- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngư Trung Cảnh
- Chương 7
Ngư Trung Cảnh
Chương 7
13.
Lục Cảnh ở lại, chuyện vẫn chưa giải quyết xong.
Sở Niệm Xảo hôn mê một ngày rưỡi, sau khi tỉnh lại không muốn gặp ai. Lúc ta chạy đến thì Trần Thạch và Trần Văn Ngọc đang cãi nhau ở cửa.
"Nhất định là vẻ ngoài của ngươi quá hung dữ, hù dọa người khác."
"Làm gì có chuyện đó, còn không phải do ngươi líu lo không ngừng. Từ nhỏ đã ầm ĩ."
"Đó gọi là biết ăn nói, ngươi cho rằng ai cũng đầu gỗ như ngươi, có miệng không nói chỉ để trang trí sao?"
...
Ta và Lục Cảnh liếc nhau, không hẹn cùng thở dài.
Trước đó sao ta không nhận ra hai người này oan gia như vậy chứ?
Hai người đó thấy bọn ta đến, lúc này mới im miệng, sau đó ánh mắt từ từ dời đến cánh tay lôi kéo nhau của ta và Lục Cảnh.
À, quên bỏ ra.
Ta xấu hổ muốn rút tay ra, kết quả bị cầm thật chặt, ta nhìn hắn, hắn còn cười với ta một cái.
Lúc này bỗng nghe được giọng nói cực nhỏ lại cực kiêu ngạo của Trần Văn Ngọc: "Ta đã nói với ngươi rồi, ngu nhốc."
Trần Thạch gãi đầu thì thầm: "Tiểu Giang đại phu, ngươi không phúc hậu."
Ta bỏ cánh tay của Lục Cảnh ra, ném cho hắn một ánh mắt: "Nồi này ngươi gánh đi, ta không gánh."
Dứt lời không để ý đến mấy người họ, đi vào phòng. Sở Niệm Xảo vừa mới uống thuốc xong, đang nửa nằm trên giường, nghe thấy tiếng động thì giật nảy người, không tự chủ được ôm chặt chăn chui vài giữa giường: "Á, đừng lại đây."
Ta bước chậm lại, dịu giọng nói: "Xảo nhi cô nương, là ta, tiểu Giang đại phu, ngươi và ta đã gặp."
Lúc này nàng ta mới ngẩng đầu, ánh mắt hoảng sợ run rẩy nói: "Giang đại phu, tiểu Giang đại phu, cầu xin ngươi mau cứu ta."
Ta đứng ở cách giường mấy bước: "Bây giờ ngươi đang ở y quán của ta, tạm thời an toàn, không cần sợ."
Nàng ta vẫn cuộn tròn người không nói lời nào, ta kiên nhẫn đợi một lát, mãi đến khi nàng ta tỉnh táo lại mới hỏi: "Ngươi muốn nói gì với ta sao? Không có thì cũng không ao, chỉ là trước đó thấy ngươi đứng nhìn ta ở trước y quán, đoán là có chuyện tìm ta."
"Ta chỉ là.." Nàng siết chặt khăn, khó khăn nói: "Chỉ là cảm thấy trên người quá đau, muốn tìm một đại phu. Bọn họ đều nói ngươi là đại phu tính tình tốt nhất, nên ta bèn..."
"Nếu như chỉ có chuyện này, vậy không còn cách nào khác, ngươi dưỡng thương trước, hắn vẫn chưa biết ngươi ở đây."
Thấy tâm trạng nàng ta vẫn chưa ổn định, ta tạm thời từ bỏ ý định tìm hiểu tin tức trong đầu, an ủi nàng một lát mới ra cửa, thấy Trần Thạch ngồi trên bậc thang hậu viện cách đó không xa, có vẻ buồn bực nhổ cỏ. Trần Văn Ngọc ngồi ở bên cạnh, đang... buồn bực nhổ cỏ.
"Ta nói với họ ta là nam." Lục Cảnh đi đến nói, trên người hắn vẫn đang mặc váy.
Vừa dứt lời hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang, hai gương mặt phiền muộn.
Lục Cảnh đến sát bên tai ta nói: "Ta chưa nói chuyện của ngươi."
Sát đến gần quá, tai ta rất nóng, cách xa một chút nhỏ giọng nói: "Bây giờ nàng vẫn còn sợ người."
Lục Cảnh khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên không tin: "Trước đây nàng ta dám đạp lên thi thể của người khác đi, bây giờ cũng biết sợ người rồi?"
Ta bèn kéo hắn vào phòng một lần, nghe thấy tiếng hét chói tai của Sở Niệm Xảo, sau đó mới lại đi ra. Lục Cảnh siết lấy tay ta, nở nụ cười nhẹ đến mức không thể thấy: "Thấy dáng vẻ như vậy của nàng ta, ta vừa cảm thấy sảng khoái, vừa cảm thấy thương cảm nàng ta."
Nói thế nào đây, nếu như chỉ đơn thuần nhìn vào việc Trần Tra đối xử với Sở Niệm Xảo, nàng ta thực sự đáng thương. Dựa vào chuyện mấy ngày nay và cả sự nhiều chuyện của Trần Nhị Nương ta mới biết được mọi chuyện.
Sở Niệm Xảo cả ngày trà trộn trong thanh lâu, ngày đó đúng lúc gặp Trần Tra đến mua vui. Trần Tra lá gan rất lớn, thấy sắc sinh lòng tham, dùng thủ đoạn đoạt lấy sự trong sạch của Sở Niệm Xảo, sau đó lại nhốt ở một căn phòng tối trong thanh lâu, nhốt đến khi Sở Niệm Xảo mang thai. Mà thủ đoạn hắn dùng thật ra rất đơn giản, chỉ là mua chuộc một tỳ nữ thanh lâu thường bất mãn với nàng ta.
Việc này là lời mà Trần Thạch khoác loác lúc mua say bên ngoài, nói là mình ngủ với phụ nữ nhà giàu, mùi vị cũng chỉ như vậy, còn gì mà bụng không có chí tiến thủ, chỉ có thể sinh con gái. lời này chẳng ai tin là thật. Khi Trần Nhị Nương nói chuyện này với ta, ta liên tục chảy mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy mỗi câu đều thật đến không thể thật hơn được.
"Mấy ngày trước không phải vợ hắn chạy mất sao? Đã nhiều ngày như chó điên tìm khắp nơi, cả tiệm quần áo của ta cũng làm ầm ĩ. Hì, đến giờ vẫn chưa tìm thấy người, thật đáng đời. Ta nói này, cô nương này chạy rất hay."
Trần Nhị Nương vẫn còn đang lải nhải, ta bỗng nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng nhờ cậy bà: "Nhị nương. Có phải hai ngày nữa người đến Kinh Thành nhập hàng không? Có thể giúp ta chuyển một bức thư cho Trần Dung không?"
Sau khi Trần Dung thi đậu khoa cử thì làm quan ở kinh thành, gần như chưa từng trở về. Lúc hắn đi đã từng nói với ta có chuyện gì có thể đến Thượng Kinh tìm hắn. Ta vẫn oán hận hắn nên chưa từng đến. Nhưng mà lúc này sợ là chỉ có thể dựa vào hắn.
Trần Nhị Nương vui vẻ đồng ý, lần này Trần Thạch đi cùng bà. Lúc xuất phát Trần Nhị Nương oán trách một câu: "Con bé Tiểu Ngọc kia sao có thể xem trọng ngươi chứ? Rõ ràng là rất xứng với Giang đại phu."
Ta rất xấu hổ, Trần Thạch cũng rất xấu hổ, Trần Văn Ngọc cũng rất xấu hổ, chỉ có Lục Cảnh không xấu hổ, thậm chí còn ỷ vào việc ống tay áo rộng thùng thình, lén chọc chọc vào cào bàn tay ta.
Ta cầm lấy bàn tay làm xằng bậy của hắn, cười nói với Trần Nhị Nương: "Nhị Nương ngài mau đi đi, đừng lỡ thời gian."
Người nào đó đang đứng bên cạnh ta khẽ cười.
Gần đây tâm trạng hắn rất tốt, nhất là khi thấy vẻ lo lắng sợ hãi của Sở Niệm Xảo, vẻ mặt hắn đều chứa ý cười, còn cố ý cằn nhằn: "Có đôi khi thật sự không muốn để ngươi cứu nàng, nàng làm gì đáng?"
Dù sao xứng hay không xứng cũng không thành vấn đề, ta thấy nàng ta, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến Trần Thư Thư mà thôi. Trần Thư Thư cũng bị đánh, cũng bị thương. Nhưng mà cũng chỉ thỉnh thoảng nhớ đến.
Lúc Sở Niệm Xảo lặng lẽ mè nheo nói chuyện của Lục Cảnh với ta, chắc chắn không hề giống.
"Giang đại phu, trước đây ta đã từng gặp hắn. Hắn chính là một kẻ điên, hầu hạ thúc thúc ta kiểu kia, ngươi nên cách xa hắn một chút."
Sau khi nàng ta tỉnh lại tinh thần không được bình thường lắm, thường không lựa lời nói, cái gì cũng nói ra. Quá khứ thế nào ta không quan tâm, lúc này nhất thời làm mặt lạnh: "Xảo nhi cô nương, ta cứu ngươi, không có nghĩa là ngươi có quyền đánh giá người bên cạnh ta. Ngươi ở chỗ này của ta mấy ngày, tất cả mọi người đều vì ngươi bận trước bận sau. Ngươi đáng thương, nhưng chỉ là đáng thương, không có đặc quyền gì khác. Mấy ngày nữa vết thương của ngươi cũng xem như lành, đến lúc đó ta sẽ gọi người đưa ngươi đi."
Không biết là câu nào chạm vào dây thần kinh của nàng, nàng bỗng lật úp chén thuốc trong tay ta, nhào vào lòng ta: "Giang đại phu, đừng, đừng đuổi ta đi, cầu xin ngươi, hắn sẽ đánh chết ta."
Tay nàng ta sờ loạn xạ, trước lúc ta đẩy nàng ta ra, thậm chí đã mò vào phần dây buộc trước ngực ta.
Có người kéo ta ra sau, lời nói tức giận: "Ta đã nói là đừng cứu nàng ta. Ngươi xem thử người mình đi."
Chén thuốc đổ lên người, may mà không phải rất nóng, trừ có hơi dính ướt cũng không có cảm giác gì lắm.
Lục Cảnh lại vô cùng tức giận, ném cho Sở Niệm Xảo đang trốn trong góc một câu "thật buồn nôn" rồi vội vàng kéo ta ra ngoài, đi thẳng đến căn phòng nào đó, đẩy ta vào trong, đóng cửa bên ngoài, nói: "Ngươi mau thay quần áo khác đi."
Ta ngẩn ra cởϊ qυầи áo, sau khi nhìn bốn phía lại ngẩn ra, đến trước cửa gỗ gõ một cái, căng thẳng đến mức nuốt nước miếng: "A Cảnh, hình như... đây là phòng của ngươi."
14.
Đại khái là Lục Cảnh thực sự tức đến mất tỉnh táo, tìm đại căn phòng đã đẩy ta vào. Bây giờ hắn đứng ở ngoài cửa yên lặng một lúc lâu, hỏi: "Quần áo của ngươi..."
Ta nhìn quần áo vắt ở tấm bình phong, dường như mặc lại cũng không hay lắm, đành kiên trì trả lời hắn: "Đã cởi hết."
Một lát sau mới ù ù cạc cạc nói thêm một câu: "Thật ra vẫn còn mặc buộc ngực và quần trong."
Cánh tay và eo đều lộ trong không khí, gió từ khe hở cửa sổ lùa vào khiến ta nổi da gà.
"Ta đến phòng ngươi lấy một bộ." Hắn buồn bực nói, sau một chuỗi tiếng chân vội vàng thì không còn tiếng động.
Ta cũng không thể ra ngoài, nhìn đồ đạc trong phòng hắn, thấy được hai bộ váy xếp xong trên giường hắn, có lẽ vừa lấy từ sân sau vào.
Váy sao, thật ra ta có thể mặc thử, nhưng suy nghĩ lại một chút, lại không dám.
Khi còn nhỏ ta rất nhiều lần đòi cha ta cho mặc váy, đều không giải quyết được gì, thậm chí còn có một lần bị đánh một trận.
Vẫn chưa thử được.
Một lát sau Lục Cảnh lấy quần áo đến đưa qua khe cửa cho ta. Sau khi ta thay xong đi ra, trong đầu lại nhớ đến váy dài trước đó đã nhét vào đáy ngăn tủ.
Lục Cảnh từng nói với ta hắn mặc váy, khi còn bé là vì bị ép, bây giờ là vì thích. Nhưng mà ta thì dường như vẫn luôn bị ép buộc.
Vậy cuộc sống này của ta, làm thế nào mới đến lúc chấm dứt chứ.
"Đang nghĩ gì?" Thấy ta vẫn sững sờ, Lục Cảnh kéo tay áo của ta.
Ta hoàn hồn, khẽ lắc đầu một cái, cười nói: "Không có gì, hôm nay sao ngươi lại giận dữ như vậy, làm ta giật mình."
Thường ngày phần lớn thời gian hắn đều lạnh nhạt, từ khi Sở Niệm Xảo tới, tâm trạng của hắn mới để lộ nhiều lần hơn. Trái lại cũng không phải chuyện xấu, nhưng mà chuyện hôm nay này, dù thế nào ta cũng cảm thấy không phải là chuyện nhỏ.
Lục Cảnh mấp máy môi: "Nàng ta làm dơ ngươi. Những người như họ đều bẩn."
Chắc hẳn hắn còn một câu chưa nói, ta không cho hắn cơ hội, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn: "Ngày mai mấy người Trần đại ca về, tất cả sẽ kết thúc."
Mà đợi mọi chuyện kết thúc, thời gian vẫn sẽ tiếp tục.
Nhưng mà ngày hôm sau lúc ta đang khám bệnh, Trần Văn Ngọc vội vàng chạy đến y quán: "Tiểu Giang đại phu, Trần lão tam sắp đến rồi."
Vừa dứt lời, Trần Tra dẫn ba bốn gia đinh trực tiếp xông vào, miệng còn la lớn: "Người đâu> Tại sao không có ai?"
Mấy bệnh nhân vẫn chờ ở đó nghe thấy giọng hắn đều rối rít lui qua một bên.
Ta đứng lên, Trần Văn Ngọc trốn sau lưng ta nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước hắn đến làm ầm ĩ từng cửa tiệm, hôm nay đến phá y quán, bây giờ đã phá hết mấy quán khác."
Ta nhìn Trần Tra từng bước đi đến, vội vàng nói nhỏ với nàng: "Bây giờ ngươi đi ra hậu viện, dẫn A Cảnh và Xảo Nhi ra ngoài từ cửa nhỏ. Hôm nay mấy người Trần đại ca về."
Nàng lập tức nói: "Được, tiểu Giang đại phu, ngươi cũng muôn vàn cẩn thận."
Dứt lời bèn chạy ra hậu viện, khi vừa khuất bóng thì Trần Tra cũng đã đi đến trước mặt ta, hệt như mộ tên du côn đầu đường xó chợ: "Hóa ra là ở đây à? Giang đại phu đúng không?"
Ta vẫn hỏi như thường: "Vâng, xin hỏi ngươi muốn khám bệnh gì?"
"Khám bệnh gì?" Hắn lặp lại một lần, quay đầu cười nói với mấy đại hán sau lưng: "Ôi chao, đại phu người ta hỏi ta khám bệnh gì kìa?"
Mấy người đều phát ra tiếng cười không rõ ý.
Ta không giận, thản nhiên nói: "Đến chỗ ta đều là người khám bệnh.
Hắn xì một tiếng khinh thường: "Ta không có bệnh, ta rất khỏe mạnh."
Ta "à" một tiếng: "Ta chưa từng gặp người nào đến không để khám bệnh."
Nhấn mạnh chữ "người", hắn hiểu ra ý ngoài lời nói, nhất thời nhíu mày, vỗ rầm xuống bàn trước mặt ta: "Bớt nói nhảm, Ta nói thẳng, mấy ngày trước vợ ta đi lạc, ta chỉ muốn xem..." Hắn kéo dài âm cuối, nhìn xung quanh bốn phía: "Có khi nào nàng ta vô ý đi đến y quán của Giang đại phu không?"
Vài người vây xem bên cạnh không biết là ai nói một câu: "Chó điên này lại bắt đầu."
Người đàn ông vạm vỡ sau lưng Trần Tra tàn bạo trừng mắt liếc qua.
Không nên làm tổn thương người vô tội, ta dịu giọng nói với những người kia: "Thật ngại quá, hôm nay không tiện rồi. Mọi người đến y quán khác xem bệnh đi, đừng lỡ dở sức khỏe."
Bọn họ nhìn ta và Trần Tra một cái, không quá yên tâm, cuối cùng liếc nhìn mấy gia đinh kia, vẫn quyết định đi.
Trần Tra cũng không thèm liếc mắt nhìn, hất hàm với mấy người đằng sau: "Đến hậu viện lục soát, những chỗ khác đều đã tìm, cô nương đó chắc chắn ở đây."
Ta đứng chắn trước mặt mấy người kia, nhìn chằm chằm Trần Tra cả giận nói: "Ngươi biết thế nào là tự ý xông vào nhà dân không?"
"Bớt nói nhảm."
Gã đàn ông thô lỗ nào đó đẩy ta một cái, nhấc chân đi vào hậu viện. Ta nhân lúc nắm lấy cổ tay hắn vặn một cái, buông tay, hơi nghiêng người đánh vào phần bụng, lại đảo chân, hắn chưa kịp chuẩn bị, trực tiếp bị đánh ngã trên mặt đất.
Trước đây học được nửa chiêu thức, miễn cưỡng vẫn có thể phát huy tác dụng.
Người vừa té xuống đất lập tức đứng lên, thẹn quá hóa giận, giơ quả đấm đập tới, bị Trần Tra đạp một cái: "Lãng phí thời gian ở đây làm gì? Người ta ra tay mấy người cũng ra tay sao? Ngu ngốc." Nói xong còn cười khıêυ khí©h ta: "Chúng ta chỉ là đến tìm người, văn mình một chút. Hơn nữa Giang đại phu vẫn luôn kéo dài thời gian, sợ là không phải ở cửa sau có người chạy trốn chứ?"
Trong lòng ta hốt hoảng, không ngờ hắn khôn khéo đến vậy, vừa dứt lời đã có người đi từ hậu viện vào, kéo Sở Niệm Xảo đang rất kích động: "Lão gia, đã tìm thấy."
Nhưng không thấy Lục Cảnh và Trần Văn Ngọc đi ra.
Ta chưa bao giờ hốt hoảng như vậy, vội vàng chạy đến hậu viện xem thử, không một bóng người, trên mặt đất có vết kéo người, do Sở Niệm Xảo để lại.
Chạy đến sảnh trước, Trần Tra đã kéo Sở Niệm Xảo đến cửa chính, miệng hùng hổ: "Đồ đê tiện, vừa không thấy đã lao ra ngoài dụ dỗ đàn ông. Trước đó đã chạy đến đây nhìn, có phải là trong lòng đã sớm nghĩ muốn dụ dỗ Giang đại phu không? Đúng là chó nuôi không quen..."
Câu nói sau đó càng chửi càng khó nghe, lại còn cố ý mở rộng cửa lớn, đứng ở cửa ăn vạ không đi, miệng không ngừng nói lời thô tục.
Sở Niệm Xảo bị kéo, vô lực giãy dụa: "Ta không có. Hu hu, ta không phải, cầu xin ngươi đừng đánh ta, ta không có dụ dỗ a hu hu... ta chỉ đau..."
Đã có không ít người đi đường bị hấp dẫn đến đây đứng ở cửa chính chỉ trỏ.
Trần Tra quạt nàng ta một bạt tai, túm lấy mái tóc tán loạn của nàng ta: "Thối lắm. Nhiều đại phu như vậy, sao ngươi lại đến tìm Giang đại phu chứ? Nhất định là thấy vẻ ngoài anh tuấn rồi? Con mụ lẳиɠ ɭơ..."
Lời nay vừa mắng nàng ta, lại hất nước bẩn lên người ta, thủ đoạn của Trần Tra thực sự bị ổi.
Người trong trấn cũng biết cách làm người của hắn, đều không tin, nhưng cũng không dám nhúng tay, chỉ dám xì xào bàn tán.
Bọn họ đều cảm thấy đây là việc nhà.
Nhưng đây rõ ràng là một người có hành vi bạo lực với một người khác.
Ta nhìn thấy cảnh này như nhìn thấy Trần Thư Thư trước đây, trong rất nhiều đêm không ai biết, có lẽ cũng đã bị đánh đá, bị nhục nhã như vậy.
Ta không kiềm được giận lau lên phía trước, nhưng mà bị một câu nói của Sở Niệm Xảo làm dừng bước.
"Không có, Giang đại phu là nữ. Ta không có dụ dỗ, á hu hu..."
Tất cả mọi người đều yên lặng, chỉ có mỗi Sở Niệm Xảo là vẫn đang điên loạn lặp lại: "Nàng là nữ, nữ..."
"Điên rồi à, tiểu Giang đại phu là nam mà." Những người đứng xem ngày càng nhiều.
Trần Tra đạp Sở Niệm Xảo trên mặt đất: "Tiện nhân, còn dám nói láo. Xem về nhà ta dạy dỗ ngươi thế nào."
"Đừng, đừng! Ta không có lừa ngươi." Nàng ta hét lên bò từ dưới đất dậy, lao thẳng đến chỗ ta: "Không tin ta cho ngươi xem, ta cho ngươi xem."
Nàng ta nhào vào người ta, bàn tay liên tiếp gẩy cổ áo ta, sức mạnh đến dọa người, ta hoàn toàn không khống chế được nàng ta, cuối cùng vô lực nghe tiếng xé nát vải vóc.
"Xoẹt!"
Gió lạnh ùa vào.
Sở Niệm Xảo vẫn còn dùng sức kéo: "Ngươi xem đi, mọi người mau nhìn xem. Đây là buộc ngực, người ta là nữ. Ta không có dụ dỗ, đừng đánh ta, đừng đánh ta..."
Ta ngơ ngác đứng đó nhì chằm chằm đám đông hỗn loạn trước mắt, trong lòng có gì đó ầm ầm sụp đổ.
Bọn họ đều nhìn thấy cả sao?
Bọn họ đã biết hết rồi chứ?
Bọn họ cuối cùng cũng đã biết rồi.
Trong lòng ta dâng trào bi thương vô tận, nhưng lại có chút, chút ít, ít đến không thể thấy là thoải mái.
Cuộc sống này của ta, hóa ra chấm dứt vào hôm nay.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngư Trung Cảnh
- Chương 7