Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngự Trị Vạn Giới

Chương 60: Cưỡng chế - khuất phục

« Chương TrướcChương Tiếp »
The Control Corporation tầng thứ 50 và cũng là tầng cao nhất ở thời điểm hiện tại đã được Ninh Vương thiết kế sau đó xây dựng và cải tạo lại toàn bộ theo ý thích của hắn.

Bây giờ tầng thứ 50 này sau khi được hắn cải tổ toàn bộ thì nó đã chẳng khác nào một căn penthouse vô cùng xa hoa và hiện đại bậc nhất Bắc Thành với đầy đủ tiện nghi để có thể đáp ứng mọi yêu cầu của chủ sở hữu.

Căn Penthouse này được Ninh Vương xây dựng với mục đích chủ yếu là để hắn đỡ phải đi đi về về mỗi khi có nhiều công việc và sự tình tại tập đoàn của chính mình.

Và với sự riêng tư thoải mái cùng tầm nhìn đắt giá từ bên trên cao ốc xuống phía dưới nội thành thủ đô thì, căn Penthouse này cũng là một nơi vô cùng lý tưởng để hắn và nữ nhân của mình có thể thay đổi không gian sống mỗi khi muốn thay vì cứ mãi sống bên trong một căn biệt thự.

Và một trong những lý do cũng quan trọng không kém mà Ninh Vương dạo này rất hay cùng nữ nhân của mình sống tại nơi này thay vì trở về biệt thự đó chính là sự kí©h thí©ɧ mỗi khi ân ái. Hắn hoàn toàn có thể đè ép thân thể mềm mại của các nàng khi lõα ɭồ không một mảnh vải trên thân lên bên trên bề mặt tấm kính cường lực.

Điều này tạo ra một sự kí©h thí©ɧ vô cùng mới mẻ và hoàn toàn có thể giúp gia tăng tình cảm một phần nào đó giữa hắn cùng các nàng a.

Và cuối cùng, để có thể xây dựng và hoàn thiện toàn bộ căn Penthouse này thì tổng số tiền mà Ninh Vương hắn phải bỏ ra là gần 10 triệu đô la.



Ngồi bên trên chiếc ghế salon mềm mại được tỉ mỉ chọn lựa và đặt từ bên nước ngoài về với cái giá vô cùng đắt đỏ, Thu Phương ngơ ngác ngắm nhìn xung quanh của nơi mình đang ở.

Hiện tại nàng vẫn chưa thể nào tin được rằng Ninh Vương, học trò của nàng đang sống ở bên trong một căn hộ xa hoa và hiện đại như vậy.

Hắn chẳng phải chỉ là một học sinh thôi sao?

Hay đây không phải là nhà của hắn mà là nhà của Nhã Phương tỷ?

Một số câu hỏi cùng sự ngờ vực xuất hiện bên trong đầu khiến cho Thu Phương có chút suy tư mà tự vấn chính mình.

Trong lúc nàng vẫn còn đang ngắm nghía bốn phía xung quanh của căn hộ này thì từ bên trong gian phòng bếp, Ninh Vương trên tay cầm một ly sữa nóng đi tới và đặt lên trên mặt bàn rồi mở miệng phát ra âm thanh.

“Uống đi, sau đó bình tĩnh lại rồi cùng ta nói chuyện”.

m thanh của hắn đã dịu đi rất nhiều mà có chút ôn nhu trong đó hướng về phía nàng nói.

Vì tiết trời mùa đông vô cùng lạnh lẽo, mà Thu Phương trước đó đã ngồi xe máy đi hơn 15 phút đồng hồ để tìm tới tận đây cho nên cơ thể nàng hiện tại cảm thấy có chút lạnh.

Nhìn ly sữa nóng vừa mới được mang ra, Thu Phương mặc dù rất muốn cầm lấy sau đó uống một ngụm cho thân thể đỡ lạnh nhưng nàng lại có chút chần chừ khi phải đối diện với người nam nhân trước mặt.

“T…ta, ta có thể không uống sao?”.

Thu Phương như một cái tiểu nữ hài mới lớn đang tránh đi ánh nhìn săm soi tới từ bạn trai của mình mà đầu hơi ngoảnh về hướng khác.

Thế nhưng là Ninh Vương khí thế có chút không giận tự uy, ánh mắt của hắn như muốn ăn thịt nàng sau khi nghe câu nói vừa rồi.

“A,ta uống là được chứ gì”.

Nàng không còn cách nào khác mà buộc phải cầm ly sữa nóng đưa lên miệng uống một hơi hết sạch thay vì cố gắng chống đối lại ánh mắt cùng thái độ như muốn ăn thịt mình của nam nhân này.

Ngoan ngoãn nghe lời là phương án tốt nhất lúc này.

Thấy nàng đã ngoan ngoãn mà uống hết ly sữa nóng thì lúc này Ninh Vương mới ngồi xuống chiếc ghế salon ở phía đối diện, hai người nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương vô cùng nghiêm túc.

“Được rồi nói đi, rốt cuộc ngươi tìm ta là có chuyện gì?”.

Ninh Vương ngồi xuống sau đó liền chủ động mở miệng hỏi trước vì trông thấy nữ nhân ở trước mặt như vậy thì khả năng cao là nàng sẽ ấp a ấp úng mãi chẳng nói ra được một câu mất.

“Ngươi, ngươi không cảm thấy lạnh sao?”.

Lúc bấy giờ Thu Phương mới chú ý quan sát được toàn bộ người nam nhân trẻ tuổi đang ngồi trước mắt mình, nàng phát hiện từ đầu tới giờ hắn vẫn chỉ có quấn dưới hạ thân một chiếc khăn tắm, đầu tóc vẫn còn có chút ươn ướt vì vừa mới tắm xong.

Mái tóc dài được vuốt ngược về phía sau, râu ria đã được cắt tỉa gọn gàng, gương mặt sáng láng, soái khí vô cùng.

Trên thân còn vô hình tản mát ra một loại khí chất trầm ổn, trưởng thành mà chỉ có nam nhân thực thụ ở độ tuổi khoảng 25 tới 30 trở đi mới có thể sở hữu.

Ninh Vương lúc này so với mấy hôm trước khi còn ở trên trường đã hoàn toàn trái ngược a.

Hiện tại hắn trong mắt của nàng thực sự vô cùng hấp dẫn và thần bí đầy lôi cuốn một cách lạ kỳ, khó tả…

Và điều này khiến cho nàng cảm thấy e thẹn, ngượng ngùng khi người ở đối diện trước mắt nàng không phải là một học sinh mà càng giống như một nam nhân huyền bí hơn a.

“Hử?”.

Ninh Vương không có trả lời mà chỉ phát ra một tiếng “hử”, nhưng điều đó cũng đã đủ để khiến cho Thu Phương không dám hỏi thêm nữa mà nghiêm túc trả lời.

“Ta hôm nay tìm ngươi là vì muốn nói chuyện rõ ràng về mối quan hệ của chúng ta, ta thực sự không muốn nhìn thấy ngươi phải chịu thêm tổn thương vì ta nữa”.

Nàng nghiêm túc, rõ ràng và rành mạch nói ra hết ý đồ của mình về lý do muốn tìm hắn ngày hôm nay.

“Ta thực sự cũng không biết phải nói sao nữa, ta thực sự thích ngươi và điều đó là thật. Thế nhưng là ta…ta”.

Nàng nói tới đây thì lại có chút ấp úng không biết phải mở miệng làm sao cho phải nữa…

“Ta, ta là người đã có vị hôn phu rồi, qua tết ta sẽ trở về gia tộc để cùng hắn kết hôn”.

Ầm~

Nàng vừa nói hết câu thì rầm một tiếng, âm thanh bàn thủy tinh bị Ninh Vương cho đập nát vụn thành từng mảnh nhỏ vung vãi đầy dưới sàn nhà.

“Ngươi đây là đang biến ta thành một thằng hề sao? Ngươi đã có vị hôn phu vậy còn tiếp cận ta làm gì? Làm cho ta yêu ngươi sau đó nói quăng liền quăng”.

“Vui lắm sao? NÓI ĐI!”.

Bàn tay vì bị những mảnh thủy tinh làm bị thương mà liên tục chảy xuống từng giọt huyết tinh, thế nhưng vẫn không thể ngay cản sự tức giận, muốn điên lên của Ninh Vương.

Gương mặt hắn lúc này vô cùng bi phẫn, tức giận đối với nữ nhân ngồi trước mặt mà rống lên yêu cầu nàng cho hắn một lời giải thích.

“Không, ta…ta không có ý đó, ngươi tin ta đi có được không, nếu như ta đến bên ngươi thì kết cục của chúng ta sẽ vô cùng thê thảm, làm ơn…hức…Ninh Vương…Ngươi có thể quên ta đi mà tiếp tục sống cho thật tốt như lúc đầu có được không?”.

Thu Phương hai mắt đã ươn ướt mà lắp bắp, cố gắng giải thích cho hắn rằng một khi hai người tới với nhau thì kết cục sẽ không tốt đẹp một chút nào.

“Quên? Hắc hắc, không thể nào đâu, ngươi chắc chắn sẽ thuộc về ta cho dù có là thế nào đi chăng nữa, cho dù có là phải chết đi chăng nữa”.

Ninh Vương cười gằn một tiếng mà đứng dậy khỏi vị trí của mình, ánh mắt hắn vô cùng tham lam mà nhìn lấy Thu Phương đang rụt rè, sợ hãi ngồi ở trước mặt.

“Không…Ninh…ngươi đừng làm ta sợ mà”.

Nàng bắt đầu vô thức lui về phía sau theo bản năng khi trông thấy ánh mắt của Ninh Vương vô cùng tham lam mà nhìn lấy nàng như muốn ăn sạch vậy.

Nhưng nàng càng tỏ ra dè dặt như vậy thì hắn càng lấn tới, từng bước, từng bước mà không biết từ lúc nào đã tiếp cận ngay trước mắt nàng rồi.

Thu Phương sợ hãi, muốn trốn chạy nhưng rất nhanh chóng hai cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng liền bị hai cánh tay gân guốc, rắn chắc của hắn cho nắm chặt lấy như hai gọng kìm mà đẩy thân thể nàng nằm xuống ghế.

“Ư…ah…Ninh, đừng…tay ta đau, buông ra đi, làm ơn…”.

Hai tay nàng bị hắn bóp chặt có mà có chút khó chịu, đau đớn, thế nhưng Ninh Vương chỉ thả lỏng một chút để tránh nàng bị tổn thương chứ không hề buông ra.

Gương mặt hắn áp sát xuống gần với gương mặt nàng, hắn ghé sát vào tai mà cắn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn ấy rồi thì thầm.

“Từ giờ tôi sẽ không mềm lòng hay nể mặt em nữa, bất kể lý do gì kể từ giờ phút này đều không thể ngăn cản việc em thuộc về tôi”.

“Huyền Thu Phương em, kể từ giờ phút này trở đi, em chính là nữ nhân của Ninh Vương này, ai dám phản đối, người đó chắc chắn phải chết”.

Hơi thở của hắn nóng ran, tràn ngập khí tức cương dương đầy mạnh mẽ và nam tính khiến hai má nàng có chút hồng, mà quên mất rằng thân thể của nàng đang bị hắn mạnh mẽ đè ép ở dưới thân…



“Ưmm…mmm”.

Môi thơm của nàng nhanh chóng bị hắn cho khóa chặt không thể cự quậy, thoát ra mà buộc phải chịu đựng sự dày vò của hắn.

Đầu lưỡi của hắn bắt đầu dong duổi mà trườn sang bên khoang miệng của nàng để truy tìm đầu lưỡi thơm của đối phương. Thế nhưng được nửa chừng thì hắn bị ngăn trở bởi hàm răng trắng như ngọc đang nghiến chặt không cho vật thể lạ tiến vào của nàng.

Ninh Vương cũng cố gắng tìm cách cạy mở hàm răng trắng thơm tho ấy nhưng bất thành, vì thế hắn phải sử dụng tới biện pháp mạnh để buộc nàng phải ngoan ngoãn nghe lời…

Hắn tạm thời tách rời khỏi môi thơm của nàng mà thân thể hơi nhổm người lên trên.

Hai cánh tay của nàng bị hắn đẩy cao lên phía trên và giữ chặt chỉ với một bàn tay to lớn, một bàn tay còn lại thì tìm cách lần mò xuống dưới hạ thân để kí©h thí©ɧ khiến cho nàng phải ngoan ngoãn mở ra khoang miệng của mình cho hắn xâm nhập.

Rất nhanh chóng, bàn tay của hắn vô cùng uyển chuyển như đã thực hành cả trăm lần mà cực kỳ dễ dàng cởi ra sau đó lột xuống chiếc váy công sở nàng đang mặc trên thân.

Để lộ ra một lớp hắc ti vô cùng mịn màng, quyến rũ đang bao phủ lấy nửa thân dưới của nàng. Bên trong lớp hắc ti còn có một chiếc tiểu nội khố màu đen, viền ren vô cùng hoàn hảo để kết hợp với lớp hắc ti bên ngoài.

Vừa có thể che kín nơi thần bí cũng có thể tạo ra sự kí©h thí©ɧ đến từ thị giác người nhìn, giống như Ninh Vương lúc này vậy.

Hắn hiện tại hai mắt đang nhìn chằm chằm lấy nơi đó của nàng như bị mê hồn a.

Bàn tay bắt đầu vô thức len lỏi xuống vị trí đó của nàng mà bắt đầu mân mê sờ mó đủ kiểu khiến cho nàng bị kí©h thí©ɧ không thôi.

“Ưmm…mmm…aahh…đừng mà, Ninh…dừng lại đi…làm ơn…hahhh…ta không muốn…”.

Thu Phương thở hổn hển vì chút kɧoáı ©ảʍ mà Ninh Vương mang lại phía bên dưới hạ thân, từ bên trong sâu của nơi đó bắt đầu đã có dấu hiệu của sự ẩm ướt.

Nhanh như chớp, Ninh Vương chộp lấy thời cơ mà khoá chặt lấy môi thơm của nàng một lần nữa, tiếp đó đầu lưỡi vô cùng hung hăng mà tiến hành xâm nhập vào lãnh địa của nàng không chút nể nang.

Bị tấn công bất ngờ, Huyền Thu Phương vô lực phản kháng vì chiếc lưỡi dài vô cùng uyển chuyển của hắn đã xâm nhập vào trong khoang miệng nàng rồi.

Nếu như bây giờ mà nàng kẹp xuống hai hàm răng của mình thì sẽ tạo ra tổn thương cho hắn và khiến hắn vô cùng đau đớn a.

Và đây cũng không phải là điều mà nàng mong muốn nó xảy ra…

“Ưmm…nnm…mmm…haahh”.

Thu Phương không còn cách nào khác ngoài nằm yên chịu trận cùng với phát ra một chút âm thanh rêи ɾỉ từ sâu bên trong họng.

Rốt cuộc thì sau một hồi truy đuổi cùng tìm kiếm thì hiện tại đầu lưỡi của nàng đã bị hắn cưỡng ép mà hoà quyện cùng với nhau.

Bên trong khoang miệng nàng vẫn còn mùi thơm và dư vị của ly sữa vừa rồi còn sót lại, chúng nó hoà quyện bên trong quá trình trao đổi hợp chất giữa hai người rồi trộn lẫn và hoà tan cùng với mật dịch của nàng.

Tạo ra từng giọt chất lỏng sền sệt vô cùng thơm ngon, ngọt ngào mà đối với Ninh Vương thì nó chẳng khác nào mỹ vị trần gian vậy.

Hắn vì thế mà không ngừng tham lam mυ"ŧ lấy, vét sạch toàn bộ chỗ mật dịch tươi ngon có trong miệng nàng mà chẳng để lại dù chỉ một giọt:

Việc này khiến cho miệng nàng lúc này có chút khô khốc a.

Sự kí©h thí©ɧ cùng kỹ năng điêu luyện như đã thực hành cả trăm ngàn lần của Ninh Vương hiện tại áp dụng vô cùng mượt mà, uyển chuyển bên trên đôi môi mọng nước như cái anh đào chín cùng bên trong khoang miệng ngọt ngào thơm mùi sữa mẹ của Thu Phương.

Hai mắt nàng nhắm nghiền giống như đang tận hưởng thay vì cố gắng chống trả như lúc đầu. Kɧoáı ©ảʍ và sự kí©h thí©ɧ mà Ninh Vương mang tới khiến cho nàng dường như đánh mất lý trí mà bị luân hãm bên trong nɧu͙© ɖu͙© thân thể.

Sự chống trả của nàng dường như đã biến mất mà cùng hắn hoà quyện hai đầu lưỡi lại với nhau gần 10 phút cho tới khi gương mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí thì mới tách ra.

Ở giữa nơi đầu lưỡi hai người hình thành một sợi liên kết bạc trắng chính là minh chứng của sự hài lòng cùng sự thỏa mãn thay cho lời nói.

“Aahh…haahh…haahh…hhh”.

Thu Phương thần trí đờ đẫn, hai mắt đê mê mà nằm xụi lơ bên trên chiếc ghế salon mềm mại nhìn lấy gương mặt cùng với ánh mắt của người nam nhân trước mặt.

Hơi thở của nàng có chút phập phồng gấp rút mà tham lam thu lấy không khí sau một màn mãnh liệt như vừa rồi.

Thu Phương chưa bao giờ có cảm giác lạ thường như hiện tại kể cả những lần trước đó cùng hắn hoà quyện nàng cũng chưa từng thoả mãn như vậy.

Có thể sự khác biệt ấy là do lần này hắn trên dưới cùng kết hợp a.

Nhìn nàng như vậy, con thú khát tình bên trong Ninh Vương bắt đầu mãnh liệt trỗi dậy.

Hắn vồ lấy miếng mồi ngon mà nhấc bổng cả thân thể nàng lên trên hai tay mà ôm theo kiểu công chúa rồi từ từ tiến vào phòng ngủ mặc kệ sự phản kháng yếu ớt của nàng.

Bịch~

Thân thể mềm mại như không xương ấy bị hắn hung hăng vứt xuống tấm nệm êm ái bên trên một chiếc giường vô cùng lớn.

Đủ để 3-4 người thoả thích lăn qua lăn lại ở bên trên a.

Bị đối xử mạnh bạo như vậy, Thu Phương thần trí nhanh chóng trở lên tỉnh táo lại, nàng biết hiện tại mình đang ở bên trong tình huống như thế nào.

“Không, Ninh…ngươi không thể làm như vậy được…aahh…đừng mà”.

Thu Phương muốn nhổm người dậy phản khác nhưng lập tức liền bị thân thể cường tráng vô cùng mạnh mẽ của Ninh Vương đè ép lên bên trên.

Roạt~

Một tay hắn gì chặt lấy hai cổ tay nhỏ nhắn của nàng mà đè ép xuống nệm, một tay còn lại thì hung hăng xé toạc một chiếc áo len ở bên ngoài và một chiếc áo giữ nhiệt nàng mặc ở bên trong.

Để lộ ra một đôi gò bông đào vô cùng căng mịn, đẫy đà hết sức nhưng hiện tại đang bị che lấp bởi một chiếc áσ ɭóŧ ren màu đen.

Mờ mờ ảo ảo, như ẩn như hiện một màu tuyết trắng da thịt a.

“Hắc hắc, hảo che dấu, trên dưới đều là đồ ren, đây chẳng lẽ là sở thích của em sao?”.

“Thật là một cái tiểu lẳиɠ ɭơ, một cái tiểu dâʍ đãиɠ a”.

Ninh Vương khóe miệng toát lên một nụ cười gian pha lẫn cùng một chút tà mị khiến cho hai má Thu Phương đỏ ửng một màu gấc chín khi bị hắn phát hiện ra sở thích bí mật của mình…

“Aah…ta không phải người như thế…ư…ư…hức, ngươi…buông ta ra đi”.

Thu Phương bị hắn trên đùa, thân thể bị hắn cưỡng chế mà đè dưới thân làm cho nàng xấu hổ tới mức phát khóc.

“Ngoan, đừng khóc”.

Ninh Vương hạ thấp đầu xuống liếʍ sạch đi những giọt lệ đang tuôn rơi từ hai khóe mắt nàng rồi dần dà là cả gương mặt, đôi môi. Sau đó hắn từ từ trườn xuống phía dưới mυ"ŧ chặt xung quanh cái cổ trắng ngọc ngà.

“Ưmm…mmm”.

Bị hắn hôn hít dưới phần cổ khiến cho nàng cảm thấy một chút kí©h thí©ɧ là lạ nhưng lý trí vẫn còn có chút thanh tịnh mà cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi sự khống chế của hắn trong vô vọng.

Bởi vì nàng biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì một lát nữa cái gì đến cũng sẽ đến a.

“Đừng mà…ưm…Ninh…thả ta đi…ưm…rồi ngươi muốn cái gì cũng được ngoài chuyện đó ra…mm”.

Thu Phương cứ liên tục chống đối khiến cho Ninh Vương vô cùng không vừa ý, hắn quyết định sử dụng phương pháp mạnh hơn nữa.

Hôm nay hắn chắc chắn phải thu phục nữ nhân này bằng mọi giá.

Động tác của hắn có chút ngưng lại khiến Thu Phương thở phào vì tưởng bản thân đã thuyết phục được hắn mà không biết rằng mọi thứ bây giờ mới chỉ là khởi động.

Ninh Vương đưa tay ra phía sau lưng mà điều động ý niệm lấy ra từ bên trong không gian cá nhân một thứ gì đó.

Nó là một ống thuỷ tinh bên trong có chứa một loại chất lỏng hay dược liệu gì đó không rõ thành phần.



Ngón cái búng một phát phía trên đỉnh vỡ ra để lộ một khoảng trống, sau đó Ninh Vương liền dốc toàn bộ chỗ chất lỏng đó vào trong miệng mình rồi cúi xuống hôn lên môi nàng, xâm nhập vào bên trong khoang miệng và chia đều thứ đó cho cả hai.

Ừng ực~

Mặc dù vô cùng không nguyện ý thế nhưng là sau cùng Thu Phương vẫn bị hắn cưỡng ép cho nuốt xuống toàn bộ chỗ chất lỏng ấy vào trong cơ thể sau một hồi thiếu dưỡng khí.

“Haahh…mmm…haahh…ngươi…vừa mới…cho…ta uống…thứ gì vậy…hơ…hho”.

“Ninh…ta nóng quá…phía dưới…mmm…ngứa…ngươi…tên khốn…nnn…ta ghét ngươi”.

Sau một lúc lâu môi lưỡi trộn lẫn thì hai người mới từ từ tách rời, nhưng lúc này thân thể cả hai đã bắt đầu phát sinh dị thường.

Nàng cả người nóng ran, hô hấp có chút dồn dập khó khăn, phía dưới nơi thần bí không hiểu sao lúc này vô cùng lầy lội và ẩm ướt khiến cho nàng vô cùng ngứa ngáy, khó chịu.

Về phần Ninh Vương thì hắn cơ thể tố chất mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng ít nhiều thì cũng vẫn chịu phải một ít tác động tới từ thứ chất lỏng vừa rồi.

Cương dương khí tức bắt đầu toả ra vô cùng mãnh liệt, phía dưới côn ŧᏂịŧ đã mất kiểm soát mà vươn cao hết như một chiếc cột trụ vững chắc.

Nó vô tình khiến cho khăn tắm đang cuốn lấy phía dưới hạ thể hình thành lên một chiếc lều nhỏ a.

Bị ảnh hưởng bởi có lẽ là một thứ thuốc kí©h thí©ɧ hay một loại xuân dược nào đó, thân thể Ninh Vương lúc này đang tiến vào trạng thái xung mãn nhất.

Ánh mắt của hắn tham lam đến cực điểm mà nhìn lấy con mồi đang không ngừng dãy dụa uốn éo mà cố gắng phản kháng để thoát khỏi ma trảo của hắn trong vô vọng.

Hắn như kẻ đi săn đang chơi trò mèo vờn chuột đối với con mồi của mình trước khi tận hưởng bữa ăn ngon miệng này vậy.

“Haahh…Ninh…thả ta ra đi…có được không…làm ơn…ưm…haahh…ta nóng quá…”

Thu Phương thân thể nóng ran khiến cho cổ họng nàng lúc này đã có chút khô khan, mất nước mà chỉ có thể thều thào mấy tiếng cầu xin vô cùng nhỏ nhẹ.

Cứ ngỡ là hắn buông tha cho nàng nhưng Thu Phương nào có thể ngờ được hắn buông hai tay ra là để dễ dàng thưởng thức cơ thể của nàng hơn.

Roạt~

Roạt~

Chỉ thấy thân thể nàng như băng cơ ngọc cốt vô cùng thánh khiết, làm cho người không nỡ đυ.ng vào mà lõα ɭồ không còn mảnh vải trên thân hiện ra trước mắt hắn sau hai tiếng xé rách.

“Aahh”.

Thu Phương thất thanh la lên một tiếng mà sử dụng một chút khí lực còn sót lại của mình để che đi hai nơi tư mật và quan trọng nhất trên thân thể nàng.

“Ngươi…đừng nhìn mà…tha ta đi…ư…ư”.

Nàng hai mắt đẫm lệ mà hướng về phía Ninh Vương cầu xin được buông tha.

Chỉ có điều là nàng quên mất rằng một con thú đang đói khát sẽ không bao giờ tha mạng cho con mồi của mình, huống chi nó còn đang bị kí©h thí©ɧ dưới tác dụng của thuốc.

Rất nhanh chóng, Ninh Vương liền hung hăng mà kéo hai tay nàng sang hai bên mà ghì xuống giường không cho nhúc nhích.

Nửa thân trên một đôi gò bông đào tuyết trắng vô cùng mềm mại và căng mịn hiện ra, phía trên còn không quên tô điểm bằng một đôi nhũ hoa hồng hào quyến rũ.

Từ từ tiến xuống phía dưới chính là eo thon không một chút dư thừa mà vô cùng đầy đặn có da có thịt.

Cuối cùng, chính là nơi mà Ninh Vương hay những tên nam nhân khác vô cùng thèm khát trên cơ thể của một nữ nhân và cũng là nơi tư mật cùng hấp dẫn nhất của các nàng.

Hắn hai mắt thẫn thờ, mê mang, vô cùng thất thố khi trông thấy nơi đó của nàng hoàn toàn trơ nhẵn không một chút âm mao.

Phía dưới chính là chỗ u cốc thần bí, được hình thành từ hai mép thịt hồng hào quyến rũ đã vô cùng ẩm ướt lầy lội. Vì những lần kí©h thí©ɧ trước đó cùng dục hỏa đang phát tác dưới sự tác động thứ chất lỏng rồi hắn cưỡng ép nàng nuốt xuống.

“Ực”.

Ninh Vương hít thở không thông mà nuốt xuống một ngụm nước miếng khi nhìn thấy nơi tư mật trơn nhẵn không một chút âm mao đó của Thu Phương.

Nó hoàn mỹ và hấp dẫn tới mức khiến cho hắn phải chịu thất thố a.

Trong lòng Ninh Vương âm thầm hạ một lời thề, hôm nay hắn cướp đi thân thể cùng sự trong trắng của nàng thì từ giờ cho tới lúc chết hắn sẽ biến nàng thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời.

Toàn bộ khó khăn, vất vả hay sự trả giá đều do hắn tới gánh mà không để cho nàng phải chịu tới một chút thương tổn.

Nhưng điều đó có thực sự tốt hay không thì còn chưa rõ vì hiện giờ mong muốn chiếm hữu cả thể xác lẫn linh hồn của Thu Phương tới từ Ninh Vương đang có chút quá mức a.

Chỉ hy vọng sau này hắn sẽ thực sự đối xử tốt với nàng như đã thề…

Bị ánh mắt của Ninh Vương nhìn chằm chằm mà quan sát toàn bộ thân thể đang lõα ɭồ của bản thân.

Thu Phương e thẹn, hai mắt nàng đẫm lệ, vô cùng xấu hổ mà chỉ có thể né tránh đi ánh mắt của hắn.

“Aahh…đừng nhìn nữa mà…hhh”.

Âm thanh của nàng có chút lí nhí mà thều thào phát ra.

Trong lòng đã buông xuống sự chống đối mà âm thầm chấp nhận số phận của mình rồi.

Nàng yêu hắn và đã sẵn sàng cho hắn lấy đi sự trong trắng của mình, còn chuyện sau đó sao thì sao đi.

Cùng lắm thì cả hai chết chung a.

“Từ giờ phút này trở đi, em chính là nữ nhân của tôi, cũng là người hạnh phúc nhất trên thế gian này”.

Nói xong hắn không vội mà tiến tới trước mặt Thu Phương, sau đó nônhf nhiệt mà đặt xuống đôi môi anh đào mọng nước ấy một nụ hôn.

Hai tay hắn không còn khống chế nàng nữa mà buông ra rồi giữ lấy đầu nhỏ của nàng để thuận tiện hơn trong quá trình hôn hít.

Thu Phương trước sự ôn nhu của hắn thì đầu tiên là nắm chặt tấm nệm mềm mại sau đó liền thả lỏng ra và dần dần là tận hưởng sự nồng nhiệt cùng vị ngọt tới từ đôi môi hắn.

Tay nàng bắt đầu vòng qua cổ nam nhân mà cùng hắn phối hợp, chốt chặn tâm lý cùng phòng tuyến cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ trước sự nồng cháy của hắn.

Thu Phương giờ phút này đã không còn bất kỳ suy nghĩ gì nữa rồi, hiện tại nàng chỉ còn sót lại kɧoáı ©ảʍ và sự kí©h thí©ɧ của nɧu͙© ɖu͙© cùng với tình yêu mang lại.

Hậu quả, trả giá, hôn phu?

Quăng hết đi mà cùng nam nhân đắm say, luân hãm bên trong kɧoáı ©ảʍ tới từ thể xác.

“Ưmmm…mmm…nnnm”.

Thu Phương kiều mị rên nhẹ trước kỹ năng hôn hít thượng thừa của hắn khiến cho nàng bị kí©h thí©ɧ không thôi.

Nàng không biết mình đã vô tình tạo ra những âm thanh phóng đãng nhè nhẹ sâu bên trong họng khi hai người đầu lưỡi cùng hòa quyện và tận hưởng.

Nhóp nhép nhóp nhép~

Chụp chụt~

Hai người tham lam mυ"ŧ lấy những gì tinh túy nhất có trong khoang miệng của đối phương mà tạo ra vô số những âm thanh vô cùng gợϊ ɖụ©.

Có lẽ từ giờ phút này, nữ lão sư Thu Phương đã chính thức bị Ninh Vương, học sinh và cũng là nam nhân của nàng luân hãm mất rồi…



dài quá rồi, ta chia làm hai chương nhé các vị
« Chương TrướcChương Tiếp »