Trong trung tâm thương mại.Diệp Chí Văn mặc bộ đồ chú hề quen thuộc của mình, đứng ở trong sảnh lớn, phía sau dựng một tấm biển lớn "Lễ Hội Ăn Mừng Phòng Chống Ma Túy", làm ảo thuật với mấy đứa bé vây xung quanh mình.
"Anh ơi, anh ơi, em muốn làm con thỏ!" Một bé trai nũng nịu nói với anh ta.
"Được, chờ một chút."Diệp Chí Văn ôn hòa cười, bắt tay vào làm bong bóng dài, hai ba lần, một chú thỏ dựng thẳng hai tai trông rất sống động đã nằm ở trên tay anh ta. Diệp Chí Văn đưa qua, "Đây, con thỏ nhỏ đáng yêu này tặng cho em."
Anh ơi…Khóe miệng anh ta nhoẻn cười ôn hòa, ánh mắt đột nhiên có chút nham hiểm.
Anh ta đã bao lâu không được nghe cái xưng hô này?
Còn nhớ cách đây không bao lâu, thường xuyên nghe thấy tiếng nói quen thuộc liên tục gọi bên tai: anh hai, anh hai, lúc đó bản thân vẫn luôn phàn nàn bởi vì cảm thấy quá phiền vì tính trẻ con của nó.
Nhưng chớp mắt một cái, cảnh còn người mất.
Là ai? Là ai tạo thành cục diện hiện giờ? Là ai khiến cho anh ta mất đi đứa em trai quan trọng nhất?!Đúng rồi, chính là cái tên kia, cái tên buôn bán ma túy, cái tên đã hủy hoại vô số hạnh phúc gia đình, hắn ta phải xuống địa ngục mới đúng, cho nên hắn ta là đáng chết…"Diệp Chí Văn."
Diệp Chí Văn giật mình, giọng nói vô cùng trong trẻo, cũng rất quen tai,
hình như là Madam? Anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt và thái độ của mình, bình thản ung dung quay đầu lại. "A, là Madam, có chuyện gì vậy?"
Đồng thời cũng không ngừng cười khinh bỉ trong lòng,
cảnh sát cũng chỉ là một đám ngu ngốc mà thôi. Chỉ bằng bọn họ, cái gì cũng không làm được. Vừa bắt không được cái thằng chết tiệt kia, cũng không tìm thấy chứng cơ bắt anh ta.
Có điều, nụ cười khinh bỉ trong lòng và nụ cười mỉm trên mặt anh ta rất nhanh đã cứng đờ.
Bởi vì anh ta nghe được Madam nói: "Diệp Chí Văn, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ Vương Chính Hồng bị gϊếŧ, chúng tôi đã xin lệnh khám xét để khám xét nhà của anh, mong anh hỗ trợ điều tra."
Theo sau, Lương Tiểu Nhu, Mã Lạc Xuyên cùng người của Tổ Pháp chứng dẫn Diệp Chí Văn đi vào trong nhà của anh ta.
Lương Tiểu Nhu đi loanh quanh trong phòng một vòng, phát hiện có rất nhiều ảnh chụp của Diệp Chí Văn và em trai anh ta, cùng với huy chương của Diệp Chí Võ.
"Diệp Chí Văn, em của anh Diệp Chí Võ cũng giành được nhiều huy chương cuộc thi kiến trúc lắm?"
Câu nói này nghe rất bình thường lại ngầm có ẩn ý nhưng Diệp Chí văn lại chẳng hề đoái hoài tới, thái độ cũng không còn ôn òa như bình thường, mà là mang theo một chút mất kiên nhẫn và sự đối nghịch.
Bên kia, Cao Ngạn Bác mang theo người của Tổ Pháp chứng tranh thủ đi tìm chứng cứ.
"Sếp Cao, Madam Lương, đôi giày này có vết máu là máu người." Lương Tiểu Cương báo cáo lên bằng chứng vừa mới tìm được.
"Diệp Chí Văn." Lương Tiểu Nhu đi đến trước mặt anh ta, trên khuôn mặt nở nụ cười tự tin. "Chúng tôi nghi ngờ anh gϊếŧ chết Vương Chính Hồng, bây giờ chính thức bắt giữ anh. Anh có quyền giữ im lặng, nhưng những gì anh nói sẽ là bằng chứng trước tòa." Nói xong, nháy mắt với Thẩm Hùng và Thạc Tử đứng phía sau Diệp Chí Văn.
Hai người hiểu ý, lấy ra còng tay chuẩn bị đưa Diệp Chí Văn đi. Vốn từ lúc bị đưa vào nhà của mình, Diệp Chí Văn vẫn luôn rất im lặng đột nhiên vật lộn, nét mặt trở nên vô cùng bối rối, anh ta nắm thấy cổ tay Thẩm Hùng, hét lên: "Sếp à, tôi thật sự không có làm! Thật sự không phải tôi làm mà! Sếp đừng có bắt tôi!"
Thẩm Hùng và Thạc Tử cản anh ta lại: "Xin bình tĩnh lại, anh Diệp Chí Văn."
Giằng co được một lúc, Diệp Chí Văn đột nhiên rất quái lạ, cơ thể bắt đầu co giật, trong cổ họng phát ra tiếng thở khó khăn, dáng vẻ biểu hiện rất khổ sở.
Đây là, có chuyện gì? Lương Tiểu Nhu ngay lập tức ngẩng lên nhìn về phía Mã Lạc Xuyên, mà Mã Lạc Xuyên cũng không làm cho cô thất vọng, cô ấy nhìn Diệp Chí Văn trong chốc lát, đã có kết luận, nói: "Hình như anh ta bị tái phát bệnh suyển."
"Mau gọi xe cấp cứu."
Cho dù anh ta có phải là người bị tình nghi hay không, nhưng cô là một người cảnh sát, tuyệt đối không cho phép có người chết trước mặt mình.
*********
Một tràn việc bận rộn qua đi, Diệp Chí Văn ở trong bệnh viện cuối cùng cũng đã ổn định lại.
Được sự đồng ý của bác sĩ, Lương Tiểu Nhu tính đi vào phòng bệnh thẩm vấn Diệp Chí Văn, ngay lúc mở cửa thì bị Mã Lạc Xuyên gọi lại.
Cô ấy nói: "Tôi có thể theo cô vào không? Tôi thật sự rất muốn biết Vương Chính Hồng đã chết như thế nào."
Giọng điệu không có sắc béng giống như bình thường, tiếng nói cũng có chút yếu ớt, điều này làm cho Lương Tiểu Nhu trong chốc lát nghĩ đến câu hỏi thăm dò ngày đó mà lúc sau khuôn mặt cô ấy biểu hiện thở dài hối hận, Lương Tiểu Nhu đồng ý.
Kỳ thật, cô cũng rất muốn biết, rốt cuộc Mã Lạc Xuyên và Vương Chính Hồng có quan hệ gì.
Tuy rằng đã sớm biết, Mã Lạc Xuyên và vụ án này không có bất cứ mối quan hệ gián tiếp nào. Nhưng vẫn rất muốn biết, đơn giản chính là cá nhân muốn biết, câu chuyện có liên quan giữa cô ấy và Vương Chính Hồng.
Cho dù không hiểu được, cô đứng ở cương vị gì để yêu cầu được biết đây.
Trong lúc đi vào trước, cô nhận được một cuộc điện thoại, lấy được một số dự liệu đáng tin cậy. Đến lúc này, mọi chuyện đã quá rõ ràng, cô càng nắm chắc phần thắng.
Đi vào giường bệnh, Mã Lạc Xuyên tựa người vào tường, Lương Tiểu Nhu lập tức đi đến trước giường bệnh, hơi cúi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Chí Văn, nhìn từ trên cao xuống, hỏi: "Diệp Chí Văn, Vương Chính Hồng có phải là do anh gϊếŧ hay không?" Đợi một chút, không thấy anh ta có phản ứng, lại nói tiếp: "Anh không muốn nhận cũng vô ích, chúng ta đã xét nghiệm được lớp đất dưới đế giày của anh là hoàn toàn trùng khớp với lớp đất nơi Vương Chính Hồng bị gϊếŧ. Mà lớp đất đó cũng dính máu của Vương Chính Hồng, chứng tỏ là, lúc Vương Chính Hồng chảy máu đến chết, anh đã từng giẫm lên vết máu đó. Lúc đó, anh đứng bên cạnh anh ta. Xin hỏi, anh làm sao giải thích anh có mặt ở hiện trường gây án? Trừ khi anh cố ý đi tìm Vương Chính Hồng, tại sao?" Lương Tiểu Nhu từ từ nói: "Bởi vì anh tìm anh ta để trả thù cho em của anh."
Sắc mặt của Diệp Chí Văn rốt cuộc cũng thay đổi.
"Tiếp viên của bar Tinh Tinh đã nói, em của của anh Diệp Chí Võ là do uống thuốc lắc của Vương Chính Hồng mà xảy ra chuyện. Cho nên anh cho rằng em của của anh là do Vương Chính Hồng hại chết, anh liền tìm đủ mọi cách để gϊếŧ Vương Chính Hồng."
"Đúng vậy, là anh ta đã hại chết em trai của tôi, nhưng tôi không có gϊếŧ anh ta." Diệp Chí Văn làm như đã kiểm soát được tâm trạng của mình, đau đớn nói: "Các người có biết Tiểu Võ rất quan trọng với tôi không. Ba mẹ của chúng tôi đã qua đời từ lâu rồi, hai anh em chúng tôi từ nhỏ đã phải nương tựa lẫn nhau. Tôi còn chưa có tốt nghiệp trung học đã phải ra ngoài kiếm tiền nuôi nó, Tiểu Võ cũng rất hiểu chuyện, học hành rất giỏi, năm nào cũng đứng ba hạng đầu, giành được rất nhiều giải thưởng. Hơn nữa, nó còn rất tốt với người anh này."
Trên mặt Diệp Chí Văn tràn ngập vẻ hoài niệm, cũng rất nhanh bị nỗi hận thù bao phủ. "Nó vốn là một thanh niên đầy hứa hẹn. vừa mới tốt nghiệp đại học, đã có công ty lớn mời nó, tương lai xán lạn vô cùng, nhưng đã bị cái tên khốn Vương Chính Hồng đó hủy hoại rồi!"
"Vì vậy anh cho rằng Vương Chính Hồng đã hại chết em của anh? Anh muốn trả thù cho em của mình nên gϊếŧ chết Vương Chính Hồng?" Lương Tiểu Nhu hỏi anh ta.
"Tôi không có!" Không biết từ lúc nào nước mắt của Diệp Chí Văn chảy xuống uất hận nhìn về phía cô. "Tôi rất đau lòng. Tôi có đến bar Tinh Tinh để hỏi thăm, mới biết tên khốn đó đã hại chết em của tôi. Nhưng khi tôi tới đó, hắn vẫn ở đó bán thuốc lắc! Lúc đó tôi giận lắm, cho nên tôi tìm đủ mọi cách lần theo địa chỉ của hắn để chửi hắn! Nhưng khi tôi đến nhà hắn, tôi lại phát hiện hắn đang nuốt từng gói thuốc lắc để vận chuyển. Tôi quá tức giận nên đã lấy cây gậy bóng chày lớn ở cửa để đánh hắn, ai ngờ đánh không lại hắn. Hắn thấy tôi muốn báo cảnh sát thì muốn gϊếŧ tôi diệt khẩu, tôi đành phải nhanh chóng bỏ chạy."
"Ở trên mặt của Vương Chính Hồng có vết thương do móc khóa của anh gây ra." Lương Tiểu Nhu ngước cằm lên, "Đối với chuyện này, anh làm sao giải thích?"
"Có thể là do khi đó tôi và anh ta đánh nhau đã để lại. Cụ thể thì tôi cũng không nhớ rõ lắm, Vương Chính Hồng đuổi theo tôi không tha, sau đó tôi chạy đến bên ngoài sân tập trận, hắn đánh tôi đến nỗi móc khóa rớt lúc nào tôi cũng không biết. Lúc đó tôi sợ lắm, nên đã chạy vào trong rừng, nhưng hắn vẫn không buông tha tôi, không từ bỏ ý định mà tiếp tục đuổi theo tôi. Tôi không có gϊếŧ hắn!" Diệp Chí Văn lại cường điệu một lần nữa, vẻ mặt đầy oan uổng và đau xót. "Là hắn tự đuổi theo tôi không tha, tự hắn sơ ý lăn xuống sườn núi, đυ.ng vào bẫy thú mới bị kẹp chết, hoàn toàn là một tai nạn! Tôi không có kế hoạch! Tôi không cố ý gϊếŧ hắn!"
Lương Tiểu Nhu nhíu mày, suy nghĩ lời nói của Diệp Chí Văn có chính xác hay không.
Nếu sự thật đúng như lời anh ta nói, vậy thì không có gì đáng trách; nhưng thực tế có phải thật sự là như thế không?Đúng rồi, anh ta rõ ràng là đang…"Anh đang nối dối."
Mã Lạc Xuyên ở phía sau từ nãy giờ cũng không nói một lời nào đột nhiên lạnh lùng nói: "Anh có âm mưu cố ý gϊếŧ chết Vương Chính Hồng."
Hết Chương 25Năm mới vui vẻ ^^ vạn sự như ý!Nói một chút về xưng hô trong truyện để mọi người không phải bối rối. Như mọi người đã hiểu về mình sẽ biết cách xưng hô đối với mình quan trọng như thế nào, cho nên mình cũng đặc biệt lựa chọn cách xưng hô mà mình cảm thấy thông qua đó có thể truyền đạt được nội dung và cảm xúc của các nhân vật theo cách mình cảm nhận được. Ở những bộ khác mình thường chọn tôi và nàng cho hai nữ chính, chỉ riêng bộ này là mình sử dụng cô và cô ấy, cũng đặc biệt không chỉ định ai là cô ai là cô ấy, mà dựa vào ngữ cảnh hiện tại đang nghiêng theo ai thì người đó là cô còn người còn lại là cô ấy. Ngoài ra cách các nhân vật xưng hô với nhau cũng sẽ thay đổi theo cảm xúc của nhân vật đó, cách họ gọi một đối tượng nào đó cũng vậy. Ví dụ như đoạn trên, khúc đầu Diệp Chí Văn còn giả bộ này nọ nên gọi Vương Chính Hồng là anh ta, lúc sau thể hiện ra sự căm ghét thì gọi Vương Chính Hồng là hắn. Nếu còn gì thấy khó hiểu, cứ tự nhiên hỏi mình ~^^~