Nét mặt ba Đàm Hân Hân lập tức cương lại. Mặt mày choáng váng, ngơ ngác nhìn nhìn Lục Trầm Hòa đứng trước mặt ông, lại quay đầu nhìn Khang Tiểu Ngư. Rốt cuộc cũng hiểu vì sao Khang Tiểu Ngư lại chọn bệnh viện cách trường học xa như vậy……
Ba Đàm bỗng nhiên nhớ tới lời của con gái trong đoạn ghi âm…… Thì ra người anh rể sống cùng Khang Tiểu Ngư lại là Lục Trầm Hòa? Nói giỡn, Lục Trầm Hòa đối với vị hôn thê của mình si tình đến cực điểm, làm oanh động toàn bệnh viện! Từ từ…… Khang Tiểu Ngư là em gái vị hôn thê của Lục Trầm Hòa? Kia chẳng phải vị hôn thê đã chết, còn muốn chăm sóc em gái của vị hôn thê? Này, nếu để các y tá và hộ sĩ trong bệnh viện biết, lại hô to “Si tình”, “Có trách nhiệm”,.....…
Lục Trầm Hòa tháo khẩu trang, hỏi: “Lão Đàm, hôm nay không phải ngày nghỉ của ông sao? Sao lại đến đây?”
“Cái này…… Cái kia…… Tôi…… Cậu……” Ba Đàm trở nên lắp bắp.
Khang Tiểu Ngư đi qua, nói: “Anh rể, em cùng con gái của chú Đàm, Đàm Hân Hân là bạn cùng lớp, em đánh Đàm Hân Hân, chú Đàm muốn em tới để kiểm tra vết thương cho Đàm Hân Hân rồi bồi thường tiền thuốc men cho bạn ấy.”
“Không không không phải……” Trên trán ba Đàm bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Nói giỡn! Nếu sớm biết rằng anh rể của Khang Tiểu Ngư là Lục Trầm Hòa, ông ta sẽ không đến đây. Ông sẽ bắt con gái mình xin lỗi Khang Tiểu Ngư! Lục Trầm Hòa không chỉ là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của khoa não, càng quan trọng là…… Ba của Lục Trầm Hòa là viện trưởng của bệnh viện lớn nhất thành phố Minh Định này……
Lục Trầm Hòa liếc qua Đàm Hân Hân, nói: “Đi kiểm tra đi.”
Ba của Đàm Hân Hân lập tức xua tay, liên tục nói: “Chỉ là trẻ nhỏ đùa giỡn mà thôi! Không cần, không cần, con gái tôi vẫn tốt! Không thiếu cánh tay hay gãy chân gì cả!”
“Ba ba!” Đàm Hân Hân lại tức kinh ngạc.
“Con câm mồm cho ba!” Ba của Đàm Hân Hân quay đầu lại rống lên một tiếng.
Chu Dịch Quân đứng ra, “Ngài là người nhà của Khang Tiểu Ngư sao? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy.”
“Chào chủ nhiệm.” Lục Trầm Hòa xin lỗi nhìn bao tay của mình, “Tay tôi dơ, không thể bắt tay. Chúng ta đến văn phòng nói đi.”
Anh lại gọi một y tá tới, nói: “Cô mang nữ sinh kia đi kiểm tra vết thương đi.”
“Không cần làm! Không cần làm! Chỉ là chuyện nhỏ thôi!” Ba của Đàm Hân Hân lập tức giữ chặt cánh tay của con gái, “Hân Hân, ba ba bình thường không phải đã dạy con phải thân thiện hòa đồng với bạn học sao? Sự tình lần này là con không đúng, mau đi xin lỗi Khang Tiểu Ngư đi!”
“Ba ba! Sao có thể như vậy!”
Đàm Hân Hân lại nhìn mẹ mình xin giúp đỡ. Mẹ Đàm do dự một chút, ho nhẹ một tiếng, nói: “Hân Hân a, nghe lời ba. Ngoan, trở về sẽ làm sườn nướng cho con ăn!”
Đàm Hân Hân lại bật khóc. Lúc nãy, một mặt là do vết thương trên lưng nóng rát đến đau xót, mặt khác là khóc để cho người khác xem. Nhưng mà giờ khắc này, cô ta thực sự uất ức đến phát khóc.
Vì cái gì một khắc trước ba mẹ còn chống lưng cho mình, nhanh như vậy liền đổi ý? Lại còn muốn cô đi xin lỗi!
“Con sẽ không đi xin lỗi!” Đàm Hân Hân khóc lóc chạy ra bên ngoài.
“Hân Hân! Hân Hân!” Mẹ Đàm vội vàng đuổi theo, lưu lại một mình ba Đàm xấu hổ mà đứng ở đó.
“Cái này…… tôi…… Chủ nhiệm……” ba Đàm lại bắt đầu lắp bắp.
Lục Trầm Hòa không để ý đến ông ta, vẫy tay với Khang Tiểu Ngư, hỏi: “Hôm nay có khỏe hơn không? Có phát sốt không?”
“Đã khá hơn nhiều, chỉ là cổ họng còn hơi rát……”
Ba của Đàm Hân Hân lập tức tiếp lời: “Ai nha! Hóa ra tiểu Ngư hôm nay không thoải mái a? Để tôi khám gấp cho……”
“Không cần phiền toái. Nếu không có chuyện khác, lão Đàm, ông cứ trở về đi. Nhìn xem con gái ông thế nào.” Lục Trầm Hòa nói.
“Được, được……”
Chu Dịch Quân thở nhẹ một hơi, cô không nghĩ tới chuyện này đột nhiên liền được giải quyết…… Cô giấu sự khinh thường trong mắt, nhìn ba Đàm đã thay đổi một trăm tám mươi độ, hỏi: “Nếu vậy, việc này kết thúc tại đây sao?”
“Đương nhiên! Đương nhiên!”
“Nếu như vậy, tôi trở về trường học trước. Tiểu Ngư muốn cùng cô quay lại trường học hay là ở lại đây một lát?” Chu Dịch Quân nhìn Khang Tiểu Ngư cùng Lục Trầm Hòa.
Lục Trầm Hòa nhìn thoáng qua Khang Tiểu Ngư, lại muốn cô bé nghỉ thêm một ngày, không để cô quay lại trường học.
·
Trong văn phòng của Lục Trầm Hòa, anh đã thay bộ đồ giải phẫu, ngồi ở ghế dựa, nhíu mày nghe đoạn ghi âm của Khang Tiểu Ngư.
Khang Tiểu Ngư an tĩnh mà đứng ở góc tường, Khang Hành ngồi ở sofa, một chốc nhìn Khang Tiểu Ngư, một chốc lại nhìn sắc mặt của Lục Trầm Hòa.
Lục Trầm Hòa tắt đoạn ghi âm, nhìn Khang Tiểu Ngư, nói: “Nói đi.”
“Thứ nhất, em lén ghi âm; thứ hai, lúc xuống tay em giữ lực vừa phải, làm bạn ấy đau nhưng không hiện vết thương; thứ ba, em sợ ba mẹ Đàm Hân Hân không nói lý mà đánh người nên kêu Khang Hành chống lưng; thứ tư, Đàm Hân Hân đã từng nói qua ba bạn ấy là bác sĩ tại bệnh viện này, cho nên cố ý làm cho bọn họ tới đây.”
Lục Trầm Hòa cười một tiếng, hỏi: “Ai dạy em?”
Anh lại liếc nhìn Khang Hành.
“Là chị dạy ạ…… Có thể nhịn liền nhịn, nhịn không nổi liền giải quyết hết chuyện này một lần. Có thể nhìn qua là dễ bị khi dễ, nhưng không thể là thật sự bị khi dễ……” Khang Tiểu Ngư cúi đầu.
Lục Trầm Hòa hơi giật mình. Anh rũ đôi mắt, thu hồi cảm xúc, ngữ khí chậm lại, hỏi: “Còn vị minh tinh là người cuối tuần trước đón em đi quay MV.”
“Vâng……” Khang Tiểu Ngư thanh âm thấp thấp, cô lại vội vàng ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Trầm Hòa, “Anh rể, Đàm Hân Hân đều nói hươu nói vượn!”
Lục Trầm Hòa xua xua tay, “Cảm mạo còn chưa khỏe, về nhà nghỉ ngơi đi. Khang Hành, phiền toái cậu đưa em ấy về.”
“Không thành vấn đề a!” Khang Hành đứng lên.
Sau khi Khang Hành đưa Khang Tiểu Ngư đi, Lục Trầm Hòa nhắm mắt lại, nửa người ngả về phía sau, có chút mệt mỏi day day ấn đường. Cuộc giải phẫn diễn ra suốt bảy tiếng, anh có chút mệt. Anh là bác sĩ khoa ngoại xuất sắc, tiếp nhận vô số bệnh nhân mà các bác sĩ khác không dám tiếp nhận, vững vàng giải phẫu trên bàn mổ, cứu vô số người.
Nhưng mà, anh vẫn không thể cứu sống Khang Tiểu Linh. Bệnh viện sẽ không cho bác sĩ khoa ngoại phẫu thuật cho thân nhân, nhưng mà lúc Khang Tiểu Linh được đưa lại đây, thương thế quá nghiêm trọng, đã tuyên bố tử vong, bác sĩ kiến nghị không làm phẫu thuật. Lục Trầm Hòa thay đồ giải phẫu, tự mình làm giải phẫu. Sau đó anh trơ mắt nhìn Khang Tiểu Linh chết ở trên bàn giải phẫu. Anh chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ hiện lên gương mặt tái nhợt của Khang Tiểu Linh, bên tai còn lại là một hồi cảnh báo chói tai của điện tâm đồ.
·
Khang Hành sau khi đưa Khang Tiểu Ngư về nhà, ấp a ấp úng mà không chịu đi.
“Anh hai, có chuyện cứ việc nói thẳng a.”
“Cũng không có việc gì…… Chính là……” Khang Hành gãi gãi đầu, “Em nếu có chuyện gì thì lập tức gọi cho anh , nghe không? Đừng tự mình đánh nhau với người khác, nếu là lực độ không nắm giữ tốt thì làm sao bây giờ? Nếu em bị thương thì làm sao?”
Khang Tiểu Ngư vội nói: “Anh hai, em tự có chừng mực.”
Khang Hành lúc này mới không nói tiếp, cậu ở phòng khách xoay quanh, nhịn không được lại quay về phía Khang Tiểu Ngư, trên mặt treo một chút do dự, “Đại minh tinh kia....... chuyện này……”
“Anh hai! Đàm Hân Hân nói hươu nói vượn! Không phải anh tin rồi chứ!” Khang Tiểu Ngư hơi tức giận.
“Anh đương nhiên không tin a! Nhưng anh biết trước kia em thích nghe đại minh tinh kia hát, hiện tại em cùng cậu ta lại là bạn cùng bàn…… Ai nha, anh là lo lắng ảnh hưởng tới việc học tập của em.”
“Sẽ không……” Khang Tiểu Ngư hơi chột dạ.
“Vậy anh đây kiểm tra em vài từ đơn?”
Khang Tiểu Ngư ngẩng đầu, mâu thuẫn mà trừng mắt nhìn Khang Hành.
Khang Hành nhìn Khang Tiểu Ngư, vẻ mặt “Đã sớm dự đoán được”.
“Được rồi…… Em về sau sẽ chăm chỉ nghe giảng…… Lần này quay MV xong
cũng sẽ không cùng cậu ấy tiếp xúc……”
Khang Tiểu Ngư rầu rĩ mà nói.
“Thật sự?” Khang Hành hoài nghi mà nhìn cô.
“Đương nhiên là thật!” Khang Tiểu Ngư nói thực sự kiên quyết.
Khang Tiểu Ngư nói như vậy, cũng làm được. Hai ngày sau, lúc cô đi học, mắt nhìn bảng đen nghiêm túc nghe giảng, không phân tâm, cũng không hề liếc nhìn Kha Tước đến một cái, thậm chí cũng không cùng cậu nói qua một câu. Ngay cả lúc giải lao, muốn đi ra ngoài, cũng chỉ là đứng lên chờ Kha Tước đi ra, sẽ không chủ động nói chuyện. Cô thậm chí giảm bớt số lần đi ra ngoài vào giờ giải lao.
Kha Tước đang chép bài trên bảng, chép chép, không khỏi dừng lại. Hai ngày này Khang Tiểu Ngư đều không hỏi mượn vở của cậu.
Kha Tước quay đầu đi, nhìn về phía Khang Tiểu Ngư.
Khang Tiểu Ngư nghiêm túc mà chép bài trên bảng, một nhúm tóc nhỏ rơi bên tai, cô hồn nhiên không biết. Kha Tước hạ tầm mắt, nhìn sổ ghi chép của Khang Tiểu Ngư. Cô đã không còn dán lên sách mấy tờ giấy ghi chú, mà chuẩn bị một cuốn sổ ghi chép màu xanh lam mới tinh, nét bút tinh tế, rậm rạp.
Chu Dịch Quân viết xong một đoạn xoay người lại, ánh mắt đảo qua, dừng ở trên người Kha Tước, không khỏi sửng sốt. Cô nhìn Kha Tước xong lại nhìn Khang Tiểu Ngư, có chút đau đầu.
Từ lúc xảy ra chuyện đó, Khang Tiểu Ngư đã điều chỉnh tốt trạng thái, đi học có thể nghiêm túc nghe giảng, cô rốt cuộc không phát hiện Khang Tiểu Ngư thất thần nhìn Kha Tước. Nhưng hiện tại như thế nào lại đến phiên Kha Tước lại nhìn Khang Tiểu Ngư?