Lục Miên dừng bước, một tay móc ba lô, một tay đút túi quần.
Đồng phục học sinh cô cho Tùy Nguyện mượn rồi, giờ chỉ đang mặc áo thun trắng đơn giản thôi.
Cổ áo bị giặt đến bạc màu, còn có chút mỏng, nhìn qua không đáng giá bao nhiêu.
Nhưng khi được cô diện lên thì lại tạo thành cảm giác thời trang mới.
Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phó Mạn: "Ý mẹ là gì?"
Âm thanh lạnh đến tận xương tủy.
Phó Mạn bất thình lình run lên, ánh mắt mở to, khí thế liền giảm đi.
Lại là loại ánh mắt đó!
Cái loại ánh mắt làm người ta sợ đến tận xương cốt!
Lời đến bên miệng cũng bị mắc kẹt trong cổ họng.
Bầu không khí trong phòng khách ảm đạm, im lặng đến nghẹt thở.
Trong trầm mặc, Lục Tâm Noãn thản nhiên đứng dậy, nói một câu: "Chị, mẹ nói hôm nay chủ nhiệm lớp chị gọi điện cho mẹ."
Phó Mạn lập tức tỉnh táo, lại lần nữa lấy lại tinh thần.
"Lục Miên, nói cho mẹ nghe, rốt cuộc con muốn thế nào? Mẹ đã nói rồi, con có thể vào trường trung học Côn Bằng là nhờ chú con thiên tân vạn khổ nhờ vả phòng giáo dục, vậy nên con mới có cơ hội này, sao con lại trốn học? Luôn phải làm mọi người lo lắng?"
Lục Miên nghiêng đầu sang trái rồi phải, ném cặp sách xuống đất, khoanh hai tay trước ngực.
"Vậy nên?"
Phó Mạn âm thầm nghiến răng.
"Con...nếu con không làm tốt, mẹ cũng không muốn bỏ số tiền này ra đâu! Dùng hết số tiền bồi dưỡng Noãn Noãn chẳng phải càng có giá trị hơn sao?"
"Mẹ, chị chỉ mới 19 tuổi. Sao có thể không đi học?"
"19 tuổi có còn nhỏ không?! Người ta 19 tuổi đã đi học đại học, con thấy nó không, chỉ mới lớp 10! Nếu không phải khi còn bé nó gây họa, hại lây cả con thì năm nay con cũng đã sớm được học ở trường đại học mà con thích!"
Lục Tâm Noãn rũ mắt xuống, nhỏ giọng lắc đầu, "Đều đã qua rồi, con không trách chị đâu."
Ở tuổi 19, ngoại trừ sinh nhật có hơi sớm, người bình thường đều đã đi học đại học.
Cô ta và Lục Miên đều 19 tuổi, sở dĩ đi học trễ hơn người ta một năm là bởi vì năm sáu tuổi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả hai chị em các cô đều bảo lưu một năm.
Lục Miên cứ đứng ở đó như thế, đôi môi xinh đẹp hung ác cùng lạnh lẽo nhếch lên, nhìn về phía Phó Mạn: "Con giải thích lại một lần nữa, năm sáu tuổi, không phải con hại Lục Tâm Noãn bị gãy tay."
"Bây giờ còn nói chuyện này để làm gì?", Phó Mạn thuận miệng nói, căn bản cũng không trông cậy gì, trực tiếp lướt qua, "19 tuổi cũng có thể đi làm rất nhiều việc!"
Cuối cùng ba quyết tâm, buông ra những lời cay đắng: "Nếu thật sự không được, Lục Miên, con bỏ học đi."
"Để chị gái đi làm thuê?", Lục Tâm Noãn khẽ hô một tiếng, "Mẹ, chị vừa mới trở về..."
"Mẹ xem nó có đặt tâm vào cái nhà này đâu? Suốt ngày chạy ra ngoài đường không nói, có nhà mà còn về trễ đến vậy..."
"Thật ra, hồi trước chú có nói, có thể sắp xếp chức vụ trong công ty cho chị. Mẹ, chúng ta đi tìm chú, có lẽ chú ấy sẽ sắp xếp được cho chị một công việc nhẹ nhàng, mỗi tháng còn có thể kiếm được ba bốn ngàn tệ!", Lục Tâm Noãn đề nghị.
Lục Miên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hai người, không những không tức giận mà còn cảm thấy rất thú vị.
Cô dựa vào tưởng, cực kì nghiêm túc lắng nghe hai người họ, cứ như chuyện này không hề liên quan đến mình.
Chẳng qua, nhắc tới nhà chú hai, Phó Mạn lại liên tục lắc đầu.
"Không được, không thể làm phiền chú Hai con nữa, mẹ không có đủ mặt mũi đâu! Lúc trước mượn bọn họ gần năm trăm ngàn, bây giờ còn bốn trăm năm mươi ngàn chưa trả. Lần trước lại nhờ chú ấy tìm quan hệ cho chị con đi học, sao bây giờ lại có thể không biết xấu hổ kêu người ta sắp xếp công việc cho chị con nữa!"
"Vậy nên bây giờ phải làm gì đây..."
Hai mẹ con khó xử, Lục Tri Trai trên sô pha liền cầm tập tài liệu xem, lạnh lùng phảng phất như một người ngoài.
Lục Miên lắc đầu, duỗi thân mình, tản mạn đến trước mặt hai mẹ con kia.
Một tay đặt lên vai Phó Mạn, một tay khoác vai Lục Tâm Noãn, hành vi ăn chơi trác táng, ngả ngớn tùy tiện.
Cô nhẹ nhàng "a" một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Đừng diễn nữa, mệt lắm."