, nếu được làm bạn gái Kha Tước, cho dù chỉ có một ngày, một giờ tôi cũng muốn!”
“A Lệ, cậu đang mơ sao? Cậu đã hai tám rồi, hơn Kha Tước mười hai tuổi đó.”
“Đúng vậy, Kha Tước mới bao lớn a! Chị Lệ, khẩu vị của chị mặn quá nha!”
“Ai nha, cứ cho là chị đây mơ đi, không được sao……”
Kha Tước che chở cho Khang Tiểu Ngư một đường chạy ra khỏi trung tâm thương mại, trực tiếp chui vào một chiếc taxi ven đường, thuận miệng nói một cái địa chỉ, để tài xế lái xe. Tài xế nhìn đám fans bên ngoài chạy lại đây, lại nhìn đôi mắt Kha Tước qua chiếc gương trước mặt, một chân dẫm xuống chân ga, chiếc xe lao thẳng về phía trước, ném đám fans ở lại phía sau. Trong lòng tài xế đang vui mừng, không nghĩ tới có thể chở một đại minh tinh! Con gái hắn đặc biệt thích Kha Tước, nói không chừng đợi chút đưa Kha Tước đến nơi, có thể xin cậu một chữ ký! Nghĩ đến gương mặt tươi cười hớn hở của con gái, tài xế liền vui vẻ.
Lúc tài xế đột nhiên giẫm mạnh chân ga, tầm mắt Khang Tiểu Ngư bị che, không hề chuẩn bị, theo quán tính, cả người cô đều hướng về phía trước, cái trán đập vào lưng ghế đằng trước. Cơn đau trong tưởng tượng cũng không có truyền đến, Khang Tiểu Ngư nhìn cánh tay Kha Tước vươn ra qua khe hở của áo khoác, biết là Kha Tước duỗi tay che cho cô. Thứ cô đυ.ng phải không phải lưng ghế đằng trước mà là lòng bàn tay cậu.
Khang Tiểu Ngư vội vàng kéo áo khoác trên đầu xuống, Kha Tước cũng giúp cô lấy ra. Cậu nói: “Lúc nãy chạy trốn, cậu có bị đυ.ng phải chỗ nào không? Lo lắng những người đó chụp ảnh lung tung, cho nên mới che cậu lại.”
Lúc ấy Kha Tước thấy đã bị nhận ra, cậu cũng không cần phải đội mũ, nhưng cậu không muốn người khác chụp ảnh Khang Tiểu Ngư, tránh mang lại phiền toái cho cô.
“Không sao, không đυ.ng vào đâu hết.” Khang Tiểu Ngư nhẹ nhàng thở ra.
Ngay sau đó, Khang Tiểu Ngư nghe thấy Kha Tước cười khẽ một tiếng. Cô nghi hoặc mà quay đầu, dùng
ánh mắt dò hỏi nhìn cậu. Kha Tước không nói chuyện, mà duỗi tay chỉnh lại mái tóc cho Khang Tiểu Ngư. Bởi vì bị chiếc áo trùm lên đầu, nên tóc cô vô cùng rối loạn, đặc biệt là lúc cô kéo cái áo xuống, có lẽ nút áo đã kéo một nhúm tóc từ
búi tóc đuôi ngựa của cô ra rũ bên tai.
Kha Tước dùng ngón tay thon dài mà bắt lấy nhúm tóc, động tác mềm mại quấn quanh nút buộc của đuôi ngựa.
“Để mình.” Khang Tiểu Ngư quay đầu đi,
tránh né cánh tay của Kha Tước.
“Đừng nhúc nhích, cậu không nhìn thấy gì.” Kha Tước kéo Khang Tiểu Ngư qua, chỉnh lại mái tóc bị vò loạn của cô.
Tài xế từ kính chiếu hậu
trước mặt đem nhất cử nhất động của Kha Tước cùng Khang Tiểu Ngư xem ở trong mắt, hắn ha hả cười, lộ ra sự từ ái của người cha, nói: “Đại minh tinh, đây là
gái của cậu sao?”
“Không phải!”
“Đúng vậy.”
Chữ “Không phải” vừa ra khỏi miệng,
Khang Tiểu Ngư liền nghe thấy Kha Tước thừa nhận “Đúng vậy”. Cô sửng sốt một chút, kinh ngạc mà quay đầu nhìn Kha Tước. Cô mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn cậu, cũng quên luôn phải nói như thế nào.
Tài xế ngồi ở phía trước cười “Hắc hắc” một tiếng, nhìn Kha Tước qua kính chiếu hậu, lộ ra ánh mắt “Tôi hiểu, tôi hiểu mà” , sau đó nói: “Yên tâm, yên tâm, tôi sẽ giữ kín chuyện này. Tuyệt đối sẽ không nói cho người khác!”
Kha Tước tươi cười, nói: “Cám ơn.”
“Cái kia…… Cậu có thể ký tên giúp tôi được không? Con gái của tôi đặc biệt thích cậu!” Tài xế lại nói.
“Đương nhiên có thể.” Kha Tước nói.
Tài xế huýt sáo một cái.
Khang Tiểu Ngư vẫn ngơ ngác nhìn
Kha Tước như cũ, Kha Tước rốt cuộc cũng quay đầu nhìn về phía cô, Khang Tiểu Ngư theo bản năng mà dời tầm mắt, nhanh chóng cúi đầu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngủ Với Cậu Cùng Bàn
- Chương 37: Chạy ngay đi