- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Ngự Tỷ Giang Hồ
- Chương 53
Ngự Tỷ Giang Hồ
Chương 53
Truyền thông có tác dụng gì truyền bá. Nhưng tác dụng này ở giới giải trí đã bị yêu ma hóa rồi. Truyền thông không chỉ truyền bá hơn nữa còn bẻ cong sự thật để truyền bá, hơn nữa tốc độ cực nhanh, phạm vi che rộng không che dấu người nào ẩn trốn.
Vương Tử Hựu công tác mỗi ngày vẫn được an bày đầy đủ, nhưng lực chú ý vẫn hoàn toàn không quan tâm đến tuyên truyền của nàng, vào buổi phát ngôn, hay tham gia sự kiện đều biến thành chủ đề sóng lớn, vô luận đi đến nơi nào Vương Tử Hựu đều tránh không được bị truy vấn chuyện này, mà nàng vẫn với khuôn mặt tươi cười đón chào, kiên nhẫn một lần lại một lần lặp lại những lời đã nói…nàng cùng Trần đạo diễn vì việc nghĩa mà hăng hái, mà Trần đạo diễn là hoàn toàn bị ngộ thương.
Mặc kệ phóng viên nói thế nào nàng vẫn không thay đổi một chữ.
Nhưng Vương Tử Hựu vẫn luôn lễ phép trầm mặc, cuối cùng lại bạo phát, bởi vì có phóng viên đến nhà làm phiền cha mẹ nàng. Mẹ nàng vừa về đến nhà đã bị phóng viên bắt được, lôi kéo bà không cho bà về nhà, ống kính chỉa vào bà chụp liên tục, luôn hỏi về vấn đề giáo dục của Vương Tử Hựu.
Vì sao Zoe đánh người?
Tại sao cho nàng học Taekwondo, có phải chính vì thế mà từ nhỏ nàng đã có khuynh hướng bạo lực ?
Nàng vì Monica mà đánh Trần đạo diễn, giữa hai người phải chăng có tin đồn về mối quan hệ mập mờ?
Mẹ Vương Tử Hựu cũng rất tỉnh táo, không nói gì hết, quay mắt về phía ống kính trực tiếp gọi điện đến cục cảnh sát, cuối cùng cảnh sát phải mang những vị phóng viên hùng hổ dọa người kia đi.
Ba Vương Tử Hựu là thầy giáo, phóng viên vào thời gian lên lớp xông vào lớp học muốn phỏng vấn ông, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự lớp học, ít người biết ông là ba của đại minh tinh Vương Tử Hựu, nay đột nhiên xuất hiện cả lớp đều kinh ngạc vô cùng. Vương ba ba rất tức giận xin nghỉ về nhà.
Vương Tử Hựu nghe nói người nhà của mình bị quấy rầy tức giận đến không nhịn được, vừa vặn đến buổi phỏng vấn, hóa trang xinh đẹp xong Vương Tử Hựu đi ra không giống ngày thường tươi cười, gương mặt lạnh lùng khiến cho người chủ trì sợ chết điếng.
Tất cả microphone đều được đặt trước mặt nàng, phóng viên bắt đầu hỏi đến sự kiện đánh người, Vương Tử Hựu dị thường phẫn nộ chỉ trích giới truyền thông: "Vô luận các người muốn hỏi gì thì cứ đến gặp Vương Tử Hựu tôi, tôi là nhân vật của công chúng, trả lời câu hỏi của các người là nhiệm vụ của tôi, thế nhưng người nhà tôi hoàn toàn không liên quan! Ba mẹ tôi không có nhiệm vụ chịu sự quấy rối của các người! Ở chỗ này tôi chính thức thông báo cho các người biết, nếu các người còn chạy đến nhà tôi hoặc làm ảnh hưởng đến công việc của ba mẹ hay người nhà tôi, tôi sẽ không khách khí đâu!"
Một lời phát ngôn mạnh mẽ lại khiến cho người nghe cực kỳ xấu hổ, Đại Nguyên không biết làm thế nào, chỉ có cách đi theo nàng.
Kết thúc buổi phỏng vấn cuối cùng trên đài phát thanh đã qua 12 giờ đêm, Vương Tử Hựu ngồi trên xe công ty nhắm mắt dưỡng thần.
Đại Nguyên đến ngồi xuống cạnh nàng, đưa ra một lon cà phê pha sẵn.
"Uống cho nâng cao tinh thần"
"Cảm ơn…" Vương Tử Hựu vân vê dụi mắt, động tác này trông khá ngây thơ. Đại Nguyên nhìn nàng tuy ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, trang điểm trưởng thành, thế nhưng có ra sao nàng vẫn là một đứa nhỏ hai mươi tuổi mới ra mắt.
Gần đây áp lực bốn phương tám hướng đều đổ lên người nàng phải gánh chịu, cả ngày đều phải giữ lại nụ cười tươi tắn. Hơn nữa ông chủ lớn của công ty cùng chủ quản đều rất tức giận, với tư cách là người của công chúng nàng làm vậy là quá ngây thơ, không biết nặng nhẹ, vất vả xây dựng hình tượng cá nhân lại nói những lời như vậy hủy hoại trong chốc lát nói muốn cân nhắc đóng băng nàng. Đại Nguyên lập tức nhảy dựng không thể đóng băng nàng, nàng hiện tại đang ở thời điểm nổi tiếng nhất, hợp đồng không ngừng, hơn nữa cho dù xảy ra chuyện gì thì quảng cáo cho công ty hay cửa hàng đều không thể phá vỡ, còn rất nhiều trường học muốn tìm nàng làm người phát ngôn, hơn nữa cư dân mạng đối với nàng vẫn ủng hộ rất cao, hiện tại đóng băng nàng công ty sẽ chịu nhiều tổn thất vân vân và vân vân, ông chủ lớn mới thôi cái chủ đề kiên quyết đóng băng, tâm phiền não phất phất tay nói tan họp.
Đại Nguyên đương nhiên là cân nhắc… nếu quả thật đóng băng nàng vào thời điểm nàng đang nổi tiếng nhất, thì tiền đồ của nàng có lẽ sẽ ảm đạm lắm.
Vương Tử Hựu vừa uống cà phê vừa kẹp điện thoại trên ngón tay lật tới lật lui. Không biết gần đây Mạc tỷ làm gì, có ngoan ngoãn không xem tin tức…. cùng những lời đồn đãi nhảm nhí, hy vọng nàng không có xem, không xem không biết sẽ không lo lắng.
Đột nhiên điện thoại vang lên, là điện thoại nhà. Vương Tử Hựu tâm tình rất phức tạp mà trả lời điện thoại
"Tiểu Hựu" Là mẹ.
"Mẹ…" Vương Tử Hựu đã sẵn sàng sẽ bị giáo huấn một lần, thế nhưng mẹ nàng hoàn toàn không nhắc đến chuyện bị quấy rối, chỉ nói phòng mới đã bắt đầu trang trí, hoàn toàn dựa vào phong cách cung đình Châu Âu, nếu rảnh thì sang xem.
Vương Tử Hựu một đường đồng ý, cho đến lúc sắp tắt điện thoại Vương mụ mụ để lại một lời an ủi thấm thía "Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, không cần lo cho ba mẹ, ba mẹ…luôn ủng hộ công việc của con"
Trong lòng vừa ấm vừa đau, trước mắt là một mảnh mơ hồ, Vương Tử Hựu bình ổn cảm xúc, chỉ "Ân" một tiếng.
Nhiều người khi giao tiếp với nhau không cần nhiều lời, có được tất cả chân tình cùng sự thông minh sắc sảo như vậy, có lẽ bởi vì…tình máu mủ.
Vương Tử Hựu tựa lưng, nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, thành phố này thật phồn hoa, nhiều tranh đấu cùng lợi dụng nhàm chán, thế nhưng nàng vẫn có một người khiến nàng quên mình mà phấn đấu cùng nguồn hậu thuẫn to lớn từ người nhà, cho dù mệt mỏi, vẫn đáng giá.
Đột nhiên lại có động lực, cùng Đại Nguyên phân tích tình hình hiện tại.
Đại Nguyên nói, nếu Trần Lực Khâm không nhượng bộ, Thiên Minh buộc phải có hành động phản kháng.
"Hành động phản kháng?" Vương Tử Hựu hồ nghi nhìn Đại Nguyên
Đại Nguyên không nhìn nàng, nhìn về phía trước nói: "Chính là đem mọi chuyện xảy ra với Monica nói cho thật rõ ràng."
"Không được! Nói như thế sẽ ảnh hưởng lớn đến hình tượng của Monica! Năm đó nàng vừa ra mắt được mời quay bộ phim của Trần Lực Khâm đã truyền ra không ít tin tức không hay, nếu lần này lại đưa tin, mặc kệ tình huống thật sự có thế nào, nhất định vẫn có những người thiếu thiện chí phỏng đoán lung tung!"
Đại Nguyên dùng khóe mắt liếc nhìn nàng nói: "Vậy em có phương pháp xử lý gì? Hiện tại khẩu cung của em và Trần Lực Khâm không giống nhau, người ngoài lại suy đoán nhiều phiên bản. Trần Lực Khâm cũng đã năm mươi tuổi có thể không quan tâm đến tin đồn, nhưng em thì không giống với…." Đại Nguyên dùng ngón tay chỉ vào trong ngực Vương Tử Hựu nhìn nàng chằm chằm nói: "Em đang ở thân phận gì? Hiện tại là nữ minh tinh nổi tiếng nhất nước, công ty vốn có kế hoạch sẽ cho em tấn công thị trường hải ngoại, nếu như em bị thất bại ở chỗ này, ông chủ lớn nếu không kiếm ra tiền, nhất định sẽ đóng băng em, mong em hãy nghĩ thông suốt"
Vương Tử Hựu nhìn Đại Nguyên, thấy bộ dạng của nàng cực kỳ nghiêm túc, một chút vui đùa cũng không có.
Đóng băng? Vương Tử Hựu đã rõ thâm ý. Thế nhưng nếu buộc nàng vứt bỏ Mạc Tịnh Ngôn không để ý thì hoàn toàn không có khả năng.
Nàng là vì cái gì mà gia nhập giới nghệ sĩ? Không phải là vì Mạc Tịnh Ngôn ư? Giờ lại tính toán được mất ư? Tất cả mọi thứ đều dâng hai tay cho Mạc Tịnh Ngôn, thoáng một cái lại lung lay.
Vương Tử Hựu âm thầm hạ quyết tâm.
"Này, trong lòng em đang suy nghĩ mưa ma chước quỷ gì vậy?" Đại Nguyên ôm chầm Vương Tử Hựu ngưng thần nhìn vào mắt nàng.
"Không có"
"Này nhóc con, bây giờ em dám nói dối với Đại Nguyên tỷ tỷ chị hay sao? Cái đứa nhóc này vì nói dối nên không giám nhìn vào mắt chị đúng không?" Đại Nguyên xoa cằm Vương Tử Hựu nói: "Em phải biết, chuyện này không chỉ liên lụy em và Mạc Tịnh Ngôn, còn có chị và 80, nghiêm trọng hơn là liên quan đến toàn bộ Thiên Minh. Thiên Minh bỏ ra bao nhiêu tiền để lăng xê em có biết không hả? Nếu như em không thể đền đáp, dưới ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính, tháng 12 sau Thiên Minh sẽ phải giảm biên chế. Giảm biên chế đương nhiên không ảnh hưởng gì đến em, thế nhưng những nhân viên thường của công ty, mỗi tháng chỉ có thể kiếm 2000 đến 3000 đồng sẽ bị thất nghiệp, là thất nghiệp, em có biết cái gì gọi là thất nghiệp không? Không có tiền, không có ăn, trả không nổi tiền thuê nhà, bị người ta trêu chọc, tìm không được người yêu, nuôi không nổi con cái…"
"Đã đủ rồi" Vương Tử Hựu quay người, kết quả phần eo bị kịch liệt đau nhức, lại để khiến khuôn mặt trắng bệt như bay lên mây xanh.
Đại Nguyên cảm khái: "Những đứa trẻ cũng phải nuôi gia đình vất vả như em…"
"Em biết rõ, chị không phải nuôi gia đình!"
"Ai nói chị không nuôi gia đình, nhà của chị có rất nhiều con cái, nội tiền cơm thôi chỉ hơn mấy ngàn!"
Vương Tử Hựu không thể tưởng tượng nổi, chưa nghe qua Đại Nguyên đã kết hôn, không nghĩ đến đã có con, còn rất nhiều, nhiều hơn nữa.
Hai người đang lạc đề, Nicco vốn đứng một bên định chen vào giữa chủ đề, kết quả cuối cùng không thể nào chen vào, muốn nói một câu với nàng cũng rất khó, sao có thể dễ dàng chen vào được? Nhìn đồng hồ, buổi phỏng vấn tiếp theo ở đài phát thanh còn 1 tiếng đường xe, Nicco thật sự nhàm chán, mở TV gắn di động trên xe xem.
"Kỳ thật chuyện này…" Vương Tử Hựu đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc thoáng qua, vội vàng đoạt lấy bộ điều khiển từ tay Nicco chuyển kênh trở lại, màn hình đen hai giây, Mạc Tịnh Ngôn thật sự xuất hiện trên màn hình!
"Chị ấy thế nào rồi…" Vương Tử Hựu lập tức cảm thấy không ổn
Mạc Tịnh Ngôn tựa hồ đang ở dưới lầu của Thiên Minh tiếp nhận phỏng vấn, trước sau như một đều đeo kính râm, rất thản nhiên mà đối diện ống kính trò chuyện, giọng nói không vui nhưng rất kiên định: "…Kỳ thật chuyện kia là do Zoe giải cứu tôi, em ấy và Trần đạo diễn tranh chấp cũng vì tôi…."
"Mạc tỷ! Chẳng lẽ chị muốn đến?" Vương Tử Hựu khẩn trương đứng lên, ngay vào lúc này xe đột nhiên chuyển hướng, chân Vương Tử Hựu bị thương còn thêm phần lưng, thoáng một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Nicco đúng lúc đỡ nàng, Vương Tử Hựu căn bản không có tâm tư cám ơn nàng, ánh mắt chăm chú nhìn lên TV, một giây cũng không rơi trên người Nicco.
Năm ngón tay của Nicco bấu chặt tay ghế ngồi, hai mắt long lên tơ máu, oán khí mãnh liệt nhìn thẳng vào Vương Tử Hựu ngồi bên cạnh.
Vì cái gì cô không nhìn đến tôi? Vì cái gì ánh mắt của cô luôn theo dõi người đàn bà đó!!
Trong màn hình truyền đến thanh âm truy hỏi của phóng viên, Mạc Tịnh Ngôn bị rất nhiều ống kính cùng microphone bao vây, lại phi thường trấn định. Vương Tử Hựu nhìn nàng, nàng giống như đang ở trước mắt, thế mà trên thực tế, các nàng cách nhau hai thành phố khác nhau. Đối mặt với nhiều người bao vây tấn công Mạc Tịnh Ngôn vẫn ngẩng đầu, không cao ngạo nhưng cũng không kém khí thế, như là ngôi sao sáng chói lóng lánh nhất, giống như nhiều năm trước Vương Tử Hựu không có tiếng tăm nhìn lên nàng. Lúc đó là một nữ vương cao cao tại thượng.
Nữ vương chỉ thuộc về một mình Vương Tử Hựu nàng mà thôi!
Lúc Vương Tử Hựu hoa mắt mệt mỏi, đột nhiên như mở cờ trong bụng mà nhìn xem Mạc Tịnh Ngôn nói tiếp "Toàn bộ nguyên nhân đều là do tôi, cho nên xin đừng khó xử Zoe, đừng khó xử người nhà Zoe. Vô luận là chuyện gì, xin mời các người đến hỏi tôi, Mạc Tịnh Ngôn tôi sẽ không lùi bước, tôi muốn… bảo hộ người quan trọng của tôi."
Vương Tử Hựu trước mặt đột nhiên một mảnh mơ hồ. Bảo hộ người quan trọng, Mạc tỷ, thật khí phách ah…
Nữ vương, lại biến thành kỵ sĩ dũng cảm.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Ngự Tỷ Giang Hồ
- Chương 53