Chương 9

17.

Lục Cảnh nói ra ngoài một chút, muốn đi xem kịch. Ở trong trấn có một đoàn kịch hát nhỏ.

Ngày xuất phát hôm đó, Lục Cảnh hỏi ta có muốn mặc váy dài hôm đó không.

Y quá gần đây đã trở lại bình thường rồi, mọi người cũng không bàn tán gì, nhưng mà ta không dám mặc váy.

Nhưng mà cái váy kia thực sự rất đẹp.

Ra ngoài xem kịch không giống việc khám bệnh, ta xoa mũi một cái: "Vậy ngươi mặc đồ nam sao?"

Hắn cười nói: "Cũng được."

Vậy thì mặc thôi.

Nhưng mà Lục Cảnh đã mặc xong đi đến phòng ta rồi, ta vẫn chưa xong. Áo ngực phiền toái còn cả áo ngoài, còn còn đai lưng, ta thậm chí không phân biệt được trước sau, tay chân luống cuống. Cuối cùng không làm sao được, ta đi qua gõ cửa một cái, căng thẳng đến nuốt nước miếng: "A Cảnh..."

"Sao thế?"

Ta chưa bao giờ cảm thấy nói chuyện lại khó khăn như vậy: "Ta mặc không được, ngươi có thể vào giúp ta không.

Bên ngoài yên lặng một lúc, tiếng nói ngắt quãng của hắn truyền đến: "Được."

Lục Cảnh mặc một bộ thường phục màu tím, xõa tóc xuống, có vẻ bất cần. Ta nhìn sang bỗng chột dạ dời ánh mắt, lắp bắp nói: "Mặc đồ trong xong, chỉ là còn cả áo ngoài, nhiều mảnh vải như vậy..." Thật ra cũng không phải quá hở, chỉ là nửa phần vai cổ và cánh tay đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Nhưng mà trong mắt hắn rốt cuộc ta lại nghi ngờ có phải là mình chưa mặc gì hết không.

Hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng: "Ta giúp nàng."

Ta trực tiếp căng thẳng đến nhắm mắt lại, nghe được một đoạn tiếng sột soạt, sau đó đầu ngón tay của hắn đôi lúc sẽ sượt qua vai qua cổ, rồi đến bên hông, cách một lớp vải vóc, mang theo cảm giác ngứa ngáy cào lòng người.

Đai lưng buộc đã lâu bị hắn cởi ra.

Ta không khỏi trợn mắt nhìn hắn, kết quả hắn nhìn thẳng ta, cảm giác bất đắc dĩ: "Giơ tay."

Phải mặc áo ngoài, không giơ tay sao mà mặc.

Ta à một tiếng, cứng đờ giang hai tay ra, để mặc hắn mặc đồ cho ta, che đi phần bả vai và cánh tay. Hắn lại dùng một lớp vải mà ta không hiểu dùng làm gì, buộc chạt vạt áo ngoài bên hông lại.

"Thả lỏng chút." Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ ấm ức của ta, bật cười: "Căng thẳng như vậy làm gì?"

Ta nuốt nước miếng, nói sang chuyện khác: "Y phục này mặc vào thật phiền phức." Không giống đồ nam, mặc đại một bộ là được.

Trong tay hắn còn có thêm đai lưng, hai tay vòng qua eo của ta, miệng ghé sát tai ta nhẹ giọng nói: "Nàng ngại phiền phức, sau này ta đều sẽ giúp nàng mặc." Đã vậy giọng nói còn dửng dưng như không có chuyện gì, sau khi nói xong thì lùi lại, để mặc tai ta nóng lên.

Sau đó hắn cúi đầu bắt đầu cột dây, ta nhìn theo hắn, hỏi: "Ngươi biết buộc tóc không?"

Hắn nâng mắt nhìn ta, không trả lời mà hỏi lại: "Không phải ngươi giúp ta sao?"

Giúp đỡ lẫn nhau đó.

Lục Cảnh lằng nhằng cứ như dằn vặt ta, giúp ta mặc xong váy, rồi ngồi vào bàn trang điểm đợi ta buộc tóc cho hắn. Hắn thường ngày đều thả tóc, thỉnh thoảng búi một hai kiểu tóc đơn giản. Ta đứng phía sau hắn, bó tóc hắn lại, dứt khoát cột xong, sau cùng còn nhìn vào hắn trong gương đắc ý cười cười.

Lại đổi chỗ thành ta ngồi vào, hắn đứng đằng sau ta, ngón tay linh hoạt búi xong tóc, còn cắm một cây trâm, đóa hoa vàng nhạt, là cây trâm mua ở hội chùa hôm đó.

Ta nhìn vào gương một lúc, cho rằng xong rồi muốn đứng dậy, bả vai bị hắn đè lại: "Từ đã, vẽ mày cho ngươi."

Hắn thật sự rất điêu luyện, vẽ mày, tô son, hoa cài đầu, bôi phấn, làm đâu ra đấy, trái lại thì ta lại nhìn gương mặt kề quá sát của hắn, cảm nhận được hơi thở của hắn, sau lưng trực tiếp chảy một lớp mồ hôi mỏng.

Xong xuôi, hắn cúi sát đến bên tai ta, nhìn ta trong gương cười nói: "Nàng thấy thế nào?"

Thế nào nhỉ? Trong gương là một cô gái áo váy xanh, mắt ngọc mày ngài, bên cạnh là một nam tử đồ tím, khôi ngô sáng sủa. Nhìn một chút, trước mặt đều nhòe đi.

"Sao thế?" Hắn lau nước mắt bên khóe mắt ta, cười đùa: "Ta vẽ xấu vậy sao?"

Ta chăm chú nhìn vào bọn ta trong gương đồng, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "A Cảnh, ngươi xem, chúng ta cứ như một đôi vợ chồng bình thường."

Mặc quần áo mình nên mặc, cứ như là quay lại vị trí mà mình nên ở.

Hắn sát lại bên ta ta: "Không bình thường cũng không sao, chúng ta là vợ chồng là được rồi."

Ta mới ý thức được mình nói gì, quay đầu đi: "Được rồi, nếu không đi nữa sẽ trễ."

Lầu diễn kịch không ít người, ta không khỏi hơi sợ hãi, nhưng không ngờ có nhiều người nhận ra ta, lại còn chào hỏi ta.

"Tiểu Giang đại phu cũng đến nghe kịch sao?"

"Giang đại phu là tốt nhất, lần trước còn chưa cảm ơn toa thuốc của ngươi."

"Hôm nay Giang đại phu mặc đồ đẹp rồi."

...

Ai nấy đều biết đến ta, thậm chí còn nhớ lại bọn họ đã khám những bệnh gì.

Người bên cạnh cầm tay ta, cười cười với ta. Cứ như là mấy hôm trước lúc ở yên trong phòng, hắn không sợ phiền phức mà an ủi ta, đừng sợ, Giang Ngư.

Ta nghĩ, đúng là ta không cần sợ.

Người này có thể nắm tay của ta đi trên con đường rất xa, mà trên đường đi cũng sẽ có rất nhiều người đi cùng chúng ta một đoạn đường, chẳng phân biệt được dài ngắn.

Nên sau khi nghe kịch xong, lúc cùng Lục Cảnh hóng gió đêm bên cạnh bờ sông, ta cười nói với hắn: "A Cảnh, chúng ta làm vợ chồng đi."

Hắn lại tiến đến cổ ta ngửi một cái.

Ta bật cười: "Ngươi làm gì vậy?"

Hắn nắm tay ta run nhè nhẹ: "Sợ ngươi nhân lúc ta không để ý, uống say, nói lời say."

Ta đến gần hắn, hôm môi hắn một cái: "Không say."

Rượu hoa đào mới ủ mà, muốn say cũng chỉ có gió đêm say lòng người, hoặc là người trước mặt say lòng người.

Lời cuối:

Đám cưới của ta và Lục Cảnh định vào cuối tháng sáu.

Ban đầu hai người đều cô độc, không định tổ chức lớn. Nhưng mà Trần Nhị Nương không chịu, khua chiêng gõ trống tổ chức cho bọn ta, thậm chí còn chăm sóc chúng ta đến nghiện, chuẩn bị hai bộ đồ cưới, nhỏ lớn khác nhau, để bọn ta muốn mặc đồ nữ thì mặc đồ tân nương, muốn mặc đồ nam thì mặc đồ tân lang.

Ta cho Lục Cảnh xem hai bộ quần áo: "Chàng muốn mặc bộ nào?"

Hắn muốn thấy ta mặc váy, hắn cũng muốn mặc váy.

Ta khó xử: "Khách khứa không ít, như vậy không hay lắm."

Tuy đôi ta đều là khác ngươi, nhưng mà nếu khi bái đường thành thân lại như hai cô gái thì chỉ sợ là suốt đêm phải dọn đồ rời khỏi trấn mất.

"Vậy ta mặc đồ tân nương, ngươi mặc đồ tân lang." Hắn đã quyết định: "Trước đó đã nói rồi, ra gả cho nàng."

Ban đầu đại hôn cũng không có kiệu hoa gì đó, ta đi từ phòng ta, qua sân trống đến phòng hắn đón hắn.

Lúc mở cửa có hơi ngẩn ra, đồ cưới này mặc trên người hắn cực kỳ diễm lệ, cứ như là lần đầu tiên gặp, hắn mặc một bộ váy đỏ, làm chói mắt ta, cũng là sáng lên cuộc sống ảm đạm của ta.

Lục Cảnh đội khăn đội đầu tân nương, đặt tay lên tay ta, lời nói có ý cười: "Đều nói là mười dặm hồng trang, gian phòng chúng ta nào cách mười dặm."

Đi mấy bước lại nghe hắn nói: "Nhưng trước đây lại cảm thấy, khoảng cách với nàng không chỉ là mười dặm."

Ta nắm chặt tay hắn, cũng không biết đang nói gì: "Sau này thì sẽ cùng một căn phòng rồi.

Một lát sau, hắn nhẹ nhàng ừm.

Ta nắm tay hắn chậm rãi đến tiền đường. Trần Nhị Nương ngồi bên trên cười đến nếp nhăn xô vào nhau. Trần Văn Ngọc đứng bên cạnh vừa khóc vừa cười, chọc cho Trần Thạch tay chân luống cuống: "Ngày tốt như vậy sao ngươi lại khóc gì chứ?"

"Ta nghĩ đến dáng vẻ sau này ta thành thân, bây giờ khóc trước không được sao."

"Được được được, vậy ngươi cũng đừng khóc nữa..."

"Được rồi, yên lặng chút đi." Trần Nhị Nương mắng một câu, nhìn về phía người chủ trì: "Mau bắt đầu đi."

"Nhất bái thiên địa."

Lạy hướng những người đang ở ngoài cửa lớn.

"Nhị bái cao đường!"

Lạy về phía Trần Nhị Nương đang ngồi trên ghế.

"Phu thê giao bái!"

Chúng ta đứng đối diện nhau, cùng cúi người xuống, không hẹn mà cùng nghe tiếng cười của đối phương, sau đó lại hơi ngừng.

"Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng--"

Vậy nên bọn ta quay lại phòng ta, tháo khăn trùm đầu tân nương của Lục Cảnh. Hai người liếc nhau, lại nở nụ cười.

Không biết cười gì, chỉ là từ tận trong lòng muốn cười.

Cười xong, hắn kéo ta ngồi bên cạnh, cảm thán: "Cứ như một giấc mộng."

Ta dựa vào người hắn, nhìn chằm chằm nến hỉ đang cháy trên bàn: "Sao vậy?"

"Trước đây ở vương phủ, đến giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy. Không cần lo lắng sợ hãi, không cần mưu tính hại nhau." Hắn hôn lên trán ta một cái, lấy trong l*иg ngực ra một đôi khóa đồng tâm, một bên có khắc "Ngư", một cái có khắc "Cảnh".

"Đã sớm làm xong, chờ hôm nay tặng nàng."

Ta nhận lấy cái có khắc chữ "Cảnh" kia, buồn cười nói: "Chàng khắc từ bao giờ?"

Hắn lại thản nhiên: "Từ lúc vừa mới mua đó đã khắc lên."

Ta nghiêng đầu nhìn hắn: "Vậy nếu như ta không có ý với chàng thì sao?"

Hắn hôn chóp mũi của ta: "Vậy giữ lại làm kỷ niệm, tối nằm mơ."

"Với ta mà nói, nàng vốn là một giấc mộng đẹp."

Ta trừng mắt nhìn, nhẹ giọng nói: "Đêm đó ta say, nhưng ta nhớ hết."

Làn váy đong đưa, ngón tay run rẩy của hắn, trán hắn đầy mồ hôi, tiếng rêи ɾỉ đè nén của hắn đều ở lại đêm không thể nói kia.

Lục Cảnh nghe vậy, nhìn thẳng ta một lát, sau đó che mắt ta hôn một cái, vô cùng cẩn thận. Ta đón nhận hắn, tiện tay vòng lấy cổ hắn, thuận thế đè hắn xuống giường. Hắn buông lỏng tay, trên mặt đều là ý cười. Tóc đen xõa lên đệm đỏ thẫm quấn lấy phần tóc rũ xuống của ta.

"Tân lang có phải nên ở trên không?" Hai tay hắn đặt lên eo ta, mím môi cười nói, ánh mắt lưu chuyển như một yêu tinh.

Ai là tân lang chứ?

Mặc quần áo thì là ta, cởϊ qυầи áo là hắn.

Trong lúc ta đang suy nghĩ, Lục Cảnh đã cởi vạt áo của ta, dùng giọng thương lượng nói: "Nếu không vai trò tân lang này, nàng làm nửa đêm, ta làm nửa đêm."

Tuy nói là thương lượng nhưng hắn không cho ta thời gian suy nghĩ. Ngón tay đã rất linh hoạt đốt lửa xung quanh khiến ta miệng khô lưỡi khô, đầu óc choáng váng, chỉ có thể đi theo động tác của hắn, đôi lúc lại phát ra tiếng nức nở, lại đều bị nuốt mất.

Hắn còn cố ý bám vào tai ta hỏi: "Giang Ngư, ngươi nói là trong Cảnh có Ngư, hay là trong Ngư có Cảnh?"

Ta trực tiếp chặn miệng của hắn lại, đại khái vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, là Ngư trung Cảnh hay Cảnh trung Ngư. (Là tựa đề đó ạ, trung là trong, mình để vậy cho như tiêu đề nhé.)