Buổi chiếu đầu tiên của "Nguyên Vị" vào lúc 12 giờ sáng. Bình thường buổi chiếu phim rất ít nghệ sĩ xuất hiện chân chính để đến xem phim mình đóng, quan sát phản ứng của khán giả đối với bộ phim.
Nói thí dụ cũng giống như Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu bây giờ, hẹn nhau lén lút đến buổi chiếu phim "Nguyên Vị"
Cái gọi là "lén lút" chính là không muốn bị truyền thông phát hiện cũng như công ty hay biết, triệt để hành động trong bí mật.
Tuy Vương Tử Hựu khó chịu nhưng tỉnh táo suy nghĩ cũng phải thừa nhận Mạc Tịnh Ngôn nói đúng, hiện giờ chưa phải lúc để các nàng thẳng thắn về tình cảm của mình. Nếu bị người khác phát hiện các nàng quen nhau, công ty sẽ can thiệp, rồi truyền thông sẽ theo sát như điên, người hâm mộ sẽ phát điên mà tấn công nhau, đến lúc đó mọi tình cảm kiên định cũng sẽ bị chia rẻ…trong giới nghệ sĩ đã có quá nhiều vết xe đổ rồi, tình cảm khác giới còn bị xuyên tạc như trứng gà chọi đá, huống hồ các nàng còn là nữ nhân.
Cho nên Vương Tử Hựu quyết định không giận dỗi với Mạc Tịnh Ngôn nữa, cho dù không thể quang minh chính đại, chỉ cần ở cùng nàng là đủ rồi.
Vương Tử Hựu vừa kết thúc buổi họp mặt tuyên truyền phim xong, hai mắt thâm quầng liền gọi điện hẹn đi uống coffee.
Tiệm coffee theo chế độ hội viên, có phòng riêng. Vương Tử Hựu bề ngoài mặc một kiện âu phục, bên trong là áo T shirt cùng quần Jean đơn giản, mang giày cao gót dùng mũi lưỡi trai che phân nửa khuôn mặt, trang điểm cực kỳ nhạt, thế nhưng vừa xuất hiện nhân viên phục vụ đã nhận ra nàng.
Nhân viên phục vụ tuổi còn trẻ vừa mới đi làm được hai tuần, trước khi đi làm có nghe qua đại minh tinh thường ghé qua đây, thậm chí liếc mắt có thể nhìn thấy mấy siêu sao khiến mấy đêm không ngủ được, cô gái nhỏ kia vốn là người hâm mộ của Vương Tử Hựu, trong lòng đã sớm chờ mong sẽ được trông thấy Vương Tử Hựu, kết quả mộng đột nhiên trở thành sự thật khiến cho nàng suýt nữa không kiềm chế được, mà hoảng hốt kêu lên.
Nhưng nàng vẫn rất chuyên nghiệp mà xử sự như thường ngày, đưa Vương Tử Hựu đến phòng nàng đặt trước.
"Cám ơn." Đến phòng Vương Tử Hựu nhàn nhạt nói ra hai chữ, cô gái trẻ lúc này mới dám lớn mật chăm chú liếc nhìn khuôn mặt Vương Tử Hựu. Cái nhìn khiến cho nàng hiểu được sâu sắc câu nói: "Liếc mắt một cái có thể khiến mấy đêm không ngủ được", gỡ bỏ những đồ trang sức trang nhã, Vương Tử Hựu vẫn như thế xinh đẹp đến khó che dấu, khuôn mặt thanh tú nhưng lạnh lùng khiến người bên cạnh cảm giác sợ hãi, thế nhưng lạnh lùng cũng là một loại mị lực.
"Siêu sao đều là như vậy." Cô gái trẻ nhìn trời, cảm khái nhân sinh của mình đã hài lòng rồi.
Cô gái trẻ vừa rời khỏi phòng thì bắt gặp một cô gái tóc lọn dài mang kính râm, thân hình cao gầy, màu son môi hoàn mỹ, quấn quanh một chiếc khăn quàng cổ dài màu trầm. Cô gái trẻ sửng sốt một chút, cô gái tóc quăn dài nhìn nàng cười một cái rồi đi qua.
Cô gái nhỏ đứng một chổ buồn bực, cô gái này quả thực xinh đẹp, khí chất ngất trời, nhìn rất quen mắt mà không nhớ là ai. Đợi nàng đến quầy tiếp nhận, thấy trên bàn để đầy tạp chí do đồng nghiệp nàng ném lung tung, trên bìa chụp hình đoàn phim "Nguyên Vị" cùng Vương Tử Hựu và Mạc Tịnh Ngôn đang kề tai to nhỏ. Cô gái trẻ trong lòng căng thẳng, thiếu chút nữa hô ra tiếng….cô gái xinh đẹp đeo kính mát lúc nãy chẳng phải là Mạc Tịnh Ngôn đó ư! Thường nghe nói nàng và Vương Tử Hựu có chuyện mập mờ, hiện tại một trước một sau cùng xuất hiện ở chổ này, chẳng lẽ các nàng thật sự….
"Em thật là…." Mạc Tịnh Ngôn tiến đến ghế dài gỡ kính mát ngồi xuống "Còn hai tiếng nữa phim mới chiếu, sao không gặp ở rạp chiếu phim? Chổ đó tối như bưng, mọi người sẽ không thấy chúng ta, không nên đến chổ này."
"Yên tâm đi, nhân viên phục vụ ở đây rất kín miệng, rất nhiều nghệ sĩ yêu đương với nhau đều đến nơi này để hẹn hò. Nếu như chổ này mà truyền ra tin tức thì đã sớm bị đóng cửa mất rồi."
"Ah?" Mạc Tịnh Ngôn liếc nàng một cái: "Em rất hiểu rõ chuyện nhỉ, trước kia từng bí mật hẹn hò qua sao?"
Kỳ thật Mạc Tịnh Ngôn chỉ tùy tiện trêu chọc nàng, ai biết mặt Vương Tử Hựu lập tức trắng bệt.
May mắn là Mạc Tịnh Ngôn hơi khát liền bưng ly rượu uống cạn, cho nên mới không để ý đến sự khác lạ của Vương Tử Hựu.
Vương Tử Hựu tâm tình bị ném xuống vực, nhớ lại rất nhiều chuyện không vui trước kia, từng chuyện từng chuyện hiển hiện trước mắt.
"Đói quá, đã đến đây thì chúng ta gọi một ít thức ăn đi Tiểu Hựu" Mạc Tịnh Ngôn cầm menu lật xem.
"Nơi này có món gì ngon? Em đến xem nào…" Lời chưa dứt đột nhiên nghe thanh âm chén dĩa va chạm nhau, Mạc Tịnh Ngôn còn chưa ngẩng đầu, Vương Tử Hựu đã đem nàng ôm lấy.
"Tiểu Hựu?" Mạc Tịnh Ngôn ngồi trên ghế sofa, Vương Tử Hựu vượt qua bàn chặt chẽ vào trong ngực.
"Làm sao thế? Mới hai ngày không gặp…lại muốn làm nũng sao?" Tuy tính cách Vương Tử Hựu hướng ngoại, nhưng trong lòng Mạc Tịnh Ngôn vẫn rất hưởng thụ thân mật như vậy.
"Chị có bao giờ nghĩ muốn em?" Vương Tử Hựu ôm Mạc Tịnh Ngôn, nàng muốn cảm nhận người con gái này hiện giờ là chân thật, chỉ có chân thật mới có thể an ủi nàng tốt nhất
"…" Mạc Tịnh Ngôn quả thật không có trả lời vấn đề nàng hỏi, luôn cảm thấy…. thật xấu hổ để mở miệng….
Thấy Mạc Tịnh Ngôn cả buổi không trả lời, Vương Tử Hựu bắt đầu nổi nóng, hất toàn bộ đồ ăn trên bàn xuống, ôm eo Mạc Tịnh Ngôn đặt nàng lên bàn.
"Này! Vương Tử Hựu!" Mạc Tịnh Ngôn càng hoảng sợ, đây là ở đâu chứ, "Em muốn làm gì thế??"
"Làm gì hả? Chị nói thử xem? Ý đồ của em rõ như thế chẳng lẽ chị không biết?" Vương Tử Hựu một mạch bước đến, đẩy Mạc Tịnh Ngôn sát vào trong tường, thân thể chen giữa hai chân Mạc Tịnh Ngôn, bắt lấy tay của nàng, bao vây nàng không sao nhúc nhích.
"Em nghĩ về chị nhiều như thế, vậy mà chị một câu nhung nhớ cũng không nói, còn phàn nàn em muốn gặp chị quá sớm, chị thật sự là không biết tự giác rồi." Cách lớp quần áo, Vương Tử Hựu hôn lên ngực Mạc Tịnh Ngôn mấy cái, Mạc Tịnh Ngôn cảm giác được nàng ở trước ngực mình mềm mại cọ qua cọ lại, khıêυ khí©h vô cùng.
"Em đừng có như thế…" Mạc Tịnh Ngôn chống cự, không cẩn thận đá chén dĩa xuống đất phát ra tiếng. Thanh âm kia có chút lớn càng khiến nàng kinh hãi hơn, "Đừng làm bậy, lỡ người phục vụ bước vào thấy thì thế nào…"
"Chị không động thì làm sao người ta chạy vào được." Hơi thở Vương Tử Hựu bất ổn kéo cổ áo Mạc Tịnh Ngôn ra hôn lên cổ nàng, Mạc Tịnh Ngôn không nghĩ tiểu quỷ này có thể ở quán cà phê làm những chuyện này, trong lòng kinh ngạc vạn phần hết lần này đến lần khác bị Vương Tử Hựu chặn lại trên bàn sát tường, trốn cũng không thoát, hoàn toàn ở thế bất lợi. Vương Tử Hựu tỉ mỉ hôn dọc theo cổ Mạc Tịnh Ngôn một lần, chậm rãi hôn lên cằm nàng, má, cuối cùng là cắn vành tai nàng.
"Tiểu Hựu…" Mạc Tịnh Ngôn lại hơi giãy dụa, Vương Tử Hựu đỡ đầu nàng không cho nàng động.
"Chị có bao giờ muốn em? Nói nhanh…"
Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy tay Vương Tử Hựu ở phía sau nàng phi thường lớn mật mà di chuyễn lung tung, cách quần áo vẫn có thể cảm thấy được nhiệt độ lòng bàn tay nàng, cái loại nhiệt độ như là một đốm lửa nhỏ, đốt trực tiếp trong lòng bàn tay nàng. Tay Vương Tử Hựu chậm rãi di chuyển xuống dưới, đi đến mép áo Mạc Tịnh Ngôn. Cho đến khi Vương Tử Hựu chạm đến phần eo của Mạc Tịnh Ngôn, Mạc Tịnh Ngôn mới bắt đầu như đạn bắn thấp giọng than:
"Tiểu Hựu, những lời buồn nôn như thế tôi nói không được!"
"Không sao, chị cứ nhất quyết không nói những lời nên nói, thì em vẫn sẽ tiếp tục như thế."
Mạc Tịnh Ngôn thực sự dở khóc dở cười, lời thổ lộ buồn nôn sao có thể cưỡng bức nói ra được chứ? Thế nhưng rõ ràng Vương Tử Hựu mượn danh nghĩa ép hỏi để trắng trợn ăn đậu hủ của nàng….cũng không biết làm thế nào cự tuyệt nàng.
Cho nên không có lý do gì ngăn trở tiểu quỷ này muốn làm gì thì làm, huống chi Mạc Tịnh Ngôn không ghét kiểu thân mật như vậy.
Có một cảm giác rất kỳ quái giống như là thỏa mãn khi được Vương Tử Hựu ôm hôn, hơn nữa lại là ở quán cà phê lại khiến Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy cực kỳ khích thích, mà cảm giác kí©h thí©ɧ đó lại khiến Mạc Tịnh Ngôn rất khó để đè nén.
Từ khi cùng Vương Tử Hựu thẳng thắn nói rõ về sau, chính mình cảm thấy hình như cũng bị tiểu sắc quỷ này biến đổi.
Cánh tay Vương Tử Hựu ôm choàng chiếc eo nhỏ của Mạc Tịnh Ngôn, đem cả người nàng ôm chặt vào trong ngực, nắm lấy cằm nàng không cho nàng cơ hội chạy trốn, thỏa thích nhấm nháp đôi môi của nàng. Vương Tử Hựu quyết định phải hôn nàng đến thất điên bát đảo muốn ngừng cũng không ngừng được, thế nhưng tuy hơi thở Mạc Tịnh Ngôn khó khăn, sắc mặt ửng đỏ nhưng bộ dáng vẫn như trước kia khó công phá, ngược lại khiến cho Vương Tử Hựu nhìn thấy người con gái bị mình khống chế ở trong ngực, quật cường mà trong lòng lại không tránh né, bộ dáng nhẫn nại càng làm bản năng làm công của mình ngứa ngáy đến điên cuồng, rất muốn ở chổ này ăn tươi nuốt sống nàng !
Căn phòng nhỏ vốn yên tĩnh nay tràn đầy âm thanh của du͙© vọиɠ, đột nhiên điện thoại của Vương Tử Hựu vang lên, dọa hai người run rẩy tại chổ. Mạc Tịnh Ngôn hồi phục thần trí trước, đẩy Vương Tử Hựu ngã xuống đất. Vương Tử Hựu căm tức muốn chết, liếc mắt nhìn cái tên hiện trên màn hình điện thoại càng nổi trận lôi đình, vừa nhấn trả lời đã bắt đầu trách móc : "Làm cái quái gì thế!"
Đầu dây bên kia là Nicco vốn là một thiếu nữ hoài xuân, cẩn thận từng li từng tí bấm điện thoại gọi cho Vương Tử Hựu, kết quả bị tiếng sư tử hống của nàng dọa đến trái tim thủy tinh nứt vỡ, hoàn toàn không dám lên tiếng.
Không thấy có người trả lời, Vương Tử Hựu càng thêm nổi giận: "Nói chuyện cho tôi! Có chuyện gì hả!
"Không có…không có việc gì…"
"Không có việc gì sao?? Không có việc gì cô gọi điện thoại cho tôi làm cái quái gì !" Vương Tử Hựu cơ hồ muốn ném điện thoại đi, Mạc Tịnh Ngôn nghe nàng nói chuyện không lễ phép, mặc kệ đối phương là ai, nàng cũng không thể chấp nhận.
"Người này sao lại không có lễ phép như thế?"
Mạc Tịnh Ngôn một câu cơ hồ gϊếŧ chết Vương Tử Hựu khiến nàng sớm nôn ra mái, đè nén rất lâu mới dập được cơn lửa giận… nàng không muốn hai người vừa thân mật lại cãi nhau. Mạc Tịnh Ngôn cũng không còn tâm tình ăn cơm, tim còn đập rất nhanh, lại là nơi khó mở miệng, càng khiến nàng không phản bác gì được. Đều do cái tên cuồng sắc này, rõ ràng ở nơi công cộng như quán cà phê mà cũng dám ra tay.
Nghĩ đến đây Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên thông suốt, vì cái gì cửa tiệm này lại có nhiều ghế dài độc lập như thế? Vì cái gì mà phục vụ viên lại không chút nhiệt tình đến ghế dài để phục vụ? Chẳng lẽ đây là huyền cơ sao?
Ngộ đến điều này Mạc Tịnh Ngôn khó có thể tin trừng mắt nhìn về người có vẻ mặt vô tội Vương Tử Hựu….người này là thế nào đây! Ý đồ đen tối quá rõ ràng, khát khao đến vậy sao?
Vương Tử Hựu cơ hồ có thể nhìn thấy nét mặt không được tự nhiên của Mạc Tịnh Ngôn mà nhìn ra trong lòng nàng nhất định đang khinh bỉ mình, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên bị Mạc Tịnh Ngôn tùy tiện định nghĩa, nàng muốn sao cũng được.
Một người từ có trái tim thủy tinh mà qua rèn luyện biến thành tim kim cương, ở trong làng giải trí mênh mông này, bản lĩnh "da mặt dày" chính là điều mà cao thủ nhất định phải tinh thông. Vô luận truyền thông hay phóng viên không hề có nhân tính vu khống, phỉ báng cho đến thế nào, thì đã là minh tinh đều phải tiêu sái tươi cười với họ, cho dù sau lưng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của bọn chúng.
Đối xử với người bề ngoài bảo thủ đứng đắn nhưng kỳ thật trong lòng bộc lộ ra rất nhiều nỗi buồn như Mạc tỷ thì phải quấn quýt không buông, không oán không hối, thêm nữa da mặt phải dày hơn tường thành mới có thể thuần phục được nàng.
Tuy mỗi lần Vương Tử Hựu thấy Mạc Tịnh Ngôn bộ dạng ẩn nhẫn trong phút chốc chỉ muốn nuốt nàng vào trong bụng, nhưng ác thú vị khác của Vương Tử Hựu chính là một loại chờ mong khác…muốn chậm rãi ngâm nàng trong sự nhõng nhẽo, từng chút từng chút một khiến nàng rơi vào tay giặc, đến đại tiệc rồi mà còn phải dừng lại cũng không phải là chuyện gì tệ.
Nghĩ tới đây Vương Tử Hựu trấn định lại, thấy Mạc Tịnh Ngôn đã bớt đỏ mặt, lòng tự tin của nàng một lần nữa lại sụp đổ. Con vịt đến chết còn muốn mạnh miệng là chân lý, muốn ở lại ăn ngon mới là chân lý, chính thức đẩy ngã để triệt để hưởng thụ cảm giác kí©h thí©ɧ mới chính là chân lý trong chân lý.