Chương 12: Thử giọng

Chương 12: Thử giọng

Khách khứa tan hết, Lục Trầm Hòa một mình ngồi ở ghế dài, rũ đầu, vẫn không nhúc nhích.

Khang Tiểu Ngư đứng ở góc giáo đường thật lâu, mới đi qua chỗ anh.

“Anh rể……”

Lục Trầm Hòa ngẩng đầu, nỗ lực cười với Khang Tiểu Ngư, nói: “Tiểu Ngư, anh muốn “nói chuyện” với chị gái em một chút. Em về nhà trước đi.”

“Vâng……” Khang Tiểu Ngư gật đầu.

Lục Trầm Hòa từ trong bóp tiền lấy ra mấy tờ tiền đưa cho Khang Tiểu Ngư, “Từ đây về nhà có chút xa, trực tiếp gọi xe trở về đi. Ở ngoài tiểu khu mua gì ăn chút, hôm nay có lẽ đến khuya anh mới trở về.”

Anh lại dặn dò: “Mặc áo khoác vào, ngoài trời rất lạnh.”

Khang Tiểu Ngư dùng sức gật đầu. Cô cùng Lục Trầm Hòa nói tạm biệt, vụng về mà dẫm giày lên cao gót đi ra ngoài. Lúc cô đi đến cửa giáo đường nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Mỗi một hàng ghế dựa cùng với cả nền phủ đầy bong bóng trắng, thảm đỏ trải dài từ đầu đến cuối, là không gian riêng tư đẹp nhất của Lục Trầm Hòa cùng Khang Tiểu Linh.

Khang Tiểu Ngư tháo bong bóng màu hồng nhạt trên ghế gần nhất, đem dây thừng cột tỉ mỉ vào cổ tay, xoay người đi ra ngoài.

Trên người cô khoác chiếc áo qua đầu gối, để một đôi chân thẳng trắng ngần lộ ra bên ngoài. Trong thời tiết rét lạnh như vầy, trong tay cô vẫn nắm chặt bong bóng màu hồng, bước đi một cách vô hồn trên đường như một con rối bằng gỗ, khiến nhiều người đi đường đều quay lại. Nhìn như là phụ dâu đang đi tham gia hôn lễ, nhưng vành mắt hồng hồng, không chút tươi cười.

Quá kỳ quái.

Khang Tiểu Ngư chưa tới nơi này bao giờ, cô đi giày cao gót nên không thoải mái, dọc theo con đường cứ thế đi về phía trước, tìm kiếm trạm xe buýt. Tuy rằng anh rể kêu cô gọi xe đi về, nhưng cô để tiền gọi xe lại.

***

Trong nháy mắt Kha Tước thấy bóng dáng Khang Tiểu Ngư, liền nhận ra cô. Cậu hơi hơi kinh ngạc đi qua, ánh mắt dừng ở đôi chân của Khang Tiểu Ngư.

Kha Tước gọi tên cô.

“Khang Tiểu Ngư.” Kha Tước đem cánh tay để ở cửa sổ xe.

Khang Tiểu Ngư xoay người, rất ngoài ý muốn nhìn Kha Tước: “Thật khéo nha.”

“Muốn đi đâu , mình đưa cậu đi?”

Khang Tiểu Ngư vội vàng lắc đầu, liên tục nói: “Không cần, mình ngồi xe buýt về nhà là được rồi.”

Kha Tước nhìn Khang Tiểu Ngư bị đông lạnh đến mức chóp mũ đỏ cả lên, bỗng nhiên cười một cái, nói: “Nhìn đi, tuyết rơi rồi.”

Khang Tiểu Ngư vô thức ngẩng đầu. Bông tuyết nhỏ đang bay đầy trời, một mảnh bông tuyết nhỏ rơi xuống, rơi vào đôi mắt của Khang Tiểu Ngư, Khang Tiểu Ngư không tự chủ được chớp đôi mắt.

Một đôi tình nhân phía sau Khang Tiểu Ngư đi ngang qua, có chút tò mò mà nhìn phía trong xe. Kha Tước theo bản năng mà cúi mặt, giả vờ lấy tay chỉnh tóc để che mặt.

Chờ kia đôi tình nhân trẻ đi qua rồi, Kha Tước mở cửa xe: “Lên xe nói chuyện?”

Khang Tiểu Ngư hơi do dự một chút, mới chui vào trong xe. Trong xe máy sưởi mở đã lâu, sự ấm áp lập tức bao lấy người cô xua đi cái lạnh.

Kha Tước đã sớm chú ý tới tư thế đi đường không đúng của Khang Tiểu Ngư, chờ Khang Tiểu Ngư ngồi vào, cậu mới thấy gót chân của Khang Tiểu Ngư đã đỏ ửng lên. Cậu dời mắt đi, hỏi: “Cậu nói thứ bảy có việc là đi làm phụ dâu sao?”

Ánh mắt Kha Tước dần dần di chuyển, dừng trên đôi mắt đỏ lên của Khang Tiểu Ngư.

Khang Tiểu Ngư nhỏ giọng “ ừ” một tiếng, có thể là ở bên ngoài trời lạnh có chút lâu, trong giọng nói có trộn lẫn chút nghẹn ngào.

“Hiện tại đã xong, chuẩn bị về nhà?”

Khang Tiểu Ngư lại gật đầu, nói: “Thật sự không cần cậu đưa về, tí nữa mình

tự ngồi xe bus về nhà là được.”

Kha Tước suy nghĩ, nói: “Mình đang muốn đi đến phòng làm việc, hay là cậu cùng mình tới đó thử giọng? Như vậy ngày mai cậu không cần mất công đi nữa.”

Khang Tiểu Ngư suy nghĩ, như vậy cô có thể dùng ngày mai để tìm việc làm thêm. Cô hướng về phía Kha Tước cười gật đầu đáp ứng, sau đó đem bong bóng trên cổ tay gỡ xuống, thật cẩn thận mà đem khí trong bóng thoát ra ngoài cuối cùng gấp nhỏ bỏ vào trong túi.

Kha Tước kinh ngạc mà nhìn cô làm như vậy, trong mắt chợt lóe mà qua kinh ngạc sau, sau đó biến thành như suy tư gì.

Khang Tiểu Ngư nghiêng mặt qua, nhìn cậu ngượng ngùng cười, cô không có thói quen cùng người khác giải thích việc mình làm, huống chi là Kha Tước còn không thân mấy. Trong lòng cô thậm chí có chút hơi lo lắng Kha Tước cảm thấy cách cô làm quá ấu trĩ. Khang Tiểu Ngư quay đầu đi, nhìn ngoài cửa sổ xe. Bên ngoài tuyết rơi lớn hơn nữa chút, chỉ sợ đêm nay hoặc là ngày mai tuyết sẽ rơi nhiều hơn.

***

Tới phòng làm việc, Khang Tiểu Ngư đi sát bên người Kha Tước. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phòng thu âm, trong lòng cảm thấy có chút mới lạ. Đây không phải là phòng làm việc của riêng Kha Tước, mà là công ty của Kha Tước. Phòng làm việc rất lớn, rất nhiều người ở bận rộn mà làm việc. Điều chỉnh âm thanh, quay chụp, thảo luận hậu kỳ…… Thậm chí có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hát.

Khang Tiểu Ngư còn thấy hai ca sĩ rất nổi tiếng.

Kha Tước đi thẳng một đường vào phía trong, những người đang làm việc hoặc đùa giỡn thấy cậu đi ngang qua, đều lập tức tươi cười chào hỏi cậu. Kha Tước đôi khi sẽ kêu tên của đối phương, nói chuyện phiếm hai câu, đôi khi chỉ lễ phép gật gật đầu.

Khang Tiểu Ngư như cũ cứ đi ở bên người Kha Tước, sau đó không tự chủ được thả chậm bước chân đi theo phía sau Kha Tước, lặng lẽ đánh giá hết mọi thứ chung quanh.

“Kha Tước, sao bây giờ cậu mới đến?”

Phó Minh Thư chào đón, ở phía sau anh ta còn có một đại mĩ nữ cao gầy.

“Trên đường có chút việc.” Kha Tước thuận miệng nói một tiếng, nhìn về phía

mỹ nữ bên cạnh Phó Minh Thư, hô tiếng “Chị J.”

Chị J gật gật đầu, có chút kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Khang Tiểu Ngư phía sau Kha Tước. Ánh mắt cô chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua, liền thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Kha Tước, nói: “Tiểu Tề bên kia nói lời bài hát có chút thay đổi, cậu tới nhìn xem.”

“Được ạ. Đúng rồi……”

Kha Tước nghiêng người qua, lui về phía sau một bước, đem Khang Tiểu Ngư ló ra, nói: “Cô ấy chính là nữ sinh hôm qua tôi nói, để cô ấy thử giọng đi.”

Chị J không để trong lòng, tùy ý vẫy tay, kêu: “Tiểu Mẫn, cô đến mang nữ sinh này đến phòng thu âm thử giọng.”

Nữ trợ lý Tiểu Mẫn vội vàng chạy tới, cung kính lại sợ hãi hô: “Chị J!”

“Khi nào thử giọng xong, chị sẽ đưa cô ấy đến đó.” Lần này Tiểu Mẫn nói chuyện với Kha Tước. Kha Tước lo lắng khi thử giọng xong Khang Tiểu Ngư không tìm được cậu. Cậu có thể nhìn ra cảm xúc của Khang Tiểu Ngư hôm nay không tốt lắm, cần phá lệ chiếu cố một chút.

Tiểu Mẫn tùy tiện cười nói “Được thôi”, sau đó lôi kéo cánh tay Khang Tiểu Ngư, hướng phòng thu âm đi.

Khang Tiểu Ngư quay đầu lại liếc mắt nhìn Kha Tước một cái, Kha Tước cười nhìn cô gật đầu. Khang Tiểu Ngư đáp lại bằng một nụ cười nhợt nhạt. Vốn dĩ trong lòng không chắc chắn, còn bởi vì lần đầu tiên đến phòng thu âm mà khẩn trương, nhưng sự khẩn trương bởi vì Kha Tước tươi cười cổ vũ mà bị đánh tan hết.

Tiểu Mẫn đem Khang Tiểu Ngư đi tới phòng thu âm gần nhất, đơn giản chuẩn bị một ít đạo cụ, liền đem lời bài hát《 tia nắng ban mai 》 nhét vào trong tay

Khang Tiểu Ngư.

Kỳ thật Khang Tiểu Ngư không cần lời bài hát.

Không chỉ là 《 tia nắng ban mai 》, lời từng bài hát của Kha Tước, Khang Tiểu Ngư đều có thể đọc làu làu. Nhưng cô vẫn là nắm trong tay lời bài hát, lễ phép mà nói với Tiểu Mẫn: “Cảm ơn”.

“Không cần khách khí! Cô chính là bạn của đại minh tinh a!”Tiểu Mẫn cười đến đặc biệt xán lạn. Cô xoay người đi ra phía ngoài phòng thu âm, mới vừa đi tới cửa một trợ lý khác đã gọi cô, cô chạy chậm vài bước, cửa phòng thu âm cũng quên đóng.

Khang Tiểu Ngư đem lời bài hát đặt ở một bên, mang tai nghe lên, nghe giai điệu quen thuộc chảy vào lỗ tai. Cô chậm rãi nhắm mắt lại, cất lên tiếng hát, giai điệu ngâm nga bị cô biến đổi thành ca dao : “Sáng sớm, một tia sáng chiếu qua, hơi lạnh. Chớp mắt, gặp được ánh mắt anh. Xoa mắt, anh còn ở trước

mắt. Chán ghét, chiếm giấc mộng của em còn chưa đủ sao ……”

Kha Tước cùng chị J thảo luận việc quay chụp, tiểu Từ viết lời bài hát xong từ phòng làm việc đi tới, đưa cho Kha Tước, nói: “Kha Tước, lời bài hát cuối cùng, tôi cảm thấy chưa phù hợp, đêm qua lại sửa lại một bản, cậu nhìn xem thế nào.”

Kha Tước nhìn qua một lần, vừa muốn nói chuyện, nghe thấy tiếng hát từ phòng thu âm truyền tới, kinh ngạc mà quay đầu lại.

Ngay cả chị J cùng tiểu Tề cũng đều sửng sốt.