Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngủ Với Cậu Cùng Bàn

Chương 31: Mình rốt cuộc cũng giống như bọn họ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 31

Tâm tình của Khang Tiểu Ngư hôm nay rất tệ, lúc giải lao Lâm Thất Âm tới tìm cô, cô cũng không buồn nói chuyện. Cho đến tiết tự học buổi tối, Chu Dịch Quân nói cô có người tìm. Khang Tiểu Ngư mới buồn bã ỉu xìu mà ngẩng đầu, thấy Khang Hành đứng đằng sau Chu Dịch Quân.

Vào tiết tự học buổi tối, sân thể dục rất ít người.

Khang Tiểu Ngư ngồi dựa vào cột bóng rổ, cúi đầu, vẫn không hé răng.

Khang Hành vừa đi vừa nói rất nhiều, Khang Tiểu Ngư cũng không đáp lại, làm cho anh nhịn không được, tính tình bạo phát mà rống lên: “Lời của anh nói em có nghe không? Về nhà ở! Em ở nhà của anh rể thật sự không thích hợp!”

Khang Tiểu Ngư ngẩng đầu, tức giận mà trừng mắt với anh, chất vấn: “Anh có ý gì? Anh cũng tin những lời đồn đãi trên mạng có phải hay không!”

Khang Hành vừa thấy vành mắt Khang Tiểu Ngư hồng hồng, không khỏi nhẹ giọng lại, nói: “Anh không có ý đó! Sao anh có thể tin vào những lời đồn thổi lung tung trên mạng chứ! Nhưng em ở nhà của anh rể không thích hợp, cho dù chị gái em còn sống thì như thế cũng không tiện, huống chi chị gái em đã không còn nữa. Tuy rằng chúng ta biết chuyện là như thế nào, nhưng người khác không biết! Nếu như em không ở đó, những người khác cũng sẽ không liên tưởng lung tung, sau đó mắng chửi người!”

“Ý của anh là em sai rồi sao, những người nói hươu nói vượn đó không sai, lỗi là do em ở nhà của anh rể, nên phải chấp nhận để cho bọn họ chửi rủa phải không!” Trong lòng Khang Tiểu Ngư nghẹn một hồi, nhìn Khang Hành mà hét lớn lên.

Sau khi cô hét lên, nước mắt lại bắt đầu rơi như mưa.

Khang Tiểu Ngư muốn dọn ra khỏi nhà của Lục Trầm Hòa, vì cô sợ mang phiền toái đến cho anh, chứ không phải lo lắng mấy cái gọi là ảnh hưởng không tốt như người ta đồn. Đương nhiên, nếu cô dọn ra khỏi nhà Lục Trầm Hòa, cũng sẽ không dọn về Khang gia.

Khang Hành chịu không nổi nước mắt của Khang Tiểu Ngư, anh thở dài, dùng ngữ khí nghiêm túc, nói: “Tiểu Ngư, về nhà ở đi.”

Khang Tiểu Ngư quay đầu đi, không hé răng.

“Em, nói chuyện!” Khang Hành đi đến trước mặt cô, ngồi xuống.

Khang Tiểu Ngư bực bội mà nói: “Khang Hành, anh la hét muốn em trở về sống. Nhưng sau khi em trở về thì sẽ ở chỗ nào? Phòng của em hiện tại là anh ở! Nếu trong nhà còn chỗ ở, năm đó em cũng sẽ không dọn ra ngoài!”

Khang Hành sửng sốt.

Khang Tiểu Ngư nói xong liền hối hận. Cô ảo não mà đứng lên, kéo một góc áo của Khang Hành, nức nở mà nói: “Em không có ý đó…… Thật sự không phải…… em chỉ là ăn ngay nói thật……”

Cô cúi đầu, nước mắt lại rơi ào ào.

Nhìn bộ dáng khổ sở của cô, Khang Hành buột miệng thốt ra: “Nếu anh không trở lại thì tốt rồi.”

“Không phải!” Khang Tiểu Ngư liều mạng mà lắc đầu, “Là em cùng chị gái chiếm lấy những gì thuộc về anh, vật quy nguyên chủ mà thôi!”

“Được rồi, đừng khóc. Anh hiện tại trọ ở trường cũng không ở trong nhà. Mấy cái khăn trải giường màu hồng của em đều giữ lại. Muốn về nhà lúc nào cũng có thể. Về sau anh cũng không dong dài với em nữa, em muốn thế nào cũng được. Nhưng đừng khổ sở, ngàn vạn lần đừng khổ sở, đừng làm cho chính mình chịu uất ức. Có việc gì thì nói cho anh, anh che chở em. Được không?”

Khang Hành lui về phía sau một bước, có chút rầu rĩ mà nói: “Thôi, em mau về phòng học đi. Anh cũng về trường học đây, nếu không về sớm, bác gái quản lý ký túc xá sẽ không cho vào!”

Khang Hành tựa như chạy trối chết. Anh bỗng nhiên có điểm sợ hãi, anh không rõ cảm giác quặn đau trong lòng là vì sao.

Khang Hành đột nhiên chạy đi, lại làm Khang Tiểu Ngư cho rằng anh tức giận. Khang Tiểu Ngư thực hối hận khi nói ra những lời đó, cô ngồi xổm xuống, ôm đầu gối nhỏ giọng khóc.

Thẳng đến khi trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân.

Nhìn đôi giày, Khang Tiểu Ngư liền biết là Kha Tước. Cô theo bản năng nhăn mày lại, cô không ngẩng đầu, ngược lại đem mặt chôn ở đầu gối.

“Ngồi xổm lâu sẽ mỏi chân, qua kia ngồi khóc đi.” Kha Tước nói.

Khang Tiểu Ngư nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nghe lén người khác nói chuyện là không đúng……”

Kha Tước cười khẽ một tiếng, cong lưng, cầm bàn tay Khang Tiểu Ngư, túm cô lên, lôi cô về phía phiến đá bên cạnh sân bóng rổ rồi kéo cô ngồi xuống, mới nói: “Tình

cờ đi ngang qua, không cẩn thận nghe được mà thôi. Hơn nữa nghe được không nhiều lắm, cũng không hiểu gì.”

“Nếu không phải nghe lén, chỉ là không cẩn thận nghe thấy thì hiểu để làm gì.” Khang Tiểu Ngư bĩu môi, rầu rĩ mà nói.

Kha Tước kéo khóa áo đồng phục xuống, cởi ra khoác trên người Khang Tiểu Ngư, nói: “Cứ cho là mình cố tình đi,

thực xin lỗi, đừng khóc.”

Khang Tiểu Ngư quay đầu nhìn Kha Tước, nói: “Ban đầu mấy người đó viết loạn chuyện xưa khiến cho mình rất tức giận, còn về sau lại khóc là bởi vì mình nhớ chị gái mình.”

Kha Tước có chút kinh ngạc mà nhìn cô.

Cậu cảm thấy tính tình của Khang Tiểu Ngư



hơi u sầu, thuộc về kiểu người luôn thích đem tâm sự giấu ở trong lòng. Nhưng có đôi khi nói hết là một cách giải quyết tốt.

Kha Tước bỗng nhiên hát lên: “Tôi muốn nghe chuyện xưa của bạn, kể cho tôi nghe được không. Tôi sẽ đem nó chôn đi ai cũng không nói, chúng ta ngoéo tay được không.”

Cậu dùng giai điệu của một bài hát thiếu nhi.

Khang Tiểu Ngư lập tức cười rộ lên.

“Vậy mới phải, cậu biết không cậu cười lên rất dễ nhìn.” Kha Tước nói.

Khang Tiểu Ngư dịch về phía sau, đổi thành một tư thế thoải mái dựa vào gốc cây đằng sau.

“Từ khi mình có ký ức là đã ở trong cô nhi viện, mình không biết cha mẹ ruột của mình là ai, không biết chính mình đi lạc, hay là bị vứt bỏ, cũng không biết cha mẹ còn trên cõi đời này không. Nhưng mình có chị gái.” Khang Tiểu Ngư cười rộ lên, “Cậu biết không? Ở trong cô nhi viện, các bạn khác đều hâm mộ mình, bởi vì mình có chị gái, vẫn còn người thân.”

Kỳ thật không phải hâm mộ, mà là ghen ghét, ghen ghét nên tìm các loại lý do xa lánh, bắt nạt cô. Nhưng Khang Tiểu Ngư hiển nhiên không nghĩ sẽ nói với Kha Tước những điều này.

“Mình ở trong cô nhi viện đến năm 6 tuổi, đi theo chị gái đến Khang gia.Thật ra ba mẹ Khang chỉ muốn thu dưỡng một đứa trẻ, nhưng chị mình nắm tay mình hoài không bỏ, mình mới có thể đi theo chị gái cùng nhau vào Khang gia. Mà ba mẹ nuôi mình đi nhận con nuôi, là bởi vì con trai ruột của bọn họ đã bị lạc từ mấy năm trước.”

Kha Tước bừng tỉnh, lại liên tưởng đến đoạn đối thoại vừa rồi của Khang Tiểu Ngư cùng Khang Hành, cậu mơ hồ đoán được cái gì.

“Mình cùng chị gái ở Khang gia được 6 năm thì cha mẹ nuôi tìm được người con trai bị thất lạc. Mình vĩnh viễn đều nhớ rõ tươi cười trên gương mặt ba mẹ nuôi ngày hôm đó. Trong một tháng, nhà mình đều đặc biệt đặc biệt vui vẻ, thật sự. Chỉ là sau đó mình cùng chị gái vô tình nghe thấy anh hai hỏi ba mẹ ‘ tại sao phòng con lại cho người khác ở, còn con phải ngủ phòng khách? ’”

“Ngày hôm sau chị gái lén đưa mình đi tìm anh rể. Chị mình ở văn phòng của anh rể mà cưỡng hôn anh ấy, ha ha ha……” Khang Tiểu Ngư bỗng nhiên lại rơi nước mắt, chỉ là lần này cô cười. Cô vừa khóc vừa cười, “Lúc ấy chị mình nói……‘ Lục Trầm Hòa, không phải lần trước anh khen em xinh đẹp sao? Thật khéo, từ nhỏ em đã

yêu thầm anh, anh muốn chúng ta tiếp tục là bạn bè sao? ’ lúc ấy một chồng bệnh án trong tay anh rể rơi xuống đầy đất……”

Kha Tước rút khăn giấy trong túi áo đưa cho cô.

Khang Tiểu Ngư hít vào một hơi, đè nén cảm xúc, tiếp tục nói: Chị của mình còn nói ‘ Lục Trầm Hòa, em không chê anh lớn hơn em tám tuổi, cũng không chê anh mặt mày cứng ngắc không có biểu cảm. Em muốn gả cho anh, anh có nguyện ý hay không? Nhưng em còn chưa tới tuổi kết hôn, chờ em bốn năm. Anh có nguyện ý hay không trước nuôi dưỡng em bốn năm? Học phí em sẽ tự mình kiếm, sinh hoạt phí cha mẹ nuôi sẽ cho em, anh chỉ cần cho em một chỗ ngủ là tốt rồi! Ngủ trên giường anh cũng được! Còn có, em có em gái mới 12 tuổi, anh có thể tiếp thu “con chồng trước”, cho đến khi nó 18 tuổi không! ’”

“Lúc ấy mình tránh ở góc tường khóc hoài không thôi, cảm thấy chị gái giống như bán mình……” Khang Tiểu Ngư ôm mặt, không tiếng động mà rớt nước mắt, nước mắt ướt đẫm lòng bàn tay cô, len lỏi qua kẽ tay.

Kha Tước nghe Khang Tiểu Ngư nghẹn ngào kể chuyện, chốc lát lại khóc, một chốc sau lại cười, chìm trong hồi ức, cảm thấy đau lòng. Người ngoài như cậu nghe xong cũng phải thổn thức, cậu khó có thể tưởng tượng Khang Tiểu Ngư trải qua khoảng thời gian đó sẽ có bao nhiêu khổ sở. Cậu giống như hiểu ra nguyên do vì sao Khang Tiểu Ngư thật cẩn thận, đã hiểu vì sao cô luôn giấu kín tâm sự.

“Sau đó thì sao?” Cậu hỏi.

Khang Tiểu Ngư đang cúi đầu chậm rãi lắc đầu, “Không có sau, chị gái không còn nữa. Đồng bạn ở cô nhi viện không bao giờ hâm mộ mình nữa, mình rốt cuộc cũng giống như bọn họ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »