"Hả? Ưm, vào chứ, vào chứ, cha à, cha ở bên ngoài chờ con nha."
Sở Tĩnh cố gắng bình tĩnh nói. Sở Nam đặt xuống hai túi quần áo lớn, ngồi ở khu nghỉ ngơi “Đi đi, cha ở đây chờ con."
Từ điện thoại di động Sở Nam chuyển một ngàn tệ cho Sở Tĩnh "Tự mình trả tiền đi, không đủ tới tìm cha."
Mặt của Sở Tĩnh đột nhiên đỏ lên, cô lo lắng cúi đầu khi bắt gặp ánh mắt vui đùa của cha, lúc ngẩng lên rõ ràng lại không thấy ánh mắt trêu cô nữa mà là vẻ mặt thản nhiên. Cô dụi mắt và bước vào cửa hàng. Vừa bước vào cửa hàng, cô đã bị nhân viên nhiệt tình vây quanh giới thiệu, Sở Tĩnh lễ phép từ chối “Để tôi tự xem một mình, cám ơn."
Cô lấy thử một ít mẫu thích hợp, nhanh chóng quyết định. Mặc dù Sở Tĩnh đi không lâu nhưng sau khi đi mua sắm cô đã mua thêm vài chiếc áo tay dài bằng vải bông cho bà cụ, cô trở về nhà cũng sắp đến giờ ăn trưa.
"Bà nội, chúng con đã trở về. Con mua cho nội mấy bộ quần áo. Nội xem có thích không nè?" Sở Tĩnh lấy từ trong túi ra một ít quần áo, đưa cho bà cụ.
Bà cụ liếc nhìn hai lần, cảm động nói "Thích, bà nội đều thích, cháu gái yêu quý của nội thật ngoan, con mua nhiều quần áo mặc đi, bà nội cũng không cần nhiều."
Sở Tĩnh xách túi lớn lên “Bà nội, nhìn nè, con mua rất nhiều quần áo đó."
Nói xong nhìn Sở Nam “Cha mua cho con."
Bà cụ mỉm cười nhìn con trai "Còn con, con mua quần áo mới chưa?"
Sở Nam nhẹ giọng nói "Không cần ạ."
Sở Tĩnh lúng túng cười, cô quên mất cha mình, nguyên nhân chính là do vẻ ngoài của cha quá đẹp trai, không để ý đến quần áo của cha như thế nào, cô xoắn xuýt ngón tay tự tìm lý do.
Bà cụ cười ha ha "Xem ra cháu gái vẫn thân với bà nhất”.
Sở Nam đành phụ họa, như có như không liếc nhìn Sở Tĩnh "Đúng vậy, con bé hoàn toàn không nhớ đến con."
Sở Tĩnh không còn cách nào khác đành nhạt nhẽo nói "Buổi chiều đi ra ngoài mua quần áo mới cho cha."
Gương mặt bà cụ hớn hở nói "Đàn ông không cần quần áo mới đâu, chúng ta cùng đi rửa rau nào."