Chương 8
“A! A! Ân… Không cần… Không cần… Van cầu ngươi… A…”
Tiếng rêи ɾỉ mang theo khóc nức nở vang lên gấp gáp trong thụy phòng hoa lệ, loáng thoáng có thể nghe được trận trận thanh âm va chạm có quy luật ba tháp ba tháp.
“A… A…”
Tiêu Dục Kỳ giống như một con chó nhỏ, nầm sấp trên đệm giường mềm mại, thắt lưng y bị Lôi Thế Hiên từ sau nắm, chịu đựng hắn mãnh lực va chạm.
Tiểu huyệt y bị nhục bổng ma sát đến đỏ lên, mũi nhọn thẳng cứng phía trước lay động, đã có vài giọt dịch thể bạch trọc đầu tiên không kềm được chảy ra.
Qua một lượt tăng tốc trừu thứ, Tiêu Dục Kỳ cảm thấy nhục bổng trong cơ thể bỗng nhiên trướng lớn một vòng, tiểu huyệt lập tức theo quán tính co rút.
“Ân…” Hai người đồng thời run rẩy, cùng nhau đem mầm mống hỏa nhiệt du͙© vọиɠ bắn ra…
Tiêu Dục Kỳ mệt mỏi ngã sấp xuống giường, cấp tốc thở, Lôi Thế Hiên cũng mồ hôi nhỏ giọt mà ngã lên người y, ngạnh vật thật lớn của mình vẫn còn chưa rút ra.
‘Kịch liệt vận động’ qua đi, Tiêu Dục Kỳ bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, y xoay cái mông nhỏ một chút, ý bảo Lôi Thế Hiên đi ra. Thế nhưng đối phương bất vi sở động, vẫn là gắt gao đè nặng y.
“Điện hạ…” Y bất đắc dĩ, đành phải lên tiếng khẩn cầu.
“Gọi ta Thế Hiên”. Hắn ngay lập tức ngắt lời y.
Loại thời điểm này kêu tên của ta — đây là Lôi Thế Hiên luôn luôn mệnh lệnh, Tiêu Dục Kỳ đành phải ngượng ngùng mà kêu:
“Thế Hiên…”
“Ân? Chuyện gì?” Lôi Thế Hiên mỉm cười hàm trụ vành tai y.
“Thỉnh ngài…Thỉnh ngươi đi ra…” Y thẹn thùng không thôi nói, nào ngờ vừa mới nói xong, y cảm giác được ngạnh bổng trong thân thể y lại tao động lên.
“Không cần rút ra…Chúng ta lại làm một lần…” Lôi Thế Hiên vừa nói, vừa đem thân thể y lật lại, thay đổi tư thế mặt đối mặt.
Tiêu Dục Kỳ che khuôn mặt đỏ bừng, thấp giọng kháng nghị:
“Không cần… Đã là lần thứ ba …”
“Ta còn muốn”. Lôi Thế Hiên xấu xa nói, giật tay y ra, hôn trụ đôi môi sung huyết đỏ bừng của y.
“Ân…” Tiêu Dục Kỳ lập tức đắm chìm vào rêи ɾỉ.
Lôi Thế Hiên làm cho chân y kẹp lấy thắt lưng mình, lắc lư hạ thân bắt đầu một lượt đánh khác.
“A… A…” Thanh âm yêu kiều kéo dài liên tục lại lần nữa vang lên.
“Hát!”
Khuông! Khuông! Khuông!
Trên sân huấn luyện võ thuật hoàng cung, mười mấy thị vệ đang tiến hành huấn luyện giao đấu côn thuật.
Tiêu Dục Kỳ hoảng hốt nắm trường côn, ngăn cản đối thủ công kích, tâm thần lại không biết bay tới nơi nào.
“Dục Kỳ, ta phải thú thê”.
Một đêm kia, Lôi Thế Hiên nói với y như vậy.
Sau khi nghe xong, y mơ màng một trận, đầu đã tiếp thu được tin tức, thế nhưng không có cách nào lý giải tiêu hóa.
“Dục Kỳ… Ngươi có trách ta không?” Hắn hỏi.
Tiêu Dục Kỳ đương nhiên sẽ không trách hắn, cũng không dám trách…
“Đây là mệnh lệnh phụ vương, ta không thể chống cự. Xin ngươi tha thứ ta…” Hắn vừa hôn y vừa khổ sở thấp giọng nói.
Tiêu Dục Kỳ ôm hắn, nói không nên lời an ủi hắn, có lẽ hiện tại người cần an ủi nhất chính là hắn…
Y không phải người tâm tư tỉ mỉ, cũng không có trí tuệ quá nhiều đi tự hỏi một số vấn đề nghiêm túc, bất quá…Đáy lòng dâng lên cảm giác chua xót không lừa được người.
“Ta sẽ không thích nữ nhân kia… Dục Kỳ… Ta chỉ muốn ngươi… Cả đời chỉ cần ngươi…” Hắn ôm chặt y hứa hẹn.
Sau ngày đó, Lôi Thế Hiên tựa hồ muốn chứng minh quyết tâm của mình, du͙© vọиɠ hắn bỗng nhiên trở nên rất mãnh liệt, mỗi buổi tối đều đói khát mà hướng y cầu hoan, không làm ba bốn lần sẽ không nghỉ, làm cho xương cốt y đều nhanh tan…
Ai…
Trong lòng y thở dài, cứ như vậy y làm sao chịu nổi, tối nay sẽ không còn như vậy đi? Xem ra phải khai thông hắn một chút mới được …
“Hát —!!”
“Ách?”
Đối thủ thình lình cầm côn vung qua, y trái lại ngẩn người nhất thời không cphòng bị…
Đông!
Côn tử trực tiếp đánh trúng thái dương y.
“Oa! Ngươi như thế nào không tránh ra?” Thanh niên cùng y giao đấu không thể tưởng được lại đánh tới y, sợ tới mức lập tức nhảy ra.
“Ô…” Tiêu Dục Kỳ ấn cái trán rêи ɾỉ.
“Dục Kỳ? Ngươi không sao chứ?”
“Xem một chút có bị sưng lên không?” Mọi người ngừng tay, quan tâm vây lại.
“Ta… Ta không sao…” Tiêu Dục Kỳ che chỗ đau, ngượng ngùng cười nói.
“Ai…”
Tiêu Dục Kỳ xoa thái dương phát đau, đi trên đường nhỏ thanh u.
Cư nhiên đang huấn luyện lại thất thần, còn bị đả thương, thật mất mặt a…
Y vừa thở dài, vừa lướt qua đình viện trăm hoa như gấm. Y nhớ rõ trong phòng hình như có kim sang dược điện hạ cho y, đi về trước thượng dược, sau đó thay y phục… Đúng rồi, điện hạ hẳn là đã lâm triều xong đi…
Y bước chậm qua hành lang gấp khúc, bỗng nhiên nghe được gần đó truyền đến tiếng cười đùa.
“A?” Y không khỏi thả chậm cước bộ, xoay người hướng nơi phát ra thanh âm.
Cách mấy hòn non bộ, duới chùm chùm hoa thụ vây quanh trên mặt cỏ, có vài người tụ tập chung quanh một cái bàn đá.
Y vừa nhìn đã thấy Lôi Thế Hiên nghiêng về phía đối diện y, hắn ngồi trên ghế đá, một tay chống cằm, đôi mắt mang tiếu ý nhìn thẳng người phía trước — một thiếu nữ phục sức hoa mỹ.
Tiêu Dục Kỳ ngực căng thẳng.
Thiếu nữ kia đưa lưng về phía y, cho nên nhìn không thấy diện mạo.
Y phát hiện Hoàng hậu ở đó, bà đang thập phần sủng ái vuốt tóc thiếu nữ kia, một bên cùng Lôi Thế Hiên nói chuyện.
Sau lưng họ còn có vài thị nữ.
Nhìn tình cảnh này, Tiêu Dục Kỳ lập tức ý thức được — thiếu nữ này khẳng định chính là Thái tử phi tương lai được Hoàng hậu tuyển định.
Bởi vì hơi xa, Tiêu Dục Kỳ không nghe được họ đang nói chuyện gì, chỉ nghe thấy họ thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui vẻ.
Tiêu Dục Kỳ lui lại mấy bước, chột dạ tránh phía sau cây cột, ló đầu ra nhìn họ.
Chỉ thấy Hoàng hậu nói với thiếu nữ kia câu gì, thiếu nữ liền đứng lên, tiếp nhận một thất khiếu linh lung cầu treo đầy linh đang (chuông) từ tay thị nữ.
Hiện tại Tiêu Dục Kỳ rốt cuộc có thể thấy rõ diện mạo của nàng. Dáng người nàng cân xứng, tuổi đại khái trên dưới mười lăm, khuôn mặt tròn tròn phấn hồng nộn bạch, một đôi mắt to dài linh hoạt còn có một cái miệng nhỏ nhắn lăng hình (hình thoi) hay cười, toàn thân tràn ngập khí tức thiên chân hoạt bát, cùng Lôi Thế Hiên mỹ diễm vô song đứng chung một chỗ cũng có thể không chút thua kém.
Tiêu Dục Kỳ cảm thấy mình hô hấp càng ngày càng khó khăn.
Lúc này, Lôi Thế Hiên cùng Hoàng hậu vỗ tay vài cái, thiếu nữ đứng ra xa một chút. Nàng đem linh lung cầu tung cao lên trời, lại nhanh nhẹn tiếp được, vừa khiêu vũ vừa tung hứng khỏa tiểu cầu kia, tư thái của nàng ưu mỹ động lòng người, khiến người không thể dời mắt, linh đang trên tiểu cầu theo động tác của nàng phát ra từng trận thanh âm đinh đang thanh thúy, dễ nghe cực kỳ.
Lôi Thế Hiên quan sát vũ đạo của nàng, dáng tươi cười trên mặt không giảm bớt…
Thế nhưng Tiêu Dục Kỳ cảm thấy đường nhìn của mình trở nên mơ hồ, lỗ tai nghe được thanh âm cũng trở nên không rõ.
Vì cái gì hắn lại cười đến vui vẻ như vậy… Hắn chưa bao giờ cười như vậy trước mặt người ngoài…
Yết hầu có điểm khô khốc, hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên…Tiêu Dục Kỳ vội vàng dùng mu bàn tay xoa nhẹ mí mắt một chút.
Y không thể bị họ phát hiện, phải mau mau rời khỏi nơi này, chỉ cần quẹo qua một khúc ngoặt là y có thể trở lại phòng. Sau khi hạ quyết tâm, y ba bước còn hai, chạy qua hành lang thật dài.
Sự tình có bao nhiêu xảo (vừa khéo) liền có bấy nhiêu xảo, thiếu nữ ngoạn cầu nhi kia đột nhiên thất thủ tiếp không được, đông đông… Linh lung cầu lăn về hướng hành lang bên này, mọi người không tự chủ được nhìn theo tiểu cầu —
“Dục Kỳ!”
Lôi Thế Hiên nhìn thấy tâm ái nhân nhi lập tức bật thốt kêu lên.
Tiêu Dục Kỳ cứng đờ.