Hôm nay là ngày nhóm mấy người trong ký túc xá bọn họ ra ngoài chơi, địa điểm là biệt thự của một cô bạn khá có tiền trong nhóm, cô và Đỗ Nhược Thanh ở đối diện nhau, bởi vì cô không muốn nhìn thấy Tống Thần Hạo và Đỗ Nhược Thanh rải cơm chó, vì vậy sau khi uống mấy chén rượu giải sầu lập tức đi lên lầu ngủ.
Cô đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên có người nằm xuống ôm lấy cô từ phía sau.
Trong miệng người nọ kêu: "Thanh Thanh.”
Cô vừa nghe đã biết là Tống Thần Hạo, mới đầu cô cũng nghĩ nên lên tiếng nhắc nhở anh, nhưng tay của anh trực tiếp mò vào trong vạt váy ngủ phía dưới dò xét, ngón tay hơi lạnh phủ lên trên hoa huyệt của cô.
Trong nháy mắt khi cô muốn mở miệng thì một ngón tay đã cắm vào trong, môi cũng bị người ta ngăn chặn, cô bị ép tiếp nhận nụ hôn của Tống Thần Hạo, mà tiểu huyệt dưới thân cũng bị ngón tay của anh cắm, dâʍ ŧᏂủy̠ văng ra khắp nơi.
Hai chân lập tức không tự giác tách ra đòi hỏi nhiều hơn.
Tựa như Tống Thần Hạo cũng cảm giác được cô mẫn cảm, anh dạo đầu không lâu, sau đó vội vàng cởϊ qυầи áo, ôm lấy cô từ phía sau, cởϊ qυầи lót cô ra treo ở một bên, cuối cùng đẩy côn ŧᏂịŧ vào.
Dươиɠ ѵậŧ của Tống Thần Hạo rất lớn, cô bị dày vò đến nỗi toàn thân mỏi nhừ, nhưng cô không dám kêu, sợ Tống Thần Hạo phát hiện ra người anh đang làm không phải là Đỗ Nhược Thanh.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới vẫn bị anh phát hiện, Ninh Tiếu vô cùng quẫn bách, người giống như cô, cho dù làm người theo đuổi Tống Thần Hạo cũng không đủ tư cách.
Nhưng hôm nay vậy mà cô lại có thể vờ như mình là Đỗ Nhược Thanh ngủ với anh, Ninh Tiếu không có cách nào tưởng tượng Tống Thần Hạo sẽ tức giận như thế nào.
Ninh Tiếu quay mặt đi không dám nhìn Tống Thần Hạo, chỉ là khi cô quay mặt đi thì ánh mắt lại rơi xuống đại nhục bổng đang dựng thẳng của Tống Thần Hạo, giờ phút này nó vẫn còn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ngẩng đầu, qυყ đầυ còn có ánh nước.
Dưới thân có chất lỏng ấm nóng trào ra, trực tiếp thấm ướt ga giường.
Phản ứng này của cô tự nhiên không chạy thoát ánh mắt Tống Thần Hạo, yết hầu của anh khó khăn trượt xuống, anh ép buộc bản thân không được nhìn tiểu huyệt mê người dưới tầng cỏ thơm um tùm kia.
Nhưng dù chỉ một chút cũng không thể dời được ánh mắt.
Tiểu huyệt còn chưa hoàn toàn khép lại, thịt mềm hồng hồng bên trong lộ ra, bên trên còn có chút nước trong suốt, như thể đang mời gọi dươиɠ ѵậŧ lớn của anh mau tới thưởng thức cô.
“Chuyện hôm nay, không được nói ra!”
Cuối cùng vẫn là tình yêu đối với bạn gái đã chiến thắng, Tống Thần Hạo khó khăn quay mặt đi, lớn tiếng cảnh cáo.
“Được... Thật xin lỗi, tôi cam đoan sẽ không nói ra." Ninh Tiếu hạ thấp hai mắt.