Chương 33: Phiên ngoại : 4: vi phục xuất tuần (phần 2)
Tiêu Dục Kỳ hiện tại mới biết được, Lôi Thế Hiên nếu từ bỏ thân phận đế vương, tuyệt đối là một phần tử cấp tiến không sợ ánh mắt thế tục.
Dùng bữa xong, Lôi Thế Hiên trưng ra khuôn mặt tươi cười như ác ma hỏi y:
“Ngươi muốn chọn tướng công, phu quân hay là Thế Hiên?”
Tiêu Dục Kỳ hàm chứa nước mắt khuất nhục lựa chọn ‘Thế Hiên’, bằng không không biết khi nào y lại vọt ra một câu ‘Nương tử’. Bất quá xem loại cá tính không thèm để ý cái gì của Lôi Thế Hiên, thật sự rất khó đoán trước về sau hắn sẽ làm ra chuyện gì. Chuyến du ngoạn vừa mới bắt đầu, Tiêu Dục Kỳ cũng đã mỏi mệt không chịu nổi.
Đêm đến, Bảo Thục quận cử hành du viên hội (liên hoan) lớn, bên Tư Kính hồ treo đầy đèn màu, những người bán hàng rong đã bày đủ các loại hàng mỹ nghệ bên hồ, một số nghệ nhân giang hồ cũng tới tham gia tập hội, cư dân cùng du khách đều chạy vô giúp vui.
Lôi Thế Hiên dưới sự bảo vệ của ba thị vệ, cũng tới tham gia du viên.
Xuyên qua đám người hành tẩu như con thoi, cảm thụ bầu không khí vui mừng náo nhiệt.
Lôi Thế Hiên tuấn tú bức nhân bất kể đi đến đâu cũng là tiêu điểm của mọi người, những người đi qua bên cạnh bọn họ đều nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần. Bởi vậy, vì lo an toàn, đoàn người tận lực đi ở nơi ít người qua lại.
Bọn họ đi tới hàng cây xanh bao quanh bên hồ, nơi này mỗi cách bốn cây sẽ treo một chiếc đèn màu, ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, mang một loại không khí tao nhã khác. Phần lớn đến nơi này là từng đôi thanh niên nam nữ, Lôi Thế Hiên phát hiện, trên tay rất nhiều người đều đang cầm một thủy đăng độc đáo. Hắn chú ý quan sát, phát hiện những đám tình nhân này cầm thủy đăng đi tới bên hồ, yên lặng cầu nguyện một chút, sau đó đem thủy đăng để vào hồ cho nó bồng bềnh rời đi.
Này chẳng lẽ là một loại nghi thức sao?
Lôi Thế Hiên tò mò nghĩ, hắn chỉ vào một đôi nam nữ trong đó đang thả thủy đăng, phân phó một thị vệ bên cạnh:
“Ngươi đi hỏi thăm một chút làm như vậy có dụng ý gì”.
“Vâng” Người nọ rời đi.
Một lát sau, hắn đã trở lại, hướng Lôi Thế Hiên vô cùng cung kính báo cáo:
“Gia, ta hỏi cư dân nơi này, họ nói đây là nghi thức cầu phúc của phu thê”.
“Nga?” Lôi Thế Hiên cảm thấy hứng thú hỏi: “Vậy phải cầu phúc như thế nào?”
“Chính là viết tên song phương lên tờ giấy, bỏ vào đế của thủy đăng, sau đó thả nó xuống nước, thủy đăng trôi càng xa ngụ ý tình cảm phu thê càng dài lâu”.
“Vậy sao?” Trên mặt Lôi Thế Hiên tràn đầy thần tình hưng trí ngang nhiên, Tiêu Dục Kỳ bên cạnh hắn không rõ duyên cớ rùng mình một chút — tên Hoàng Thượng tùy tiện làm bậy này lại đang có chủ ý gì rồi?
Quả nhiên, Lôi Thế Hiên lập tức đề xuất:
“Ở đâu có bán thủy đăng?”
“Gia, ở thượng du bên kia có”. Thị vệ nói.
“Tốt lắm, ta muốn mua một chiếc”. Lôi Thế Hiên kéo Tiêu Dục Kỳ bước nhanh tới, hai gã thị vệ theo sát phía sau.
Trời ạ! Chẳng lẽ dự cảm của ta sắp thành sự thật rồi?
Tiêu Dục Kỳ đau khổ nghĩ.
Lôi Thế Hiên không để ý tới ánh mắt người ngoài, chạy đến trước một sạp hàng đông nghẹt, mua một chiếc thủy đăng vẽ hình hồ điệp. Bên cạnh quầy hàng có giấy mực bút lông cho khách nhân sử dụng, Lôi Thế Hiên chọn một tờ giấy, đại bút vung lên viết xuống tên mình, tiếp theo hắn giao bút cho Tiêu Dục Kỳ.
“Viết đi”. Hắn cười đến ngọt ngào.
“Vâng…” Tiêu Dục Kỳ bất chấp khó khăn, dưới ánh nhìn chăm chăm kinh ngạc của mọi người ký hạ đại danh.
Lôi Thế Hiên vừa lòng thu hồi giấy, để vào trong đế thủy đăng, sau đó kéo Tiêu Dục Kỳ trở lại bên hồ.
Hắn bắt chước phu phụ khác, chắp tay hành lễ, thành tâm khẩn cầu, Tiêu Dục Kỳ đành phải làm theo động tác đó. Cầu nguyện xong, Lôi Thế Hiên đem thủy đăng thả xuống mặt hồ.
Thủy đăng theo dòng nước trôi đi, bước chân Lôi Thế Hiên theo thủy đăng di động, còn lại ba người bước chân cũng theo hắn di động. Thủy đăng ở trên mặt nước lên xuống bồng bềnh, một đường bơi đi.
Lôi Thế Hiên chạy đến một chiếc cầu vòm, cao hứng nhìn nó lướt qua dưới cầu, càng trôi càng xa. Hắn xoay người, nắm tay Tiêu Dục Kỳ thâm tình nói:
“Dục Kỳ, thấy được không? Tình cảm của chúng ta nhất định sẽ thiên trường địa cửu”.
“Ha ha…” Tiêu Dục Kỳ cười gượng, mọi người đi qua hai người đều quay lại nhìn chằm chằm, có người còn rỉ tai thì thầm. Tiêu Dục Kỳ dùng đầu gối nghĩ cũng biết bọn họ đang nói cái gì — ô… Y về sau cũng không dám đến Bảo Thục quận nữa…
Lôi Thế Hiên nhiệt tình thông báo xong, chưa thỏa lòng mà kéo Tiêu Dục Kỳ đông đi tây nhảy trong du viên hội náo nhiệt. Dọc theo đường đi, hắn nhìn thấy không ít đôi phu thê trẻ thân mật cùng uống một chén trà cùng ăn một khối bánh, hắn nổi lên hưng trí lại muốn cùng Tiêu Dục Kỳ bắt chước bọn họ — dù sao hắn không sợ ánh mắt thế nhân.
“Dục Kỳ, a…”
Lôi Thế Hiên cầm một khối lục đậu cao (1) uy tiến vào Tiêu Dục Kỳ miệng.
“A…” Tiêu Dục Kỳ cứng ngắc thân thể nuốt vào.
“Ăn ngon không?” Hắn cười tủm tỉm hỏi.
Tiêu Dục Kỳ tiếp tục cứng ngắc thân thể gật đầu.
Loảng xoảng lang!
“Ngươi buông tay!”
Phía sau đột nhiên truyền đến vài tiếng thét chói tai, toàn bộ người trên đường nhìn qua —
Chỉ thấy trước một tiểu quán bán đồ gốm sứ, một gã cẩm y công tử gia dáng vẻ lưu manh đang dẫn năm sáu gia đinh, vây quanh một thiếu niên thanh tú chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Công tử kia cười meo meo nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên, vươn bàn tay xấu xa muốn đi ôm hắn. Thiếu niên nghiêng mình né tránh, mấy tên gia đinh lập tức chặn đường hắn.
“Cút ngay! Bọn chó săn các ngươi!” Thiếu niên chửi bậy xô bọn họ ra.
Đám gia đinh này đẩy người tới, dồn hắn vào giữa.
Lôi Thế Hiên khẽ nhíu mày nhìn một màn này, ánh mắt những người khác vây xem công tử kia đều mang theo khinh bỉ, bất quá không ai dám đứng ra ngăn cản, xem chừng gã cũng có chút địa vị.
Đầu lĩnh công tử ở trước mắt bao người chẳng những không bớt phóng túng còn càng thêm đắc ý dào dạt, gã cười *** đãng nói:
“Xuân Huy, ngươi không cần phản kháng nữa, ngoan ngoãn theo ta trở về đi”.
“Tránh ra! Ai muốn theo ngươi trở về!” Thiếu niên tên Xuân Huy phun ra.
“Ngươi ở trong này bán đồ gốm có thể kiếm bao nhiêu tiền? Ngươi theo ta, cam đoan ngươi cẩm y ngọc thực”.
Thiếu niên mặc kệ lời nhảm nhí của gã, xoay người liền đi thu thập đồ đạc ở tiểu quán, công tử kia đưa mắt ra hiệu, bọn gia đinh ồ lên bắt hắn.
“Buông tay! Buông ta ra!” Thiếu niên liều mạng giãy dụa.
“Ha ha, ngươi hôm nay chạy không thoát”. Cẩm y công tử đang cười kiêu ngạo, bỗng nhiên sưu một tiếng, một khối vật thể lạnh lẽo dính vào mặt gã!
“Nha — cái gì vậy!” Gã hoảng loạn ra sức chùi mặt, ba! Đồ vật kia rớt xuống đất, mọi người tập trung nhìn vào — cư nhiên là một khối lục đậu cao đã bị cắn.
Cẩm y công tử thẹn quá hóa giận, gã đối hướng lục đậu cao bay tới mà kêu gào:
“Là ai? Tên lớn mật nào?!”
Đám người phía trước đều tránh ra, chỉ thấy ba nam tử che một thanh niên mặc bạch sắc hoa phục ở bên trong, trên tay hắn còn cầm một túi lục đậu cao — ‘Hung thủ’ không còn ai khác.
Bạch y thanh niên diện dung tuấn mỹ, toàn thân tràn đầy quý khí, vừa thấy đã biết xuất thân bất phàm, mọi người nhìn đến độ quên cả hô hấp. Bên này cẩm y công tử lại nước miếng chảy ròng — gã cũng coi như là từng trải không ít, nhưng dáng mạo tựa thiên tiên này gã vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Gã vội vã ổn định tâm thần.
“Đây là ngươi ném?” Gã chỉ vào lục đậu cao trên mặt đất hỏi.
“Phải thì thế nào?” Lôi Thế Hiên cười khẽ, một nụ cười này lập tức điên đảo chúng sinh, trừ ba thϊếp thân thị vệ của hắn nhìn quen không còn cảm giác ra, đám người đều bị hôn mê.
Cẩm y công tử vội vàng lau nước miếng, hạ lệnh:
“Người đâu! Bắt tên lớn mật này lại cho bổn thiếu gia!” Gã thay đổi chủ ý, Xuân Huy tính cái gì, nam tử này mới là mục tiêu của hắn a! Một mỹ nam tử khó gặp như vậy, nhất định không thể để hắn thoát khỏi lòng bàn tay mình!
Mấy tên gia đinh buông Xuân Huy, hùng hổ hướng về phía Lôi Thế Hiên. Nhưng bọn họ còn chưa tới cách hắn ba bước đã bị đám Tiêu Dục Kỳ đá bay ra ngoài —
“A! A!”
Vài người khóc thét ngã xuống đất, cẩm y công tử nhìn thấy liên tục dậm chân.
“Đám vô dụng! Mau lên cho ta!”
Đám gia đinh vội vàng đứng lên, lúc này bọn họ còn chưa kịp đứng vững lại bị đám Tiêu Dục Kỳ đánh tiếp một quyền, mấy bóng người như đạn pháo bay ra, trong đó một tên lại chính xác không sai đâm đầu vào người cẩm y công tử.
“Ai nha!” Công tử kia chổng vó, bị đè thật nặng trên mặt đất.
Trong đám người vây xem truyền ra vài tiếng trầm trồ khen ngợi, cẩm y công tử chật vật do gia đinh đỡ dậy, gã vừa thấy thị vệ bên cạnh Lôi Thế Hiên không dễ chọc, hôm nay mình chỉ sợ không chiếm được tiện nghi.
“Ngươi… Ngươi nhớ kỹ cho ta!” Gã bỏ lại một câu chó nhà thường dùng đối thoại, được gia đinh dìu đỡ phẫn nộ thoát khỏi hiện trường.
Sau khi cẩm y công tử chạy xa, trong đám người phát ra mấy tiếng vỗ tay tán thưởng chấn động, tất cả mọi người cảm thấy đại khoái nhân tâm (hả lòng hả dạ).
Đám Tiêu Dục Kỳ lui về bên cạnh Lôi Thế Hiên, vài người xoay người đi ngay. Xem xong trò hay, quần chúng cũng dần dần tán đi.
“Thỉnh chờ một chút!” Thiếu niên tên Xuân Huy đuổi theo.
Lôi Thế Hiên quay đầu lại.
“Chuyện gì?”
“Đa tạ các ngươi”. Thiếu niên bề ngoài hữu lễ cúi đầu nói lời cảm tạ.
“Không có gì”. Lôi Thế Hiên không để ý lắm trả lời.
“Cái kia…Xin hỏi các ngươi là nơi khác tới sao?” Xuân Huy hỏi.
“Đúng vậy a”.
“Như vậy a… Khó trách dám đi chọc gã…” Xuân Huy như có chút suy nghĩ mà lẩm bẩm.
Lôi Thế Hiên chọn mi, hỏi:
“Tên hạ lưu kia là ai?”
“Gã a, gã là độc sinh tử (con một) của Chu viên ngoại thủ phủ nơi này”. Xuân Huy nghiêm mặt nói: “Nghe nói gã có thân thích làm quan tại triều đình, cho nên vô cùng ngang ngược, nơi này không ai dám đắc tội gã”.
“Vậy sao?” Lôi Thế Hiên nhàn nhạt cười, hắn thật muốn xem xem là tên quan nào lớn mật như vậy, mặc kệ thân quyến của mình làm xằng làm bậy. Còn có cái gì Chu viên ngoại kia, cả nhà hắn lần này không hay ho rồi…
“Vị công tử này, ngươi hôm nay đắc tội tên kia, gã sẽ không chịu để yên, cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận một chút…”
Thanh âm Xuân Huy kéo suy nghĩ của hắn lại.
“Đa tạ lời khuyên của ngươi”. Lôi Thế Hiên mỉm cười, hắn giống như chuyện gì cũng không phát sinh, thản nhiên xuất ra một khối điểm tâm, đưa đến bên miệng Tiêu Dục Kỳ.
“Dục Kỳ, a…”
“Ách…” Tiêu Dục Kỳ không được tự nhiên nuốt vào, Xuân Huy kia còn ở bên cạnh a, hắn làm sao bỗng nhiên lại muốn uy cho y, Hoàng Thượng làm việc thật đúng là vô chương khả tuần (không có chương mục gì cả, ý là thất thường).
Lôi Thế Hiên vừa uy Tiêu Dục Kỳ vừa quay đầu lại cáo biệt Xuân Huy.
“Tiểu hỏa tử (2), tái kiến”. (2: anh bạn nhỏ)
“Nga…Tái kiến”. Xuân Huy ngây ngốc mà nhìn họ rời đi.
“Dục Kỳ, ăn một chút nữa, a…”
“A…”
(phiên ngoại này tương đối dài PS: 5555 làm sao bây giờ ta hiện tại bồi dưỡng không ra hứng thú viết “Băng Tuyết tinh linh”)
Chú thích
:
(1) lục đậu cao: 绿豆糕
: bánh đậu xanh