Giang Nghiên vừa đi, Lâm Mãn Mãn ngồi một mình trên sô pha, có chút bất lực nắm tay, cô ấy nhìn ra được quan hệ giữa Lê Nhiễm và Giang Nghiên không phải thân mật bình thường, trong lòng có chút chua xót.
"Lý Hạo, Lê tiểu thư và Giang Nghiên, bọn họ..." Lâm Mãn Mãn mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía Lý Hạo, do dự mở miệng.
Lý Hạo tình trường lão luyện, liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư ở đáy mắt cô ấy, không khỏi cảm thấy người phụ nữ này có chút nông cạn.
"Lê Nhiễm và Giang Nghiên cùng nhau mặc quần yếm lớn lên, nếu hai người bọn họ có chuyện gì, bây giờ còn đến lượt của cậu?"
Hai tay Lê Nhiễm đặt lên lan can, nhìn thành phố về đêm qua cửa kính.
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Lê Nhiễm cũng lười quay đầu lại, Giang Nghiên hai tay đút túi đứng bên cạnh cô, cũng nhìn chăm chú ra bên ngoài, mở miệng nói:
"Đêm nay cậu hơi quá đáng."
Lê Nhiễm liếc xéo anh: "Cậu thích cô ấy như vậy sao?" Là Tô Thiến Hề hay là Lâm Mãn Mãn…
Giang Nghiên rũ mắt châm một điếu thuốc lá, mây mù lượn lờ, sườn mặt của anh có chút mơ hồ.
Anh lại phun ra một ngụm khói, vẫn không trả lời.
Lê Nhiễm nhìn tay trái kẹp thuốc lá của anh, khớp xương mu bàn tay hơi đỏ lên, nhưng xem ra không có gì đáng ngại, cô căn bản không cần cảm thấy áy náy.
"Giang Nghiên, tôi sẽ không vì chuyện đêm nay mà xin lỗi, lần đầu tiên cậu chọn cô ấy giữa tôi và Tô Thiến Hề, tình nguyện vì tình yêu mà vứt bỏ tình bạn của chúng ta, mà hôm nay, đây là lần thứ hai, Giang Nghiên."
Trong đồng tử Giang Nghiên Mặc nổi lên cảm xúc không biết tên, thần sắc có chút ngưng trọng, anh xoay người lại nhìn chăm chú Lê Nhiễm: "Lê Nhiễm, căn bản không có nghiêm trọng như vậy."
"Cậu có bạn gái, tôi mừng thay anh, nhưng người này không thể là Lâm Mãn Mãn."
Thuốc lá chỉ cháy được một phần ba, Giang Nghiên tắt thuốc, tiến lại gần cô muốn sờ đầu cô; "Tiểu Nhiễm, đừng như vậy, cậu có thể tiếp xúc với Lâm Mãn Mãn trước đã."
Sắc mặt Lê Nhiễm dần dần lạnh lùng, nhanh chóng lui về phía sau một bước, né tránh bàn tay anh, giọng nói không nóng không lạnh: "Thật ngại quá, tôi đối với loại người này đều rất phản cảm, sau này cậu không có việc gì đừng tìm tôi."
Nói xong, cô xoay người sải bước rời đi, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tiền Diệu Diệu, ở bên ngoài gọi xe rời đi.
Giang Nghiên thu hết bóng lưng quyết đoán rời đi của cô vào đáy mắt, ánh mắt thu lại, kinh ngạc đứng ở nơi đó, dưới ánh đèn đêm mông lung, giống như một bức tượng điêu khắc Hy Lạp.