Chương 8

15.

Ta không biết Sở Niệm Xảo kéo áo trước ngực ta lộ đến mức nào, nhưng đại khái buộc ngực vẫn còn.

Cũng không hơn.

Trong hỗn loạn nàng ta bị một người kéo ra, có người khoác áo choàng dài lên người ta, tiện thể phủ lên đầu ta.

Trời đất nháy mắt tối sầm, trong mũi là mùi hương thảo dược. Hắn ôm chặt ta, lời nói đều là hoảng loạn: "Xin lỗi, ta đến trễ."

Đến trễ sao? Cũng không phải, thậm chí còn hơi may mắn là ban nãy hắn không có mặt. Trần Tra không dám động thủ với ta không có nghĩa là không dám đánh hắn.

Chỉ là ta mệt mỏi quá.

Mệt đến sau đó xảy ra chuyện gì cũng không muốn biết.

Ta ôm hông Lục Cảnh, cách lớp vải thật mỏng nói: "A Cảnh, ta mệt mỏi quá, ta muốn đi về nghỉ."

"Được, chúng ta đi về."

Hắn ôm ngang ta. Ta kéo áo choàng xuống để lộ gương mặt, hai tay ôm lấy cổ hắn, tựa vào vai hắn, nhắm mắt gọi hắn: "A Cảnh."

Hắn ôm ta bước đi vừa nhanh lại vừa ổn định: "Hửm."

"Có phải là ta rất nặng không?"

"Không, ngươi quá nhẹ, ngày thường nên ăn nhiều một chút."

Ta nở nụ cười: "Đồ lừa đảo. Từ bé ta đã luyện võ lâu như vậy, có sức hơn thư sinh bình thường nhiều."

"Vẫn hơi nhẹ." Hắn đi rất nhanh, chớp mắt đã đến phòng ta, một cước đá tung cửa, cẩn thận đặt ta lên giường, vừa định xoay người thì bị ta kéo tay áo lại.

Ta nhìn hắn, tỏ vẻ yếu đuối hiếm thấy: "Ta hơi sợ."

"Ta đi đóng cửa." Hắn trấn an vỗ vỗ tay ta, đóng cửa xong lại đi vào.

Ta đã rúc vào chăn, chỉ để lộ gương mặt nhìn hắn. Hắn ngồi bên giường, cũng nhìn ta.

Hôm nay hắn mặc váy vàng nhạt, thật là đẹp.

"Không phải muốn nghỉ ngơi sao?" Hắn thấy ta nhìn hắn, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Ta trừng mắt nhìn: "Hơi sợ, không ngủ được."

Không ngủ được nhưng mà muốn tìm chỗ trốn đi, lấy cớ là muốn nghỉ ngơi.

Hắn xoa xoa đỉnh đầu ta, tay có vẻ đang run: "Không có gì phải sợ." Hắn nhẹ giọng nói: "Trần Dung đến rồi, bọn họ sẽ không có kết quả tốt."

Hôm nay hắn và Trần Văn Ngọc muốn đưa Sở Niệm Xảo đi cửa sau, ai biết chưa được mấy bước nàng ta bỗng nhiên la lớn "Đừng đưa ta đi", cũng dẫn những gia đinh của Trần Tra ở hậu viện đến. Trần Văn Ngọc thấy những người đó vóc dáng cao to, quyết định nhanh chóng kéo Lục Cảnh chạy trước, còn nói đầy lý lẽ: "Đúng là khó khuyên quỷ đáng chết mà. Chúng ta đi đón mấy người Trần đại ca về trước rồi nói."

Thật ra mấy người Trần Dung đã đi đến cửa trấn rồi, nên sau khi hai bên gặp nhau thì lập tức chạy đến.

"Nhưng vẫn đã đến chậm." Lục Cảnh kéo ta lặng lẽ đưa tay, vô cùng ảo não: "Xin lỗi, Giang Ngư, xin lỗi."

Ta lắc lắc tay hắn: "Không sao, không phải lỗi của ngươi."

"Chỉ là ta hơi sợ."

Hiện giờ tất cả mọi người đều biết ta là con gái, ta phải làm thế nào? Có phải ta sẽ phải giống những cô gái khác, thành thân với một người đàn ông, giúp chồng dạy con, tam tòng tứ đức, cả đời làm bạn với khuya phòng, lại không thể làm đại phu được nữa?

Lục Cảnh móc... lấy một ngón tay của ta, giọng vô cùng nhỏ nhẹ: "Sợ gì chứ?"

Ta nghĩ nghĩ nói: "Sợ lập gia đình."

Sợ muốn chết.

"Không sao cả." Lục Cảnh nhìn ta chằm chằm, gằn từng chữ: "Cũng có thể để ta gả cho ngươi."

Ta thoáng xấu hổ: "Ta nói là ngươi lúc nào."

Hắn cười khẽ một tiếng: "Đúng là chưa nói."

Ta nhìn sang chỗ khác không nhìn hắn, lại nghe hắn nói: "Nhưng ta đồng ý gả cho ngươi."

Người này thật là phiền.

Tai đã sắp nóng đến chảy, ta kéo hắn: "Lên đây."

"Làm gì?"

Ta muốn tùy hứng một lần: "Ngủ với ta."

Hắn không nhúc nhích, chỉ nói: "Ta rất dơ, Giang Ngư."

Ta đứng dậy, tiến tới hôn cằm của hắn: "Cùng ta một lát thôi, ta sợ."

Hắn nhìn ta thật sâu, thở dài, lên giường kéo nhẹ ta: "Ngủ đi."

Ta tìm một tư thế thoải mái núp vào ngực hắn, lúc đã buồn ngủ thì nghe hắn nói: "Ban ngày ta vẫn luôn không dám đυ.ng nàng."

Ta hàm hồ đáp: "Đêm đó thì sao?"

Tiếng trả lời của hắn cứ như là truyền từ chân trời đến: "Ở trong mơ."

Trong mơ, trong mơ có gì chứ?

Nhưng mà khi còn bé ta nhìn thấy các cô gái nhỏ nhảy dây, còn ta ngồi ở cửa đọc sách thuốc, hoặc là giữa đống váy áo xinh đẹp, ta chỉ có thể chọn những bộ gọn gàng phù hợp với việc luyện võ.

Thật ra ta không hối hận, vì ta thật sự muốn làm đại phu.

Chỉ là cứ có chút tiếc nuối như vậy mà thôi.

Ta cứ ở trong phòng ngủ như vậy hai ngày, y quán cũng đóng cửa hai ngày. Lục Cảnh không hề ghét bỏ, thỉnh thoảng mang cơm nước đến, khi cần còn nói chuyện phiếm giải buồn với ta. Ta biết rõ ràng bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Trần Dung đúng lúc làm đến chức Đại lý tự khanh, dẫn người bắt cả nhà Trần Tra, cũng nhốt Sở Niệm Xảo điên điên khùng khùng lại.

Lục Cảnh nói thật ra ngày đó không nhiều người chứng kiến lắm, hơn nữa bây giờ đầu đường cuối ngõ cũng có rất ít người bàn tán về thân phận của ta, chủ yếu vẫn là mắng cả nhà Trần Tra, còn về Sở Niệm Xảo thì vì ít ai biết lai lịch của nàng ta nên cùng lắm chỉ cảm thán một câu: "Lại là người điên."

NHưng ta vẫn không dám ra ngoài.

Có không ít người muốn gặp ta, ta đều để Lục Cảnh từ chối.

Ta đang trốn chạy.

Mãi đến ngày thứ ba, Trần Dung nhờ Lục Cảnh đưa cho ta một vật.

Một chiếc khóa đồng tâm, bên trên có khắc chữ "Mai".

16.

Vốn Trần Dung định hẹn ta đến dòng sông cạnh miếu Nguyệt lão gặp mặt, ta không muốn ra ngoài nên đổi lại thành đến sảnh trước y quán.

Lúc hắn đến ta hơi ngẩn ra.

Trước đó, ấn tượng của ta về hắn dừng lại khi còn bé. Hắn là một thư sinh thanh tú, vai không thể khiêng, tay không thể sách. Mà lúc này gần mười năm thay đổi, hắn đã là một đại lý tự khanh, khí chất quanh người đã không hề bình thường, khiến ta rất khó gợi nhớ về chàng thư sinh yếu đuối kia.

Trần Dung thấy ta cũng không nhận ra, nhấp một ngụm trà, cân nhắc một lúc lâu mới thở dài nói: "Ngươi trưởng thành rồi, Ngư tử."

Nói thật, mấy năm nay ta có hơi oán hận hắn, nhất là sau khi Trần Thư Thư xuất giá, hắn đến Thượng Kinh thu, trừ lần trước về nhà đón người thân đi thì chưa bao giờ quay lại, ta vốn theo bản năng cho rằng cái chết của Trần Thư Thư có một nửa trách nhiệm của hắn.

Nhưng khi hắn cảm khái một câu như vậy, ta lại hồi tưởng lại lúc ta chơi ở dưới sông vào hoàng hôn, hai người họ ngồi bên cạnh bờ sông, gió thổi tiếng chim trong rừng thi thoảng truyền đến từng đợt cứ như là tiếng tình nhân đang thủ thỉ.

Oán hận gì đây? Trách thế nào cũng không thể trách hắn. Dù sao hắn quang vinh quay về, hương hồn của Trần Thư Thư cũng đã không còn.

Trần Thư Thư từng nói với ta là nàng tự nguyện gả đi, bởi vì dưới nàng có hai người em trai cần đi học.

Cha ta nói với ta đó không phải là tự nguyện, đó là bị ép gả, nàng lừa mình dối người là tự nguyện.

Mà lúc này Trần Dung lại nói với ta, tất cả mọi người đều thân bất do kỷ (muốn mà không thể theo ý mình).

"Khi đó nhà ta nghèo rớt mùng tơi, không cho được nàng cái gì. Nàng khuyên ta đừng sa vào tình cảm nam nữ, phải vào Kinh thi cử, thực hiện hoài bão ấp ủ." Trần Dung cười cười nhìn ta, có vài phần cô đơn không rõ: "Ta luôn nghĩ thi xong nhanh chóng quay về, nhưng mà vẫn chậm một bước."

Ta nắm chiếc khóa đồng tâm kia trong tay, chữ "Mai" kia đã có chỗ bị mài mòn, có thể nhìn ra được nó bị chủ nhân cầm trong tay xoa bao nhiêu lần, lại nghe bao tiếng thở dài.

"Thật ra Ngư Tử ngươi, từ khi còn bé ta đã nghi ngờ có phải ngươi là con gái không, sau đó ngẫm lại, ngươi thích học y như vậy, dù là nữ cải trang nam thì cũng có nỗi khổ riêng. Chuyện xảy ra trong trấn gần đây ta đã biết hết, ta cũng chỉ là muốn khuyên ngươi đừng lo lắng. Trấn nhỏ, mọi người đều rất hiền lành. Thanh Mai cũng thích chữa bệnh cứu người, nhưng nàng không thể làm chủ cuộc đời mình. Ngươi không giống vậy, ngươi may mắn hơn nàng, ngươi có một người cha tốt. Giang đại phú có lẽ không nói với ngươi, trước khi ngươi sinh ra hắn hành y ở Kinh thành, danh tiếng vang dội, sau đó vì chán ghét bầu không khí Kinh thành mới đến trấn Trần Gia. Khi ta vào Kinh Thành cũng mới dò hỏi chuyện này, bây giờ có lẽ đã hiểu vì sao Giang đại phu muốn để ngươi sống cuộc sống như vậy. nếu như ở Kinh Thành ngươi khó có thể đứng vững, nhưng nơi này không như vậy, ngươi có thể can đảm thả lỏng làm chuyện mình muốn làm."

Cha ta đúng là không nói với ta, chỉ là ông thỉnh thoảng than thở thói đời bất công với con gái, nếu không phải vậy nhất định ta cũng không đau khổ học làm con trai. Trong lòng ông luôn thẹn với ta, chỉ là vẫn không nói. Ta cũng nói cho ông biết ta không oán trách ông.

Ta hơi có vẻ không nói thành lời, Trần Dung cũng không giận, nhấp một ngụm trà lại tiếp tục: "Có vẻ hơi quá thương cảm. Ta lại nói với ngươi về chuyện ngày hôm đó."

Đó chính là chuyện về Sở Niệm Xảo và Trần Tra.

Từ nhỏ Sở Niệm Xảo đã mất đi cha mẹ, được Ngũ vương gia nuôi dưới gối, mưa dầm thầm đất, tạo nên tính cách vặn vẹo. Không chỉ riêng hang ổ thanh laai, thường ngày thỉnh thoảng đối xử với người bên cạnh cũng độc ác. Nên có một tỳ nữ bấy mãn với nàng ta, làm giao dịch với Trần Tra, khiến nàng ta lưu lạc thành dáng vẻ như hôm nay. Tỳ nữ kia cũng xem như là một truyền kỳ, biết dịch dung, tu hú chiếm tổ, còn tiện thể giải tán thanh lâu.

"Nàng tra giả trang quá giống, hầu như không ai phát hiện ra. Có vài người phát hiện ra cũng không muốn nói, dù sao đây cũng không phải chuyện xấu, thậm chí còn khiến lòng người hả dạ."

Trần Dung nói xong cười rộ lên: "Còn như chuyện Ngũ Vương gia kia, ngày đó trúng độc lại bị thiến, bây giờ có lẽ đã thành phế nhân. Thật ra chuyện hoàng thân quốc thích bị đâm thì cần lập án điều tra, nhưng thường ngày hắn làm nhiều việc ác, bây giờ mọi chuyện đã bại lộ, bên trên muốn đè chuyện này xuống, để hắn tự nhận quả báo. Tên Trần Tra này, vô số tội cần phạt, không thiếu tội nào. Nên bây giờ ngươi và hắn đều an toàn."

Ta yên lặng một chút hỏi: "Sở Niệm Xảo thế nào?"

Trần Dung nhìn ta một cái: "Ngươi hận nàng sao? Ngươi cứu nàng ta nhưng nàng ta lại cắn ngươi một cái."

"Không rõ là hận hay không, ta chỉ cảm thấy nàng ta đáng thương. Ta chăm sóc nàng ta... lâu như vậy, thấy được tinh thần nàng ta đã suy sụp, mà bây giờ đã trực tiếp thành người điên. So đo với người điên có gì tốt."

Nếu muốn nói đến đầu sỏ gây ra, cuối cùng vẫn là Ngũ Vương gia kia. Nhưng mà có tìm hiểu cặn kẽ hơn thì thế nào? Nhiều người nhiều chuyện xưa như vậy, hai biết sai hẳn là lại quy về chính người đó.

Trần Dung bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi quá thiện lương. Ta đã báo với bên trên, nàng ta không quay lại làm Sở Niệm Xảo, nơi đến là trại tâm thần."

Hắn nói với ta vài lời, cuối cùng nói vài ngày nữa phải về Kinh. Trước khi đi ta đưa khóa đồng tâm cho hắn, hắn không nhận cười nói: "Ta mang theo bên người mười năm, cũng là một ý nhớ nhung, thật ra có hay không cũng như nhau, hay là để lại cho ngươi đi."

Ta không thể làm gì khác hơn là cất lại vào lòng, lại với theo bóng lưng của hắn nói: "Mộ của Trần Thư Thư ở trong rừng."

Bước chân của hắn dừng một chút, không quay đầu lại: "Đa tạ."

Sau đó cũng không quay đầu lại.

Cũng như năm đó lẻ loi một mình trời khỏi trấn, đến Kinh Thành phồn hoa.

"Đừng nhìn nữa, đi rồi." Lục Cảnh đi từ hậu viện ra, trong tay cầm một cái túi thơm.

"Tặng ngươi."

Ta hoàn hồn nhận lấy: "Sao gần đây ngươi thêu nhiều như vậy?"

Mấy ngày nay đã là cái thứ ba rồi, tất cả còn đều thêu cá, các nhiều màu khác nhau.

"Y quán không mở cửa, ta bèn nghĩ những thứ này có thể bán lấy tiền không." Hắn lạnh nhạt: "Theo lý thì ta là nam, quả thực hẳn là nên nuôi gia đình."

"Ngươi đừng khinh ta không hiểu ngươi đang khuyên ta mở cửa." Ta thăm dò hắn.

Hắn cười đến vô tội lại thản nhiên: "Không. Ngươi không muốn làm thì không làm."

Người này có ý đồ xấu mà, biết rõ không phải ta không muốn, mà là không dám.

Nhưng rốt cuộc vẫn mở cửa.

Ngày đầu tiên y quán mở cửa trở lại, Trần Nhị Nương kích động chạy đến nói là phải làm chỗ dựa cho ta.

Ta dở khóc dở cười: "Chỗ dựa gì chữ, cũng không phải là sắp đi đấu võ."

Bà nhéo nhéo mặt ta: "Vậy cũng phải cho con thêm lòng tin. Mấy hôm trước ta muốn đến thăm con một chút nhưng không ai cho gặp, ta lo đến không ngủ được, lát nữa phải kê thêm thuốc an thần cho ta đó. Nhắc đến thì lão cha của ngươi kia cũng thối lắm, nhiều năm như vậy còn lừa ta. Cô nương thì sao chứ, cô nương cũng tốt mà, giấu giếm làm gì chứ."

Ta hoàn toàn không đỡ nổi sự nhiệt tình của bà: "Cha ta cũng vì tốt cho con..."

Bà lại bắt đầu bắn pháo liên thanh: "Cha ngươi quá cố chấp. Lúc đó ta là một quả phụ, đi vay tiền làm ăn khắp nơi, cũng không làm sao mà."

Bà chẳng bao giờ nói đến chuyện này, hôm nay lại nói ra tất cả.

Trước đây họ hàng đều như chim vỗ cánh bay mất, Trần Nhị Nương ở trong phòng hai ngày không ngủ, quyết định làm ăn. Đầu tiên là làm thuê cho một cửa hàng nhà khác ở Kinh Thành. Nhà này không nhận bà thì bà đổi nhà khác, nếu không nhận lại đổi một nhà khác, cứ như thế tìm mấy con phố, cuối cùng cũng có ông chủ cửa hàng nọ thấy bà khéo ăn nói, tay chân lanh lẹ, vẫn giữ lại. Qua hơn nửa tháng, ông chủ nhà đó cho bà một khoản tiền, để bà tự đi mở tiệm.

"Chỉ với cái miệng này của ngươi không hợp làm thuê, vẫn nên làm chủ đi." Ông ta nói vậy rồi đuổi Trần Nhị Nương đi.

Trần Nhị Nương cảm thấy đó là quý nhân của bà, tuy nói năng chua ngoa nhưng lòng dạ mềm như đậu hũ, hí ửng cầm tiền đến trấn này mở tiệm. Ban đầu không có ai, nhưng dựa vào quần áo của bà đẹp, dần dà có người đến. Kiếm được tiền, bà bèn trả cho ông chủ ở Kinh Thành kia.

Ông chủ không hề chần chừ nhận lấy, còn cười nói: "Ta chỉ tìm cho mình một người cùng nghề thôi."

Chà, không ở chung chỗ, cùng nghề cũng không có quan hệ cạnh tranh.

Ông chủ kia nói với Trần Nhị Nương đừng bị việc mình là nữ mà trói buộc tay chân. Trần Nhị Nương cảm thấy lời này rất văn nhã nên lười nghe, lại cảm thấy rất có đạo lý, nến muốn đặc biệt đến đây nói cho ta biết.

"Cho nên ấy mà, ngươi cứ to gan mà làm, nếu như có ai đến gây sự, ta sẽ giúp ngươi đuổi đánh." Trần Nhị Nương xách thắt lưng, giọng nói ta, cực kỳ giống năm đó khi bà cầm chổi đuổi người ở cửa hàng nhà mình.

Dường như ta đã hiểu tại sao mình thích đến tiệm của bà rồi.

Bà dũng cảm hơn ta, ta vẫn luôn muốn bản thân trở thành người giống bà.

Những năm này ta thường xuyên cởi sạch đồ dò xét cơ thể mình, tâm trạng phức tạp. Ta rất yêu nó nhưng lại rất sợ nó. Có lúc lại nghĩ rằng nếu ta không phải là nữ, có phải là cuộc sống sẽ thoải mái hơn bây giờ nhiều. Nhưng có khi lại nghĩ nó chính là ta, ta hẳn nên chấp nhận nó.

Ta kỳ quái sống đến bây giờ, ta tự quy định phạm vi hoạt động của mình, tự trói tay trói chân mình.

Ta cũng quên mất hai chữ đại phu và nữ chưa bao giờ xung đột.

Trần Văn Ngọc cũng dũng cảm hơn ta, hôm nào đó nàng đòi đi theo Trần Thạch săn thú, sau đó đứng giữa rừng lớn bày tỏ cõi lòng, khiến cho Trần Thạch không đứng vững té ngã. Vì vậy nên hai người này lại là bệnh nhân đầu tiên sau khi ta mở cửa.

Mặc dù không cười quá lớn, nhưng ta thực sự đã nở nụ cười, vừa cười vừa xoa thuốc cho Trần Thạch.

Trần Văn Ngọc bên cạnh thút tha thút thít, Trần Thạch phiền không chịu nổi: "Ngươi khóc gì chứ, người đập đầu cũng không phải ngươi."

"Ta tự khóc không được sao?" Tiểu cô nương trợn mắt, nước mắt lã chã: "Không phải chỉ nói câu thích ngươi thôi sao, còn sợ đến đập đầu như vậy? Ngươi ghét bỏ ta vậy sao? Ghét bỏ cũng thôi đi, còn quản nhiều như vậy. Dù sao khóc cũng kệ ta, liên quan gì ngươi?"

Trần Thạch bị mấy lời liên tiếp này làm cho bối rối, hừ hừ hai tiếng, ngẩn ra: "Ta thấy ngươi khóc, trong lòng ta khó chịu."

Đúng lúc thoa thuốc xong, hắn vụng về đưa tay muốn lau nước mắt trên mặt Trần Văn Ngọc: "Đừng khóc, khi còn bé ngã nhiều lần như vậy cũng không thấy ngươi khóc."

Trần Văn Ngọc cũng không tránh, để mặc hắn lau: "Khi còn bé ngươi bị sao?"

Trần Thạch thành thật đến quá đánh: "Bị ngươi đánh."

Trần Văn Ngọc tức đến nước mắt bị nghẹn hết lại: "Trần Thạch ngươi nên đi ngã cắm đầu vào xô nước lần nữa đi."

"Ta sẽ cắm đầu lần nữa, ngươi có thể đừng khóc không?"

"Ngươi không muốn ta khóc sao?"

"Khóc phiền."

"Trần! Thạch!"

...

Trần Nhị Nương ở một bên bày ra vẻ mặt không thể nhìn nổi.

Ta ở bên cạnh đỡ vai Lục Cảnh cười đến không ngậm miệng được.

Hắn nhìn ta một lúc lâu, kéo tay ta, nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nữa muốn ra ngoài chút không?"

"Chỉ hai người chúng ta."