Chương 10: “Thử song ca cùng mình.”
Kỳ thật Khang Tiểu Ngư đã rất kiềm chế. Cô cực kỳ
thích ca hát, trong lúc lơ đãng sẽ luôn ngâm nga. Từ khi ngồi cùng bàn với Kha Tước, cô đã tự nhủ với chính mình bỏ cái thói quen này đi……
Tầm mắt Khang Tiểu Ngư dịch chuyển, nhìn Kha Tước đang làm bài tập môn địa lý.
Kha Tước cảm nhận được, quay đầu lại, nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi.
Nhưng mà Khang Tiểu Ngư đã quay đầu đi, nghiêm túc mà chép câu tiếng anh ở trên bảng.
Kha Tước thu hồi tầm mắt tiếp tục làm bài tập, Khang Tiểu Ngư lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Cô lại một lần ở trong lòng yên lặng cảnh cáo chính mình không bao giờ được xem trộm Kha Tước nữa! Đã bị giáo viên điểm danh phê bình một lần, sao còn chưa chừa!
Tiếng chuông tan học vừa mới vang lên, Chu Dịch Quân đứng ở cửa phòng học nói: “Đàm Hân Hân cùng Khang Tiểu Ngư, hai người các em ra đây một chút.”
Khang Tiểu Ngư lấy quyển sách toán từ trong cặp ra, nghe giáo viên gọi, vội vàng rút sách ra, không chú ý tới một tờ quảng cáo trên sách toán cũng bị rút ra theo, rơi trên mặt đất.
Kha Tước đứng dậy nhường cho Khang Tiểu Ngư một lối đi, khi ngồi xuống thì thấy tờ quảng cáo trên mặt đất. Cậu nhặt tờ quảng cáo lên xem, phát hiện là một trang thông báo tuyển dụng phát tờ rơi. Kha Tước nhìn thoáng qua Khang Tiểu Ngư đang đi tới cửa, coi như không phát hiện cái gì đem tờ quảng cáo một lần nữa thả lại chỗ ngồi của Khang Tiểu Ngư.
Khang Tiểu Ngư rất nhanh liền trở về, cô cúi đầu, có chút rầu rĩ không vui. Cô luôn như vậy, vui vẻ hoặc là không vui đều treo ở trên mặt. Chuyện ngày hôm qua cô ngóng trông đã thất bại, trong lớp cũng không chỉ có cô xin học bổng, còn có Đàm Hân Hân. Cho nên cô phải làm như chủ nhiệm nói, lên bục giảng than thở khóc lóc mà kể lể khó khăn của bản thân.
Lại nói tiếp,
trong lòng Khang Tiểu Ngư có chút không thoải mái. Nếu là người khác cũng có cuộc sống cực khổ, mọi người cùng đi tranh cái học bổng kia thì càng tốt. Nhưng Đàm Hân Hân lúc nói chuyện phiếm khi tan học còn kể là ba cô ấy làm bác sĩ, mẹ cô làm buôn bán, gia đình có mấy căn nhà, phía dưới có hai em gái. Quần áo của Đàm Hân Hân ở trong đám nữ sinh ban này còn rất đẹp….
***
Đàm Hân Hân trước lên bục giảng:
“…… Bởi vì gia đình có phần khó khăn, mình nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định xin học bổng, khẩn cầu trường học trợ giúp. Nhà mình có ba, mẹ, mình, còn có hai em gái. Thân thể mẹ mình không tốt lắm, không có công việc ổn định, hiện tại cả nhà đều phải dựa vào ba thức khuya dậy sớm đi làm kiếm tiền. Ba không chỉ phải kiếm tiền nuôi ba chị em gái chúng mình và cả mẹ, còn phải phụng dưỡng ông bà nội, ông bà ngoại, bốn người lớn tuổi nữa, thật sự không dễ dàng……”
Vành mắt Đàm Hân Hân có chút hồng, cô hít hít cái mũi, tiếp tục nói: “Cả nhà mình đều do một mình ba gánh vác, ba mình rất cực khổ. Bởi vì hoàn cảnh khó khăn, sinh hoạt cũng không đầy đủ, đây cũng là nguyên nhân thể chất của mình rất yếu, trời vừa lạnh thì rất dễ bị cảm, mình cũng rất lâu rồi cũng không có quần áo mới, cũng không có tiền mua dụng cụ học tập, thật sự thực ảnh hưởng đến việc học. Học phí cao trung không thấp, mình thật sự không muốn vì mình mà ba phải đóng học phí cao như vậy. Nếu trường học có thể cho mình học bổng, thì có thể giảm bớt
gánh nặng cho ba, để người nhà sinh hoạt tốt hơn một chút cũng vì thế sẽ cố gắng học chăm chỉ hơn, dùng thành tích tốt để báo đáp lại nhà trường. Cảm ơn cả lớp!”
Ánh mắt Khang Tiểu Ngư dừng ở đôi giày hàng hiệu trên chân Đàm Hân Hân.
Trong phòng học vang lên một tràng vỗ tay cổ vũ, Đàm Hân Hân từ bục giảng trở về vị trí của mình.
Trên mặt Chu Dịch Quân không có biểu cảm gì, cô làm giáo viên, rất nhiều chuyện đều hiểu rõ. Trường học tư nhân nào mà lại có nhiều học sinh có hoàn cảnh khó khăn.
Nhưng nếu là nhiệm vụ của nhà trường, thì thế nào cũng phải tiến hành. Ngay cả những lời vừa rồi của Đàm Hân Hân, cô nghe đều có chút quen tai, giống như năm trước cũng có một người nói qua. Baidu?
Ánh mắt cô đảo quanh phòng học, dừng ở trên người Khang Tiểu Ngư, nói: “Tiếp theo, Khang Tiểu Ngư.”
Thời điểm Khang Tiểu Ngư từ chỗ ngồi đi ra, Kha Tước nhường lối cho cô, cậu ấy vừa đứng lên, quả nhiên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các nữ sinh.
Khang Tiểu Ngư đi đến bục giảng, không giống Đàm Hân Hân cố ý làm ra biểu tình rất khổ sở. Mà ngược lại, trên gương mặt tròn tròn của cô mang theo ý cười nhàn nhạt. Khang Tiểu Ngư nhấp khóe miệng, nói: “Lúc còn rất nhỏ mình bị lạc mất người nhà, lớn lên ở cô nhi viện. Mấy năm nay đi học hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của những nhà hảo tâm. Cho nên muốn xin học bổng của trường học. Cảm ơn.”
Khang Tiểu Ngư nói tới đây, không hề nói thêm gì khác, lễ phép mà cúi cong người chào một cái.
Kha Tước đang cùng Phó Minh Thư nhắn tin trên WeChat bàn luận về album, nghe vậy, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn về phía Khang Tiểu Ngư. Đặc biệt là thấy Khang Tiểu Ngư cười nhạt, bình đạm nói ra những việc này thì có chút ngoài ý muốn.
Đàm Hân Hân đang soi gương cũng có chút kinh ngạc mà liếc nhìn Khang Tiểu Ngư một cái, lẩm bẩm: “Cô nhi thì sao lại học trường học tư nhân……”
Khang Tiểu Ngư nghe thấy lại làm bộ không nghe thấy, vẻ mặt bình tĩnh mà trở lại chỗ ngồi chính mình. Đúng vậy, không cha không mẹ, có tư cách gì mà học trường tư nhân. Nếu thời gian quay ngược, Khang Tiểu Ngư thật muốn tát chính mình khi đó đã lựa chọn tới Trung học Minh Nhã.
Chu Dịch Quân có chút kinh ngạc, cô thế nhưng không biết hoàn cảnh gia đình của Khang Tiểu Ngư. Cô mới vừa tiếp nhận lớp này, quả thực là đối với tình hình học sinh trong lớp không quá hiểu biết, xem ra phải dành chút thời gian nghiên cứu hồ sơ học sinh lớp này.
“Nếu như vậy, cô đề nghị đem học bổng cho Khang Tiểu Ngư. Nếu về sau lại có thêm học bổng sẽ để lại cho Đàm Hân Hân. Tất cả có ý kiến gì không?” Chu Dịch Quân hỏi.
Các bạn học đều tỏ vẻ không ý kiến.
Kha Tước xoay bút máy trong tay, tin nhắn WeChat đã tới thật lâu, cậu mới mở xem.
Phó Minh Thư: “Nữ ca sĩ lần trước song ca cùng cậu bị tai nạn giao thông,
hiện tại cần phải tĩnh dưỡng. Phần song ca kia cậu muốn hủy bỏ hay là hát đơn?”
Kha Tước không trả lời lại. Cậu quay đầu, nhìn về phía Khang Tiểu Ngư. Khang Tiểu Ngư đang nghiêm túc viết bài ngữ văn, tựa như hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì từ sự việc vừa rồi.
Kha Tước cẩn thận nhớ lại một chút lúc Khang Tiểu Ngư khẽ hát ca khúc của mình, có chút do dự mà nói: “Cái kia……Mình muốn nhờ cậu giúp một chút.”
Khang Tiểu Ngư quay đầu lại, đôi mắt sạch sẽ nhìn về phía Kha Tước, chờ cậu nói tiếp.
“Là như thế này, lần này ra album có hai ca khúc cũ, một ca khúc là hát cùng nữ ca sĩ……”
“《 Tia nắng ban mai 》?” Khang Tiểu Ngư không cần nghĩ ngợi mà nói ra tên ca khúc.
Kha Tước hơi sửng sốt, lập tức bật cười xán lạn, nói: “Không sai, đúng là ca khúc này. Vậy…… Cậu có muốn thử không?”
“Thử cái gì?” Khang Tiểu Ngư nghi hoặc hỏi.
Ý cười trên mặt Kha Tước càng xán lạn: “Thử song ca cùng mình.”
Khang Tiểu Ngư chớp chớp đôi mắt.
“Trùng hợp nữ ca sĩ đó xảy ra chút chuyện không thể hỗ trợ, cho nên cuối tuần cậu tới thử một chút?”
Khang Tiểu Ngư lặng lẽ hít vào một hơi, cố gắng bình phục tâm tình, trấn định mà gật đầu, nói: “Được.”
Kha Tước cười nói: “Đến lúc đó mình tới đón cậu.”
“Được.” Khang Tiểu Ngư lại gật đầu.
Một lát sau, Khang Tiểu Ngư bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi: “Là thứ bảy hay là chủ nhật, thứ bảy mình không đi được……”
“Không sao cả, vậy chủ nhật.”
“Ừ……” Khang Tiểu Ngư đáp lại một câu, quay đầu, tiếp tục viết bài. Chỉ là ngòi bút dừng trên trang giấy nửa ngày, không viết ra được một chữ.
Hồi lâu sau, Khang Tiểu Ngư bỗng nhiên ý thức được một việc……
Cho nên giờ giải lao hôm trước, Kha Tước nghe thấy cô ngâm nga ca khúc của cậu?
Khang Tiểu Ngư chậm rãi cúi đầu, chôn ở trong sách vở, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng, hơn nữa hai má hình như đang đỏ lên. Khang Tiểu Ngư sờ gương mặt mình. Ở trong lòng nói: Không được không được, không thể dễ dàng đỏ mặt như vậy, lại bị cậu thấy càng không được!
Khang Tiểu Ngư quay mặt, đưa lưng về phía Kha Tước mà ghé vào bàn học, đem mặt dán trên sách vở, nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây trắng đang nhẹ trôi trên nền trời xanh. Những đám mây ấy dính lấy nhau thành từng đoàn, từng đoàn, nối đuôi nhau mà đi.