Chương 29: Sẽ ngồi ở đâu?

1929 Chữ Cài Đặt
Chương 29

Buổi sáng thứ hai, Khang Tiểu Ngư mới vừa xuống xe buýt, liền thấy Lâm Thất Âm ở đằng xa vẫy tay với cô.

“Tiểu Ngư! Tiểu Ngư! Có phải là thật hay không? Cậu và Kha Tước sẽ cùng nhau ca hát?” Lâm Thất Âm hỏi.

Cô ấy không có cố ý hạ giọng, mấy học sinh xung quanh đều trộm xoay đầu, từ trên xuống dưới đánh giá Khang Tiểu Ngư.

Khang Tiểu Ngư nỗ lực xem nhẹ mấy ánh mắt đó, kéo tay Lâm Thất Âm đi về phía cổng trường, vừa đi vừa nói: “Cậu không cần nghe mấy lời đồn trên mạng, đều không đáng tin.”

“Thật không?” Lâm Thất Âm nghi hoặc nhìn cô.

Khang Tiểu Ngư đặc biệt nghiêm túc gật đầu.

“Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!” Đằng sau có hai nữ sinh đuổi theo.

Đoạn đường từ trạm xe buýt tới phòng học, có rất nhiều học sinh bất kể là cùng lớp hay không, cũng chạy tới truy hỏi Khang Tiểu Ngư. Khang Tiểu Ngư một mực chắc chắn những tin đồn đó không có thật, cũng lười giải thích. Sau lại thấy sắp muộn học, đám học sinh này mới buông tha cho Khang Tiểu Ngư.

Khang Tiểu Ngư đứng ở cửa phòng học, hít một hơi thật mạnh.

“Sớm a.” Thanh âm của Kha Tước ở sau lưng vang lên.

Vừa mới thả lỏng, sống lưng Khang Tiểu lại căng cứng, không rõ là vì xấu hổ hay khẩn trương. Những học sinh ban nãy vây quanh Khang Tiểu Ngư hỏi cái này cái kia còn chưa đi xa, đều dừng lại, mắt trông mong mà nhìn sang bên này. Ngay cả Lâm Thất Âm đứng bên cạnh Khang Tiểu Ngư trong mắt đều nhịn không được hiện lên một tầng bát quái.

Khang Tiểu Ngư lặng lẽ hít vào một hơi, xoay người nhìn về phía Kha Tước, nỗ lực dùng ngữ khí giống như đối đãi với các bạn học khác mà chào hỏi cậu: “Sớm a.”

Kha Tước quơ quơ hai ly sữa đậu nành trong tay.

Khang Tiểu Ngư nhìn ly sữa đậu nành đang lắc lư, không biết nên phản ứng như thế nào.

Kha Tước nghĩ tới cái gì, đem ống hút cắm vào, mới đưa cho Khang Tiểu Ngư.

Nhìn ly sữa trước mặt, cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Khang Tiểu Ngư bỗng nhiên thấy hơi xấu hổ, nhận không được mà không nhận cũng không xong. Cho đến khi cuối hành lang truyền tới tiếng giày cao gót của các giáo viên nữ, đám học sinh tụ tập ở hành lang mới vội vàng chạy về phòng học của mình.

Khang Tiểu Ngư nhận sữa đậu nành, sau đó cùng Kha Tước mỗi người cầm một ly sữa đi vào phòng học.

Trong phòng học, toàn bộ học sinh đều ngẩng đầu lên nhìn hai người. Ngay cả Lâm Thất Âm đi theo sau Kha Tước cùng Khang Tiểu Ngư nhận được ánh mắt của các bạn trong phòng học, không khỏi thả chậm bước chân, bảo trì khoảng cách với Khang Tiểu Ngư và Kha Tước. Cô ấy hành động theo bản năng, cũng không nghĩ nhiều, cho đến trở lại chỗ ngồi mới phản ứng lại, là mình không muốn làm bóng đèn giữa hai người họ sao?

Từ từ……

Lâm Thất Âm ngẩng đầu, nhìn Kha Tước và Khang Tiểu Ngư đã vào chỗ ngồi, nhìn hai ly sữa đặt trên bàn học của bọn họ…… Hai người bọn họ không phải là……

Cô lắc đầu, cô và Khang Tiểu Ngư thân thiết như vậy, Khang Tiểu Ngư sẽ không lừa cô đâu!

·

Khang Tiểu Ngư đem sữa đậu nành đặt ở góc trái phía trên bàn học, cũng không uống một ngụm. Cô nhìn ly sữa đậu nành, tâm tình có chút uể oải. Cô thậm chí cũng không rõ tại sao lại uể oải như vậy.

Đại minh tinh mà cô thích lại mang sữa đậu nành đến cho cô, điều này đối với một fan mà nói không phải là rất hưng phấn hay sao? Nhưng đối với cô, một chút vui mừng cũng không cảm nhận được.

Cô quay đầu, nhìn Kha Tước một cái, lại vội vàng nhìn chỗ khác. Cô không nghĩ ra, đến tột cùng Kha Tước có ý gì. Rõ ràng mấy ngày trước cậu còn tỏ thái độ xa cách.

Cô đoán không ra tâm tư của Kha Tước.

Nghĩ hoài không ra, cô hoàn toàn ở thế bị động, khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô thậm chí cảm thấy thái độ của Kha Tước đối với cô có chút chuyển biến, như là…… như là đang bị trêu chọc.

Khang Tiểu Ngư quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, năm nay mùa đông không chỉ dài, rét lạnh, mà còn nhiều tuyết. Hiện giờ là đầu tháng ba, tuyết trên núi không biết đã tan chưa. Khang Tiểu Ngư nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, không khỏi duỗi tay sờ cái trán một chút.

Làm xong động tác này, chính cô cũng sửng sốt một chút.

Cô lại vội vàng nhìn thoáng qua Kha Tước, Kha Tước đang giải đề, ngẩng đầu nhìn Khang Tiểu Ngư cười một cái.

“Có cái gì buồn cười……” Khang Tiểu Ngư chậm rì rì mà từ cặp sách lấy sách tiếng Anh ra học từ vựng.

·

“Tất cả dừng lại, lớp chúng ta hôm nay có thêm một bạn học mới.” Chu Dịch Quân đứng ở bục giảng.

Khang Tiểu Ngư cùng các bạn trong lớp ngẩng đầu, sau đó cô có chút ngoài ý muốn mà nhìn Ôn Thế Gia đứng bên người Chu Dịch Quân. Ôn Thế Gia chuyển trường đến Trung học Minh Nhã? Lại còn là lớp này?

“Ôn Thế Gia!”

“Oa, lớp chúng ta như thế nào lại thu hút đại minh tinh vậy! Mấy ngày nữa không biết còn có ai sẽ đến……”

“Trước kia mình cảm thấy Kha Tước và Ôn Thế Gia cùng nhau đóng phim thật là đẹp mắt, không nghĩ tới hiện tại bọn họ học cùng lớp với nhau……”

Các nữ sinh trong lớp bắt đầu âm thầm bàn tán.

Khoa xã hội nam sinh không nhiều lắm, mấy nam sinh đều ngồi ở cuối lớp, bọn họ nhìn Ôn Thế Gia, trong mắt toát sự hưng phấn nhè nhẹ.

Chu Dịch Quân ho nhẹ một tiếng, nói: “Em giới thiệu bản thân với cả lớp đi.”

Ôn Thế Gia gật gật đầu, ngoan ngoãn mà bước lên phía trước một bước, ngọt ngào nói: “Chào mọi người, mình là Ôn Thế Gia. Mình rất vui khi trở thành bạn cùng lớp với các bạn, nếu mình có gì không đúng, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn! Rất mong nhận được sự giúp đỡ của các bạn”

Nói xong, cô cúi người thật sâu chào cả lớp.

Trong phòng học lập tức vang lên một tràng vỗ tay.

“Cảm ơn mọi người.” Ôn Thế Gia tươi cười.

Một nam sinh ngồi bàn cuối bỗng nhiên huýt sáo.

Chu Dịch Quân lập tức đen mặt, cô muốn phát hỏa, suy xét hôm nay có học sinh mới đến, lại là lúc đang tự giới thiệu, đành phải đem lời nhắc nhở đè xuống.

Cô sầu a!

Trong lớp có một đại minh tinh đã đủ làm cô đau đầu, sao lại tới thêm một người nữa! Lớp này cô quản không nổi a!

“Thưa cô, em sẽ ngồi ở đâu?” Ôn Thế Gia nhìn Chu Dịch Quân, nhẹ nhàng mà dò hỏi.

Chu Dịch Quân nhìn chung quanh phòng học, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Kha Tước. Cô có nên để hai vị minh tinh này ngồi cùng nhau? Làm như vậy…… Ít nhất lúc học sinh thất thần, ánh mắt sẽ cùng hướng về một phía.

Ánh mắt Chu Dịch Quân không chút che dấu, học sinh trong phòng học đều nhìn ra được, theo ánh mắt

của cô nhìn về phía Kha Tước, lại thuận tiện nhìn Khang Tiểu Ngư. Cuối cùng, ánh mắt của đám học sinh đảo qua ba người Khang Tiểu Ngư, Kha Tước cùng Ôn Thế Gia.

Lại liên tưởng lời đồn mới đây của Khang Tiểu Ngư và Kha Tước…

Khang Tiểu Ngư cũng mơ hồ nhận ra tính toán của Chu Dịch Quân. Trong nháy mắt, trong đầu cô trống rỗng, cả người rơi vào trạng thái mờ mịt. Rõ ràng hai ngày trước, cô còn hạ quyết tâm xin cô chủ nhiệm đổi chỗ ngồi. Nhưng cô còn chưa chủ động đi tìm chủ nhiệm lớp, thì chủ nhiệm lớp đã muốn tách cô và Kha Tước ra.

Vì cái gì mà cô lại cảm thấy không muốn?

Khang Tiểu Ngư đối với mâu thuẫn trong lòng có chút buồn rầu, đây rõ ràng đều là tính toán của cô!

Nhưng cô lại tự an ủi chính mình, do chủ động xin đổi chỗ ngồi cùng bị chủ nhiệm lớp đổi chỗ ngồi không giống nhau. Nhất định là như vậy, nhất định là bởi vì không phải do cô chủ động yêu cầu nên cô không vui!

“Khang Tiểu Ngư em chuyển đến đằng sau Lâm Thất Âm ngồi đi, sau đó Ôn Thế Gia ngồi ở chỗ của Khang Tiểu Ngư, cùng bàn với Kha Tước.” Chu Dịch Quân mở miệng, quả nhiên đúng như dự kiến.

Rõ ràng đã đoán được ý định của Chu Dịch Quân, nhưng khi nghe được mấy lời này, trong lòng Khang Tiểu Ngư vẫn cảm thấy mất mát, rầu rĩ.

“Vâng……” Cô lên tiếng, ánh mắt dừng ly sữa đậu nành trên bàn.

Hiện tại có nhiều người đang nhìn, lúc này cô nhất định không thể nhìn về phía Kha Tước. Cô cúi đầu, bắt đầu thu thập cặp sách.

“Chủ nhiệm.”

Là tiếng của Kha Tước, động tác của Khang Tiểu Ngư bỗng nhiên dừng lại.

Chu Dịch Quân không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Kha Tước.

Mọi người cũng an tĩnh lại.

“Em và Ôn Thế Gia trước đó đều nghỉ rất nhiều, thành tích đều không tốt lắm. Ngồi cùng bàn thì phải hỗ trợ lẫn nhau, em cảm thấy nên để Ôn Thế Gia ngồi cùng bàn với một bạn học nào đó có thành tích tốt.” Kha Tước chậm rãi nói.

Khang Tiểu Ngư cúi đầu, chính cô cũng không ý thức được khóe miệng cô nhẹ nhàng cong lên.

Trên mặt Ôn Thế Gia vẫn luôn treo nụ cười ngọt ngào, lúc Chu Dịch Quân nói để cô ngồi cùng bàn với Kha Tước tươi cười trên mặt càng sáng lạn. Mà lúc này nghe được lời cự tuyệt của Kha Tước, cô ta phải rất nỗ lực, mới có thể duy trì nụ cười trên mặt.

Ưu nhã! Cô ta phải ưu nhã! Nụ cười trên mặt không thể dừng lại!

Nhưng cô nhìn về phía Khang Tiểu Ngư, trong lòng lại đem Khang Tiểu Ngư ghi sổ! Cô ta nghĩ thầm: Nữ sinh này thật chán ghét! Luôn làm hư chuyện của mình! Luôn tranh đoạt cùng mình!

Đôi mắt Lâm Thất Âm xoay chuyển, giơ tay lên, nói: “Chủ nhiệm! Để Ôn Thế Gia ngồi ở phía sau em đi. Em nguyện ý giúp bạn ấy học bù! Hơn nữa Thôi Minh Học chính là lớp trưởng, bạn ấy cùng Thôi Minh Học ngồi cùng nhau là tốt nhất!”