Vương Tử Hựu tùy ý để cho Mạc Tịnh Ngôn ôm, cho dù bị ôm đến đau nhức.
Vương Tử Hựu ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, tuy là trong đêm, nhưng có thể ở tại nơi này được tự do hít thở dưới một bầu trời lại được người mình thích ôm, không cần tránh né ống kính, không cần để ý đến ánh mắt người khác, cảm giác như thế khiến lòng nàng mền nhũn. Tóc mềm của Mạc Tịnh Ngôn, mùi nước hoa thơm mát xuyên thấu qua khỏi tầng tầng lớp quần áo dày đặc vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể thấm dần vào trong trí nhớ Vương Tử Hựu. Cho dù chỉ là một đêm ngắn ngủ, cũng sẽ trở thành một phần ký ức không sao dứt bỏ được.
Cho đến khi cái ôm tiêu hao hết sức lực của nàng, Mạc Tịnh Ngôn mới buông tay.
"Ôm đủ rồi sao?" Vương Tử Hựu trong lời nói mang theo ý trêu chọc, Mạc Tịnh Ngôn đang muốn nói nàng không đứng đắn thì bị nàng cầm chặt vai: "Tới phiên em"
Nụ hôn cực nóng tiến tới, bao phủ tất cả lời nói lẫn suy nghĩ của Mạc Tịnh Ngôn, bị lưỡi của Vương Tử Hựu chiếm lấy, chôn chặt, điềm mật, ngọt ngào dây dưa như muốn thêm nữa…thêm nữa… hai mắt không khỏi nhắm nghiền thầm nghĩ giờ phút này mọi giác quan của nàng đều chuyên tâm hưởng thụ.
Rất thích nàng hôn, phi thường ưa thích, thích đến độ không muốn dừng lại.
Nhưng cuối cùng nụ hôn dài dằn dặt cũng phải kết thúc. Khi môi Vương Tử Hựu rời khỏi, trong phút chốc đó Mạc Tịnh Ngôn bỗng dưng hốt hoảng, nhìn người trước mặt, đỏ mặt không nói
"Còn chưa đủ sao? về nhà từ từ thân mật được không?" Vương Tử Hựu nửa trêu đùa, nửa thật lòng hy vọng.
"Em thật….buồn nôn"
"Tuy chị nói em buồn nôn nhưng em nhìn trong mắt chị lóe lên thứ gọi là nói một đằng nghĩ một nẻo" Vương Tử Hựu còn muốn giải vây cho mình.
"Em buồn nôn không chỉ mình tôi mà cả thế giới đều biết"
Vương Tử Hựu thương tâm: "Nguyên lai chị thật sự nghĩ như vậy…." Nhìn trời, chân đi cà nhắc, từng bước một chậm rãi đi về phía trước, thanh âm bi thương sầu não: "Mạc tỷ trở về đi, có người đến nhìn thấy thì không tốt"
Mạc Tịnh Ngôn nhìn bóng lưng nàng, rõ ràng là một nữ nhân có khí chất tuấn mỹ như vậy, nhưng hiện giờ lại chật vật, tất cả đều vì yểm hộ mình.
"Tiểu Hựu" Mạc Tịnh Ngôn gọi nàng.
"Sao thế?" Vương Tử Hựu quay đầu.
"Nếu thế… tôi chở em về, chân của em…"
"Không có sao, mình em có thể trở về được mà, thương tích nhẹ không sao hết, em trước đây học Taekwondo còn bị thương nhiều hơn"
Vương Tử Hựu nhìn Mạc Tịnh Ngôn tựa hồ muốn nói rồi thôi, tận lực nhìn nàng. Sớm biết Mạc Tịnh Ngôn vốn là người không giỏi ăn nói, cần phải cho nàng nhiều thời gian hơn nữa mới có thể bộc lộ được tình cảm chân thật.
Kết quả Mạc Tịnh Ngôn trầm mặc cả buổi, mới nói: "Mắt cá chân bị trật rồi, mát xa chút cho tốt…"
"Ah, em biết rồi" thanh âm Vương Tử Hựu thật bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại mau phát điên. Sau đó thì sao, sau đó thì sao? Nàng thực hận không thể bóp cổ Mạc Tịnh Ngôn buộc nàng nói nhanh một chút!
Cái này đúng là khiến người ta bốc hỏa!
"Cái kia, kỳ thật…tôi cũng biết một chút"
"Biết gì cơ? biết một chút gì!"
"Mát xa" Mạc Tịnh Ngôn rất giống như nhận mệnh cuối cùng mà mở miệng: "Có muốn đến nhà tôi đêm nay không? Tôi giúp em mát xa, nói không chừng sẽ đỡ một chút"
Tim Mạc Tịnh Ngôn lập tức đập cuồng loạn, đây là mời qua đêm sao? Nàng vẫn quyết định phải thăm dò một chút: "Cái kia, có quấy rầy ba mẹ chị không?"
"Cái này, không có sao" Tuy chung quanh đều tối tăm, nhưng Mạc Tịnh Ngôn không cách nào nhìn thẳng vào mắt Vương Tử Hựu để nói lên những lời này: "Ba mẹ tôi quanh năm ở nước ngoài, tôi chỉ sống một mình"
"Oanh" một tiếng, Vương Tử Hựu cảm giác những thứ khó chịu trong lòng rốt cuộc cũng phun trào rồi.
Cho nên nói, đêm nay chỉ có hai người qua đêm thôi sao? Chính là.. chuyện này sao?
Mạc Tịnh Ngôn cho Vương Tử Hựu địa chỉ nhà nàng, nói hai người tự lái xe thì tốt hơn, lại chỉ cho Vương Tử Hựu biết đến đầu đường nhà nàng có một con hẻm nhỏ thì xuống xe, Mạc Tịnh Ngôn biết rõ chỗ đó thông với cửa sau nhà nàng, nàng sẽ vào đó đón nàng.
"Thật là, em phải mau chóng mua xe thôi, như thế này thật bất tiện" Vương Tử Hựu phàn nàn nói
Mạc Tịnh Ngôn cười an ủi: "Không có xe cũng tốt, rèn luyện khả năng phản ứng trinh sát cho chúng ta, những người trong giới như chúng ta đều phải có suy nghĩ nhạy bén như vậy"
Vương Tử Hựu vẫn còn bỉu môi, Mạc Tịnh Ngôn vụиɠ ŧяộʍ nhìn nàng: "Rất muốn có muốn chiếc xe sao?"
Vương Tử Hựu gật đầu, "Đúng vậy, không phải chị không quen lái xe sao? Mỗi lần đi đều phải thuê xe thật bất tiện, dễ bị nhận ra, dễ bị quấy rối, em muốn thường xuyên đưa đón chị. Chờ em kiếm được một ít tiền nữa, nhất định em phải mua xe đầu tiên!"
Mạc Tịnh Ngôn từng nghe nói qua bao nhiêu tiền Vương Tử Hựu đều giao cho gia đình quản lý, Đại Nguyên còn hay nói giỡn hàng tháng mẹ nàng cho nàng một ngàn đồng để tiêu vặt.
Nhìn bề ngoài có vẻ khó gần, nhưng thật ra là một đứa con ngoan. Mạc Tịnh Ngôn trong lòng đã đưa ra một cái kết luận, đồng thời thêm một ý định.
Vương Tử Hựu dựa theo lời Mạc Tịnh Ngôn chỉ đi vào con hẻm nhỏ trước, đêm tương đối sâu, không còn ai, nàng khập khiễng đi vào. Mắt cá chân cùng vết thương cũ đồng thời tái phát, vừa mới lành một chút lại phải nhảy từ lầu cao xuống…trước đó ở cùng Mạc Tịnh Ngôn tâm tình thật hưng phấn nên không có cảm giác đau, hiện tại rõ ràng cảm nhận được vết thương hình như sưng to. May mắn hôm nay không có mang giày cao gót, nếu không thật sự bi kịch.
"Tiểu Hựu" Nguyên lai Mạc Tịnh Ngôn đã đến, Vương Tử Hựu thấy nàng từ trong hẻm nhỏ tăm tối đi về phía mình, ánh đèn ở đằng sau tường chiếu vào nàng, biến nàng thành một hình bóng mảnh khảnh.
Trong mông lung lại khiến Vương Tử Hựu có cảm giác kỳ lạ, như thể đang ở trong mơ, thân ảnh quen thuộc lung linh chậm rãi đến gần, nhưng khi nàng khẽ vươn tay, hình bóng kia lại như biến mất.
Bàn tay bỗng dưng ấm lại khi Mạc Tịnh Ngôn dắt tay nàng đi vào trong hẻm sâu tăm tối. Vương Tử Hựu ở phía sau cảm nhận được hơi ấm trong bàn tay nắm chặt, có một loại cảm xúc muốn rơi lệ.
Mình thật sự…đã đi vào cuộc sống của người con gái này rồi sao? Vẫn như thế có cảm giác không thể tin được.
Trải qua mười tám rẽ ngoặt, cuối cùng hai người cũng đến phía sau nhà của Mạc Tịnh Ngôn.
Vương Tử Hựu ngẩng đầu nhìn lên, thật sự là một biệt thự rất có khí phái.
Mạc Tịnh Ngôn rất nhanh móc chìa khóa ra mở cửa nhà, hai người đi vào cửa sau, Mạc Tịnh Ngôn mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, trên đường đi có lẽ không bị ai nhìn thấy thật tốt quá.
Vương Tử Hựu nhìn căn nhà cực kỳ khí phái của Mạc Tịnh Ngôn, quanh phòng khách rộng đến có thể đua xe, kết cấu đơn giản, nhưng đồ đạc trang trí theo phong cách thuần Trung Quốc, khiến cho Vương Tử Hựu phi thường ưa thích.
"Mạc tỷ thật xa xỉ! Một mình ở căn nhà hoa lệ như thế!"
Mạc Tịnh Ngôn đi rót nước cho Vương Tử Hựu, từ máy đun nước chỉ có thể nghe tiếng vọng: "Trước tôi cùng sống với ba mẹ, còn có mấy người hầu. Nhưng sau đó họ đều xuất ngoại, tôi cũng không thích có người hầu, nên sa thải hết, chỉ có mình tôi ở"
"Ở một mình… không sợ tịch mịch sao?"
Mạc Tịnh Ngôn không nhận ra trong lời nói của Vương Tử Hựu, không sao cả nói: "Đã quen rồi, sống một mình yên tĩnh hơn, hơn nữa không có người hầu khỏi lo sẽ có người đem chuyện của mình ra ngoài bàn tán."
Vương Tử Hựu trong lòng thầm mắng nàng không hiểu phong tình, ngoài miệng chỉ có thể nói: "Đúng thế…"
Mạc Tịnh Ngôn đưa nước cho nàng nói: "Muốn đi tắm không?"
Vương Tử Hựu mới nhấp một hớp nước thiếu chút nữa phun ra, Mạc Tịnh Ngôn xem cái dạng kia của nàng chỉ muốn đạp một cước: "Em đừng có mà nghĩ sai ý của tôi!"
Vương Tử Hựu che chắn thân thể: "Mạc tỷ sao lại gấp gáp như thế… đừng vậy mà….người ta sớm muộn gì cũng là người của chị mà"
Mạc Tịnh Ngôn vốn định giải thích vì hôm nay bôn ba quá mực cho nên tắm rửa một chút cho thoải mái, ai biết nàng nghĩ đến những chuyện kỳ lạ, không có khả năng làm khó dễ nàng, thôi thì bỏ qua.
Vương Tử Hựu thấy mình dùng bất cứ cách nào đùa giỡn đều bị đối phương khinh thường quay đầu không thèm nhìn đến nàng, da đầu đều dựng lên…. mình rốt cuộc là không có mị lực, chị có thể một lần lại một lần xem nhẹ em sao? Chẳng lẽ muốn em súng thật đạn thật mà hạ mình hấp dẫn chị sao? Việc này có chút thẹn thùng… nhưng mà, nếu Mạc Tịnh Ngôn thật sự muốn động nàng, nàng cũng sẽ không phản kháng.
"Ngốc cái gì mà ngốc! Nhanh đi tắm rửa!" Mạc Tịnh Ngôn lấy ra khăn tắm cùng áo ngủ gào thét. Nàng cuối cùng đã minh bạch, không thể nuông chiều tiểu quỷ này, càng nuông chiều nàng, nàng càng kiêu ngạo, còn vui buồn thất thường cùng bộ dạng lưu manh mà không biết mình vốn lưu manh, tóm lại, Mạc Tịnh Ngôn quyết định muốn xuất khí thế để trấn trụ nàng.
Vương Tử Hựu đắm chìm trong thế giới của riêng mình, bị Mạc Tịnh Ngôn dùng sư tử hống mà thét khiến toàn thân run lên, không còn cách nào khác đành nghe lời đi tắm rửa. Vương Tử Hựu vừa mới đến phòng tắm còn chưa kịp đóng cửa, Mạc Tịnh Ngôn bỗng nghĩ ra gì đó, đi tới hỏi: "Chân em bị thương, có thể tự tắm rửa không?"
"Không thể…" Nếu nàng trả lời "có thể" thì nửa đêm mộng du nàng sẽ tự tát vào miệng mình!
Mạc Tịnh Ngôn suy nghĩ một chút nói: "Có muốn tôi giúp em một tay không?"
"Tốt" Nói xong Vương Tử Hựu muốn nhào đến cởϊ qυầи áo của Mạc Tịnh Ngôn, thân thủ so với người tráng kiện còn nhanh nhẹn hơn, hoàn toàn không giống người bị thương.
"Em làm gì thế?" Mạc Tịnh Ngôn vội bảo vệ bản thân đẩy Vương Tử Hựu ra.
"Chị muốn mặc quần áo để tắm sao?"
"Là em tắm, tôi cởi làm gì"
"Chị không cởi làm sao giúp em tắm rửa!"
"Ai nói giúp em tắm nhất định phải cởϊ qυầи áo! Vương Tử Hựu này đồ tiểu quỷ chết tiệt trong đầu óc lúc nào cũng nghĩ cái gì thế hả? Em chỉ có thể nghĩ đến thế thôi sao?"
Lời nói của Mạc Tịnh Ngôn lại khiến Vương Tử Hựu đem tất cả những gì che dấu trong lòng bạo phát ra ngoài: "Đúng! Em chính là muốn những thứ kia! Em thích chị, em muốn em cùng chị thân mật có gì không đúng? Chị xinh đẹp gợi cảm không ai sánh kịp, em có muốn chị thì có gì sai??"
Phòng tắm ấm áp chiếu sáng trên mặt cùng người các nàng, tựa hồ từng cái lỗ chân lông đều có thể nhìn thấy rõ ràng, nhiệt độ cơ thể từ tốn tăng cao, khí huyết chạy lên mặt cũng dũng mãnh lao lên, hai người cứ như vậy đỏ mặt nhìn nhau.
Mạc Tịnh Ngôn chưa từng nghe qua lời tỏ tình trực tiếp, còn đối với thân thể mình mà có du͙© vọиɠ, lửa nóng cứ thế xâm nhập…. Vương Tử Hựu chỉ dùng ngôn ngữ đã mau chóng đánh bại nàng. Nàng vô thức ôm lấy chính mình, né tránh ánh mắt của Vương Tử Hựu so với ánh đèn phòng tắm còn nóng hơn, chậm rãi nói: "Em nói gì vậy, tôi có chút…"
"Chẳng lẽ chị không hề có du͙© vọиɠ với người khác sao?"
"Tôi… rất ít có khả năng muốn những chuyện đó.." Mạc Tịnh Ngôn chưa nói xong đột nhiên thấy Vương Tử Hựu nhanh chóng cởϊ qυầи áo, cả kinh không biết nàng muốn làm gì… "Em, em làm cái gì thế?"
Vương Tử Hựu vứt bỏ áo T Shrit, kéo quần dài, nội y đồ lót toàn bộ ném đi, khỏa thân đứng trước mặt Mạc Tịnh Ngôn, không hề che đậy. Nàng không thích che đậy! Cái gì thẹn thùng, cái gì trì độn không phải lý do! Tại sao phải băn khoăn nhiều như vậy? Mạc Tịnh Ngôn không dám chủ động thì để nàng chủ động!
"Chị không dám nhìn em…" Vương Tử Hựu thấy ánh mắt Mạc Tịnh Ngôn sắp tiến vào trong lòng đất cười lạnh nói: "Chị thích em mà không dám nhìn em, hay là đối với thân thể của em không có chút hứng thú?"
Mạc Tịnh Ngôn nghĩ đến lần đó vô tình bắt gặp Vương Tử Hựu tắm rửa khıêυ khí©h, đường cong hoàn mỹ phía sau lưng mê người như vậy, lại khiến cho người khác không nhịn được mà tim phải đập rộn lên. Như thế nào lại đối với nàng không có hứng thú? Thân thể của nàng xinh đẹp chọc người, chỉ liếc một cái khiến cho Mạc Tịnh Ngôn cho đến đến bây giờ không thể quên.
Rất thích, nhưng chả lẽ thích phải nói ra lời, nhất định phải biểu hiện ra ngoài sao?
"Xem ra em nói đúng rồi…" Vương Tử Hựu tự giễu hừ một cái, mở nước, cầm lấy vòi hoa sen bắt đầu tắm.
Mạc Tịnh Ngôn cứ như vậy bị nàng ném qua một bên không biết làm thế nào mới đúng, cứ như vậy đóng cửa rời đi sao? Tiểu Hựu nhất định càng thương tâm hơn. Cố lấy dũng khí giương mắt nhìn lên, lưng trần của Vương Tử Hựu ướt sũng hiện trước mắt nàng.
Một lần nữa thân thể xinh đẹp làm cho người choáng váng, làm sao không thích được? Rõ ràng rất thích người này, bằng không tại sao nửa đêm mời nàng về nhà? Không phải không muốn làm những chuyện kí©ɧ ŧìиɧ, chỉ là muốn cùng nàng chờ một chút nữa, ở bên nhau yên bình nhẹ nhàng là được rồi. Nhưng Vương Tử Hựu còn trẻ lại bốc đồng, nàng có khát vọng bộc lộ, muốn thêm nữa.. chuyện này có thể hiểu được.
Mạc Tịnh Ngôn nhàn nhạt nở nụ cười, kỳ thật Vương Tử Hựu nói đúng, đã là người thì phải có du͙© vọиɠ, có du͙© vọиɠ muốn ôm lấy người mình thích. Ví dụ như hiện tại nàng thấy thân thể Vương Tử Hựu, hoàn toàn chính xác rất muốn ôm, rất muốn chạm đến.
Vương Tử Hựu vì bị cự tuyệt nên trong lòng bao phủ tuyệt vọng không biết làm sao, đột nhiên cảm thấy một vòng tay từ phía sau nàng chậm rãi ôm lấy eo nàng.
"Tịnh…" nước ấm trên đầu chảy ào ào xuống, Mạc Tịnh Ngôn chỉ mặc một bộ quần áo ướt đẫm dán ở phía sau lưng Vương Tử Hựu, quần áo dán trên người cơ hồ trở nên trong suốt.
"Ôm như vậy, kỳ thật rất ấm, rất thoải mái" Tiếng nói của Mạc Tịnh Ngôn nhỏ đến nổi bị bọt nước làm cho tan vỡ.
Vương Tử Hựu mạnh mẽ quay người đem Mạc Tịnh Ngôn đặt lên tường mà hung hăn hôn.
Hơi nóng bốc lên, trước mắt một mảnh mơ hồ, trên người không chổ nào không bị chạm vào, thậm chí dương khí cũng mỏng manh đến choáng váng. Cho dù đôi môi sưng đỏ, cho dù toàn thân không còn một tia khí lực, thế nhưng động tác không ngừng gần sát hơn đối phương lại không thể đình chỉ.
Vương Tử Hựu xoa nắn bộ ngực Mạc Tịnh Ngôn, Mạc Tịnh Ngôn cảm giác mình hoàn toàn trở nên yếu ớt, cảm giác như vậy thật diệu kỳ, rất ngượng ngùng nhưng cũng làm người ta điên cuồng muốn phóng túng một lần, bởi vì khống chế thân thể mình là nàng. Thân thể bị bài bố, tinh thần bị làm nhục, hết thảy đều tập trung vào bụng dưới, sinh ra phản ứng không cách nào hiểu rõ. Nghĩ đến Vương Tử Hựu thỏa thích chà đạp thân thể mình, Mạc Tịnh Ngôn có cảm giác như thủy triều mãnh liệt không cách nào ngăn lại trong từng dây thần kinh, cảm giác điên cuồng càng lúc càng căng đầy, cơ hồ muốn nổ tung!
"Tịnh" Vương Tử Hựu gọi tên Mạc Tịnh Ngôn, không có gì ý nghĩa hơn điều đó. Nàng hôn thân thể Mạc Tịnh Ngôn, cắn bộ ngực cách quần áo ở trong tình trạng mờ ảo. Vương Tử Hựu mỗi lần cắn đều cắn đúng vào điểm yếu, Mạc Tịnh Ngôn nhiều lần khắc chế, rốt cuộc nhịn không được mà rên lên thành tiếng. Vương Tử Hựu bị kí©h thí©ɧ muốn cởi bỏ quần của Mạc Tịnh Ngôn, vừa mới đυ.ng đến phần eo của nàng lại bị nàng đột nhiên đẩy ra
"Em!"
"Đừng cử động… để em làm" Vương Tử Hựu nhẫn nại một lần nữa thử cởi bỏ quần của nàng, Mạc Tịnh Ngôn đương nhiên biết nàng muốn làm gì, lại chết sống không cho
"Thật phiền phức" Đã tiến hành đến mức này, nữ nhân này còn muốn lùi bước? Vương Tử Hựu tất nhiên không chịu, túm lấy nàng không cho nàng trốn thoát.
Mạc Tịnh Ngôn dùng sức đẩy lui, Vương Tử Hựu lại hung hăng tiến lên, rất không may trượt chân bay ra ngoài. Dù sao thần kinh phản ứng của Vương Tử Hựu là cực kỳ nhạy, nàng cảm thấy thân thể mình đang ở trong nguy cơ, nhanh chóng quay người định dùng tư thế văn nhã để té xuống đất, ai ngờ nàng không tính đến phía sau lưng là bồn tắm, phần eo trực tiếp đâm vào thành bồn, gào khóc cũng không có cơ hội gào khóc, thiếu chút nữa đau chết.
"Tiểu Hựu!" Mạc Tịnh Ngôn chứng kiến một màn nóng nảy như vậy không khỏi rụng rời.
"Dùng tư thế tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngã sấp dưới chân Mạc tỷ… mình sau này sao có thể ngẩng mặt lên…." trước mặt Vương Tử Hựu chỉ còn lại một màu đen, trong đầu nàng chỉ quanh quẩn những lời này.