Sắc mặt Lục Tâm Noãn có chút khó coi, cô cảm thấy rất khó chịu Lục Miên đến tìm cô.
Cô ấy không muốn mọi người biết rằng cô ấy có một người chị gái không thể chịu nổi như vậy, cô cũng không muốn ánh hào quang của Lục Miên làm lu mờ mình.
Vốn dĩ hai người không liên quan gì đến nhau, ngầm coi như không quen biết, nhưng chị ấy lại đột nhiên xuất hiện trước cửa lớp bọn họ, không phải đi tìm cô thì còn có thể làm gì?
Cô có chút chán nản, lặng lẽ nhét sách vở vào cặp, cô càng khó chịu hơn khi nghe những lời nhiệt tình bắt chuyện của các bạn cùng lớp.
[Bạn ơi, bạn tìm ai? Tụi mình đi gọi giúp bạn.]
[Đàn em, có muốn mượn vở của anh không, đàn anh học cũng không tệ lắm...]
Đáng ghét hơn là bây giờ đã là giờ tan học rồi mà những học sinh đó còn chưa chịu đi về.
Cô chán nản đành phải kéo khóa cặp sách lại, đeo cặp sách quay người đi đến hàng ghế sau của lớp học.
Cả lớp đều đổ dồn ánh mắt vào cô, la hét.
"Woa, nữ thần đến tìm anh Tô à!"
"Hai người rốt cuộc khi nào có hỷ sự đây?"
Tô Giác cau mày, quát lớn: "Đừng nói bậy."
Lục Tâm Noãn cũng gật đầu theo, "Tôi có chuyện tìm cậu."
Cô nói, giả vờ nhìn bảng đen ở cuối lớp, vỗ vai một vài học sinh, kiên nhẫn nói: "Hôm nay phải phiền các cậu làm báo tường rồi, ngày mai phụ huynh sẽ đến, bảng đen trống không, nhìn không đẹp."
Có mấy học sinh cũng gật đầu liên tục, dù sao thì cũng là nữ thần học bá của lớp bọn họ mà, lời nói khá có trọng lượng.
Trong số học sinh này, còn có một cô gái tóc húi cua rụt rè, cắn đôi môi trắng bệch khẽ gật đầu.
Lúc này Lục Tâm Noãn mới gọi Tô Giác cùng nhau đi ra khỏi lớp.
Lục Miên vẫn đang đợi ở bên ngoài.
Dựa vào một bên hành lang, một tay tùy ý chống trên lan can, tay kia cầm điện thoại di động chơi game. Với đôi chân thon dài thẳng tắp được uốn cong tự do và bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, cô hoàn toàn trông giống như một siêu mẫu thời trang.
Cô thỉnh thoảng cụp mi một cách nhàn nhã, nhìn một lượt lớp học với ánh mắt buông lơi xa lạ.
Cho đến khi Lục Tâm Noãn và Tô Giác bước ra khỏi lớp học, cô mới uể oải cất điện thoại, đi về phía bọn họ.
Khóe miệng Lục Tâm Noãn giật giật, quả nhiên là đến tìm cô thật.
Nhưng để không ngại và không làm bản thân khó xử, cô quyết định chủ động, nở một nụ cười thân thiện rồi hỏi: "Bạn có chuyện gì sao?"
Lục Miên rất xem thường diễn xuất này của cô, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa, hoàn toàn không để Lục Tâm Noãn vào mắt.
Cô ấy chỉ giơ bàn tay trắng nõn của mình lên và lạnh lùng nói: "Chị tìm cậu ấy, không tìm em."
Cô chỉ vào Tô Giác.
Những lời này muốn có bao nhiêu châm chọc liền có bấy nhiêu châm chọc, Lục Tâm Noãn sắc mặt lúc đỏ lúc trắng không nhịn được, thật xấu hổ.
May là mọi người không biết quan hệ của bọn họ, cũng không hiểu ý nghĩa sâu sắc của những lời này.
Tô Giác ngược lại sửng sốt một chút, có chút ngơ ngác.
Mặt Lục Miên không chút biểu cảm: "Ông nội không liên lạc được với cậu, ông ấy nói tối nay sẽ đưa cậu đi dự tiệc khai trương của một công ty nào đó, sẽ đón cậu ở chỗ cũ."
Nói xong, cô lạnh lùng nghiêng người đi ngang qua hai người họ và đi về hướng ngược lại.
Lại đi ngang qua cửa sổ của lớp 12A1, cô vô tình liếc nhìn vào bên trong, vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy mà người khác khó phát hiện.
Lục Tâm Noãn nhìn Lục Miên rời đi, ngẩng đầu nhìn Tô Giác vẫn còn đang ngây người, nhẹ nhàng kéo góc áo cậu ta.
"Tô Giác?" Cô không thể mất phong độ trước mặt Tô Giác, làm ra vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Cậu phải dự tiệc của một công ty nào đó à?"
"Có nghe ông nội nói qua một lần, hình như là công ty khoa học kỹ thuật, về phương diện trí tuệ nhân tạo."
"Ông nội Tô thật tốt với cậu... không biết đến bao giờ mới lại có cơ hội được đi thăm ông nội Tô nữa..."
"Chuyện đó, nói sau đi."
Tô Giác trả lời qua loa một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.