Chương 30: Phiên ngoại : 1: người kế vị (phần 1)
Gió tháng ba êm dịu thổi qua, ngự hoa viên rực rỡ sắc màu, ong bướm bay lượn quên đường về giữa những khóm hoa.
Tiêu Dục Kỳ một thân quan phục thị vệ hiếm thấy khi rảnh rỗi, dạo bước nơi đình viện tràn đầy hương thơm. Đi tới một hành lang uốn khúc, phía trước truyền đến tiếng nói chuyện làm y chú ý.
“Hoàng Thượng, ngài không thể suy xét thêm một chút sao?” Trước hết nghe đến chính là thanh âm van nài của hoàng thái hậu.
“Mẫu hậu, ý trẫm đã quyết”. Nghe thanh âm quen thuộc vang lên, Tiêu Dục Kỳ khẩn trương cực kỳ, y tiến lên vài bước, trốn phía sau cây cột đỏ, nín thở lắng nghe.
Lôi Thế Hiên và Hoàng thái hậu đang đứng nói chuyện bên hành lang uốn khúc, Hoàng thái hậu trước nay cường hãn lại hai mắt đẫm lệ lưng tròng. Tiêu Dục Kỳ càng thêm tập trung với nội dung đàm thoại của họ.
“Hoàng Thượng, chính là kêu ngươi vì Lôi gia chúng ta lưu lại một chút huyết mạch mà thôi…” Hoàng thái hậu xót ruột nói.
Tiêu Dục Kỳ vừa nghe đến ‘huyết mạch’ liền toàn thân chấn động.
“Ta không muốn chạm vào ai khác ngoài Dục Kỳ”. Lôi Thế Hiên kiên quyết cự tuyệt.
“Vậy chẳng lẽ ngài nhẫn tâm để cho giang sơn của tổ tiên rơi vào tay người khác?”
“‘Hắn’ không phải người khác a”. Lôi Thế Hiên cười khẽ.
“Nhưng…” Hoàng thái hậu không bỏ cuộc khuyên nhủ: “Hoàng hậu rốt cuộc là có điểm nào không tốt? Ngươi lại không nguyện ý cùng nàng sinh một hài tử như vậy?”
“Ta không yêu nàng”. Lôi Thế Hiên bỏ lại một câu, xoay người đi ngay.
Tiêu Dục Kỳ thấy hắn hướng về phía mình, vội vàng chạy không kịp, y theo bản năng chạy một mạch về tẩm cung của Hoàng đế.
Huyết mạch…hài tử…
Tiêu Dục Kỳ hoảng hốt đắn đo những từ này, một hoàng đế không thể không có hậu đại, Lôi Thế Hiên cũng không ngoại lệ, áp lực đến từ hoàng thái hậu, rồi cả triều bách quan sợ là đã sớm tồn tại, tình cảnh của hắn hiện tại nhất định rất khó khăn…
Y càng nghĩ lòng càng buồn đau, Tiêu Dục Kỳ mơ hồ băng qua con đường đá cuội nhỏ.
“Tiêu đại nhân?” Một thanh âm trong trẻo từ bên cạnh truyền đến — là hoàng hậu Thương Vũ Trữ, nàng đang cùng hảo hữu Cổ Mẫn đánh cờ ở tiểu đình bên hồ.
Chính Tiêu Dục Kỳ còn chưa phản ứng lại, hai chân đã không chịu khống chế mà đi qua.
“Ngài làm sao vậy? Sắc mặt có vẻ không được tốt”. Thương Vũ Trữ cẩn thận hỏi.
“Không có gì…” Tiêu Dục Kỳ cười khổ, đàn hương () đốt trong tiểu hương lô ở lương đình có thể khiến cho người ta toàn thân thả lỏng. Y ngồi lên ghế đá, phía sau là một hồ nước xanh biếc.
Tiêu Dục Kỳ thất thần nhìn chăm chú Thương Vũ Trữ, nàng là thê tử danh chính ngôn thuận của Lôi Thế Hiên, nàng có thể vì Lôi Thế Hiên nối dõi tông đường, nàng mới là người quang minh chính đại cùng Lôi Thế Hiên bên nhau. Uổng công mình một thân võ nghệ, ở trước mặt nàng lại có vẻ thấp kém như vậy…
Yêu thì thế nào? Không yêu lại như thế nào?
Lôi Thế Hiên đem tất cả tình cảm dồn hết vào mình, kết cục, mình còn không phải biến thành chướng ngại vật của hắn sao, làm hại hai người nhận hết thế nhân thóa mạ. Thương Vũ Trữ không có được tình yêu của Lôi Thế Hiên, nhưng nàng có một sự thật rất hiển nhiên, nàng có được khả hăng mà y cả đời cũng cầu không được — khả năng sinh dục hài tử.
Từ điều này, Tiêu Dục Kỳ bỗng nhiên đối Thương Vũ Trữ vạn phần ghen tị.
Nếu mình có thể vì ái nhân sinh tử, thật tốt biết bao nhiêu? Đối mặt với ý nghĩ hoang đường trong đầu, Tiêu Dục Kỳ cũng không khỏi cười nhạo chính mình.
Nhưng mà…Y thật sự hy vọng bản thân có thể sinh dục hài tử a… Có thể cùng người yêu dấu nhất dưỡng dục một tiểu sinh mệnh, đó là chuyện tốt đẹp biết bao…
Tiêu Dục Kỳ hoảng loạn nghĩ, mi mắt y từ từ hạ xuống, thân mình không tự chủ được ngã về phía sau.
“Tiêu đại nhân!” Thương Vũ Trữ kinh hô đánh thức y, Tiêu Dục Kỳ đột nhiên mở mắt ra, lại nhìn thấy thân thể mình ngã về phía sau, an vị ở phía trước Thương Vũ Trữ chạy tới kéo y.
“Nha!” Thương Vũ Trữ kêu sợ hãi, bùm một tiếng, hai người ngã xuống nước —
Ùng ục ùng ục…
Trước khi Tiêu Dục Kỳ mất đi ý thức, dường như nhìn thấy trước mắt hiện lên vô số tia sáng.
“Khụ khụ…”
Miệng sặc nước, Tiêu Dục Kỳ khó khăn mở mắt ra, đầu tiên chiếu vào tầm mắt lại là khuôn mặt lo lắng của Cổ Mẫn.
“Di…?” Y nghiêng nghiêng đầu, lập tức thấy Lôi Thế Hiên đang đưa lưng về phía y, nhưng, người đối phương ôm trong lòng là…
“Ngươi không sao chứ?” Cổ Mẫn nâng y dậy.
“Không…” Tiêu Dục Kỳ vừa mở miệng liền phát hiện không thích hợp, “Khụ… Ta… Ta…”
Y xoa yết hầu, phát hiện thanh âm của mình trở nên sắc hơn, y vừa thấy y phục trên người mình, lập tức toàn thân đóng băng.
“Vũ Trữ?” Cổ Mẫn gọi.
“Vũ Trữ?” Tiêu Dục Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối chỉ vào chính mình, y chạy vội tới trước mặt Lôi Thế Hiên — người hắn ôm lại là chính mình?
“Ngươi làm sao vậy?” Lôi Thế Hiên khó hiểu hỏi.
Cả khuôn mặt Tiêu Dục Kỳ là biểu tình gặp quỷ, mà ‘Tiêu Dục Kỳ’ trong lòng Lôi Thế Hiên cũng đang từ từ chuyển tỉnh, hai người vừa đối nhãn, sửng sốt nửa khắc, đồng thời thét chói tai:
“Trời ạ —!!”
Lôi Thế Hiên cùng Cổ Mẫn thần tình kinh ngạc.
“Các ngươi làm sao vậy?”
Gió nhẹ lướt qua, mặt hồ sóng gợn lăn tăn. Nửa canh giờ sau — Lôi Thế Hiên như trước không thể tin mở to mắt nhìn hai người trước mặt.
“Ngươi nói…Thân thể các ngươi trao đổi?!”
Tiêu Dục Kỳ cùng Thương Vũ Trữ liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi mới ra sức gật đầu.
“Làm sao lại có loại chuyện hoang đường này?!” Lôi Thế Hiên gào lên, hắn vọt tới trước mặt ‘Tiêu Dục Kỳ’ nắm lấy tay y: “Dục Kỳ!”
“Ta không phải a…” Đối phương vội vàng vùng ra khỏi hắn.
Lôi Thế Hiên chuyển hướng ‘Thương Vũ Trữ’ biểu tình lúng túng bên cạnh.
“Ngươi mới là Dục Kỳ?” Hắn vẫn là không thể tin sự thật này, chính chủ nhi bối rối gật đầu.
“Trời ạ…” Lôi Thế Hiên bưng mặt.
Ở đây duy nhất coi như bình tĩnh chỉ có Cổ Mẫn, nàng phân tích chân tướng sự tình:
“Các ngươi cùng rớt xuống nước, sau đó thân thể liền đổi cho nhau?”
“Hình như là vậy…” Tiêu Dục Kỳ nhớ trước lúc hôn mê nhìn thấy ánh sáng kỳ dị.
“Vậy phải làm sao đổi lại? Lại rớt xuống nước lần nữa sao?” Lôi Thế Hiên nói.
Tiêu Dục Kỳ trong lòng cả kinh, ý nghĩ hiện lên trong đầu lại là — y không muốn đổi lại!
Đúng vậy! Khó có được cơ hội! Hiện tại y có được thân thể Thương Vũ Trữ, nói cách khác, y có thể dùng thân thể này vì Lôi Thế Hiên sinh nhi dục nữ!
Tuy rằng không được Thương Vũ Trữ đáp ứng, nhưng y làm sao cũng vô pháp buông tha cơ hội ngàn năm một thuở này! Ích kỷ cũng được, bá đạo cũng tốt, y nhận hết!
Tiêu Dục Kỳ đột nhiên đứng lên, kéo Lôi Thế Hiên đi ngay.
“Các ngươi đi đâu vậy?” Cổ Mẫn cùng Thương Vũ Trữ không kịp đuổi theo, Tiêu Dục Kỳ co giò chạy như điên, tựa cuồng phong đưa Lôi Thế Hiên vào tẩm thất. (tính làm j á
? ò.ó)
Y vừa vào cửa liền khóa lại, Lôi Thế Hiên mở to mắt nhìn hành động quái dị của y.
“Dục Kỳ? Ngươi muốn làm cái gì?”
Chú thích:
() Đàn hương: Cây đàn, có bạch đàn 白檀 và hoàng đàn 黃檀, mùi gỗ thơm nức nên gọi là đàn hương 檀香 hay trầm bạch, dùng đốt cho thơm. Còn có một loại là tử đàn 紫檀 là gỗ dắn mà dẻo dùng để đóng đồ, rất quý.