Chương 29
“Dục Kỳ… Dục Kỳ”.
Ai đang gọi ta?
Cố gắng muốn mở mi mắt ra, nhưng khí lực giống như bị rút cạn, một chút cũng không dùng được.
“Dục Kỳ, mau đứng lên”. Giọng nói trầm thấp đến bên tai, hơi thở ấm áp của đối phương thổi vào vành tai, dẫn tới toàn thân y một trận tê dại.
Trong lúc mơ mơ màng màng, y cảm thấy trên cổ áo có một hồi nhúc nhích quái lạ, giống như có người đang cởi khôi giáp y. Y nâng cánh tay vô lực lung tung đẩy ra, đối phương áp chế tay y, sau đó y nghe thấy một tiếng leng keng, tựa hồ là thanh âm áo giáp rớt xuống đất.
“Ân…” Tiêu Dục Kỳ cố sức mở mắt, sự vật trước mắt dính thành một mảnh, cái gì cũng không thấy rõ.
Cổ bỗng nhiên cảm thấy mát mạnh, cổ áo y bị hở ra một mảng lớn, gió đêm rét lạnh chui vào trong thân thể y, y mạnh mẽ khôi phục thanh tỉnh.
Vừa mở mắt nhìn thấy chính là khuôn mặt tuấn tú phóng đại —
“Bệ hạ…” Tiêu Dục Kỳ lắp ba lắp bắp kêu lên, y lập tức phát hiện cả người mình đều nằm trong lòng Lôi Thế Hiên, hai người đang dựa vào ghế nằm không biết đưa ra khi nào, nhìn xem cảnh vật bốn phía, hiển nhiên họ còn ở trong hoa viên.
Bất quá Tiêu Dục Kỳ ý thức được nhanh nhất chính là — y cư nhiên ngủ trước khi Hoàng Thượng đến!
“Bệ hạ, thực xin lỗi, ta… A!” Tiêu Dục Kỳ đang chuẩn bị giải thích, Lôi Thế Hiên bỗng nhiên cúi đầu cắn cổ y.
Lực độ Lôi Thế Hiên cắn xuống không phải quá lớn, bất quá hắn vừa dùng răng gặm vừa dán chặt môi mυ"ŧ, Tiêu Dục Kỳ chỉ cảm thấy vừa đau vừa ngứa, khó chịu cực kỳ.
Sau vài cái mυ"ŧ, Lôi Thế Hiên nhả ra, hắn vừa lòng nhìn trên làn da màu mật ong của Tiêu Dục Kỳ có thêm một vệt phấn hồng — đó là dấu vết hắn lưu lại.
“Hô…” Tiêu Dục Kỳ vừa thở vừa xoa chỗ đau trên cổ, Lôi Thế Hiên lại áp cả người lên, nhắm ngay đôi môi hơi hé mở của y hôn cái chóc.
Hai người nhìn nhau, đều không nói lời nào, Tiêu Dục Kỳ ngượng ngùng, Lôi Thế Hiên lại cân nhắc. Gió đêm thổi tung sợi tóc họ tán loạn, Lôi Thế Hiên chọc ghẹo vuốt vuốt chóp mũi Tiêu Dục Kỳ, người kia sợ nhột quay mặt tránh.
Lôi Thế Hiên nâng cằm y đưa mặt y quay lại, tiếp theo lại là một nụ hôn nồng nhiệt. Tiêu Dục Kỳ thẹn thùng níu bờ vai hắn, Lôi Thế Hiên ôm hai má y say sưa hôn mυ"ŧ.
Ngay lúc Tiêu Dục Kỳ say mê không thôi, Lôi Thế Hiên bỗng nhiên rời đi.
“Dục Kỳ…” Hắn mê hoặc mở miệng.
“Ân?” Tiêu Dục Kỳ co lại một chút.
“Chuyện lần trước… Ngươi làm một lần nữa…” Lôi Thế Hiên liếʍ môi nói.
“Chuyện lần trước?” Tiêu Dục Kỳ không hiểu ý.
Lôi Thế Hiên nheo đôi mắt tràn ngập chờ mong lại:
“Chính là chuyện lần trước ngươi đã làm trên đỉnh núi…”
Khuôn mặt Tiêu Dục Kỳ oanh một tiếng đỏ như thiêu chương ngư (bạch tuộc hấp) — lần đó Lôi Thế Hiên tới quân doanh thăm y, lúc sắp đi mình không biết phát điên gì cư nhiên khóc không cho hắn ly khai, còn không biết xấu hổ chủ động đòi hôn. Làm chuyện mất mặt như vậy, y thật sự là hận không thể lấy gậy đập vào đầu mình một phát cho mau quên đi, không thể tưởng được Lôi Thế Hiên còn muốn y làm một lần nữa…
Lôi Thế Hiên nhìn sắc mặt y hết đỏ lại xanh, cũng đại khái đoán được y suy nghĩ cái gì. Bàn tay to của hắn thân mật vuốt ve khuôn mặt y, ôn nhu nói:
“Cần sợ hãi như vậy sao? Chẳng qua muốn ngươi chủ động vươn đầu lưỡi mà thôi”.
Tiêu Dục Kỳ càng nghe càng thẹn thùng, y không ngừng rụt cổ vào trong, thiếu chút nữa rụt thành con rùa luôn. Lôi Thế Hiên không cho y trốn tránh lôi đầu y ra, bắt buộc y hé miệng, Ngay sau đó không khỏi phân trần hôn lên.
“Ô… Ân…” Tiêu Dục Kỳ hơi giãy dụa, dưỡng khí trong cơ thể y đều bị cướp sạch, đối phương còn với đầu lưỡi vào trong khoang miệng y khuấy đảo, khiến cho y thượng khí không tiếp hạ khí.
Lôi Thế Hiên áp chế Tiêu Dục Kỳ, bắt đầu kéo xé y phục trên người đối phương, ngay tại một khắc thiên lôi câu địa hỏa này —— (sấm rạch trời xé đất)
“Thái… Thái hậu nương nương đến —” Bên ngoài đình viện truyền đến thanh âm hoảng loạn của thái giám.
Tiêu Dục Kỳ giống như bị điện giật mạnh mở mắt ra, Lôi Thế Hiên tuy rằng dừng động tác, bất quá biểu tình tỏ vẻ không chút hoang mang, hắn nhìn ra ngoài một chút, chậm chạp ung dung đứng dậy.
Tiêu Dục Kỳ vội vàng đứng dậy theo, đồng thời nhanh chóng kéo vạt áo mình lên.
Thái hậu khí thế hùng hổ xông tới, bà liếc mắt đã nhìn thấy Tiêu Dục Kỳ trốn ở phía sau Lôi Thế Hiên.
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu”. Lôi Thế Hiên mỉm cười cúi người một chút.
“Thần tham kiến Thái hậu nương nương”. Tiêu Dục Kỳ cũng khom người hành lễ.
Thái hậu không hé môi, bà liếc ngang nhìn Tiêu Dục Kỳ giống như nhìn chằm chằm một con mãnh thú xấu xí, khi bà nhìn thấy hồng ngân trên cổ đối phương, ánh mắt lập tức biểu lộ cuồng nộ, bộ dáng hung ác độc địa muốn đem y thiên đao vạn quả. Tiêu Dục Kỳ vô thức nắm chặt áo, cũng khϊếp đảm dời mắt không dám cùng bà ta đối nhãn.
Thân hình cao lớn của Lôi Thế Hiên hướng bên cạnh ngăn lại, cách trở tầm mắt bất hữu thiện của mẫu thân.
“Các ngươi lui ra”. Thái hậu ra lệnh cho đám cung nữ theo sau nàng, các cung nữ khom lưng rời đi.
Thái hậu chuyển hướng Lôi Thế Hiên.
“Hoàng Thượng, ai gia có việc trò chuyện với người, xin cho người vô sỉ này lui ra”.
Tiêu Dục Kỳ bị lời nói sắc nhọn của bà ta đâm vào toàn thân chấn động, Lôi Thế Hiên nhíu mày, lạnh lùng nói:
“Mẫu hậu, thỉnh chú ý ngôn từ của người”.
“Ngôn từ của ai gia có gì không thích hợp?” Thái hậu cao giọng hỏi.
“Dục Kỳ là thị vệ của trẫm, cũng là ‘người’ của trẫm, thỉnh người tôn trọng”.
“Cái gì ‘thị vệ’, y khi nào thì lại biến thành thị vệ của ngươi?” Thái hậu chất vấn, bà thề lần sau nhất định phải đem Tiêu Dục Kỳ đuổi tới tận chân trời, khiến y cả đời cũng không về được!
“Chính là hiện tại”. Lôi Thế Hiên nhẹ nhàng cười, gọi: “Người đâu”.
Thái giám canh giữ bên ngoài vội vàng khom lưng chạy vào:
“Có nô tài”.
“Truyền ý chỉ trẫm, phong Tiêu Dục Kỳ làm ngự tiền đới đao thị vệ của trẫm, quan bái tam phẩm, suốt đời thị hầu bên cạnh trẫm”.
“Nô tài tuân mệnh”. Thái giám nhanh chân rời đi.
“Hoàng Thượng! Ngươi…” Thái hậu tức giận đến sắc mặt xám ngắt, “Suốt đời thị hầu? Hoàng Thượng ngươi suy nghĩ cái gì? Ngươi muốn người này cả đời đều ở bên cạnh ngươi sao?”
“Đúng vậy”. Lôi Thế Hiên kiên định nói: “Trẫm đã hạ chỉ, mẫu hậu người phản đối cũng vô dụng”.
“Hoàng Thượng! Thỉnh ngươi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!” Thái hậu lạnh lùng nói: “Rồi có một ngày ngươi sẽ phiền chán y! Ngươi nhất định sẽ hối hận!”
“Trẫm sẽ không!” Lôi Thế Hiên cầm lấy tay Tiêu Dục Kỳ, người sau cúi đầu, cùng hắn mười ngón giao triền. “Trẫm cả đời cũng không phiền chán y”.
“Hoàng Thượng…” Thái hậu tức giận lại đau lòng, bà ôm ngực nói không nên lời.
Lôi Thế Hiên thấy bà như vậy, ánh mắt chậm rãi nhu hoà xuống.
“Mẫu hậu, nhi thần biết dụng tâm của người. Bất quá chỉ có chuyện này, trẫm tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, ngày tuyên bố cả đời có được y này, người có biết ta chờ bao lâu rồi không?”
Tiêu Dục Kỳ luôn trầm mặc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lôi Thế Hiên.
Thái hậu bị ánh mắt kiên quyết của hắn chấn động lùi lại vài bước, cơ hồ muốn ngất xỉu, bà cố giữ tinh thần nói:
“Hoàng Thượng… Chẳng lẽ ngươi ngay từ đầu đã tính toán như vậy? Ngươi thú phi, đăng vị đều chỉ là vì y sao?”
Lôi Thế Hiên gật đầu.
“Hoàng Thượng! Ngươi sao lại hồ đồ như thế? Ngươi muốn vì y làm bại hoại cả giang sơn sao? Ngươi muốn rơi vào thiên cổ xú danh ‘tham đồ nam sắc’ sao?” Thái hậu từ lời lẽ nghiêm khắc phê phán chuyển thành hướng dẫn từng bước, “Thiên hạ là của ngươi, ngươi muốn mỹ sắc nào cũng có, ngươi cần gì phải chỉ quyến luyến một mình y?”
“Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều ẩm”. ()
Đây là câu trả lời duy nhất của Lôi Thế Hiên.
Thái hậu bị triệt để khϊếp sợ, bà mở miệng thật lâu không thể phát ra âm thanh.
Trong nháy mắt, thời gian dường như ngưng trệ. Cành lá xanh tươi lay động trong gió đêm, phát ra âm thanh xào xạc.
Tiêu Dục Kỳ gần sát Lôi Thế Hiên, lặng lẽ đưa trán tựa vào sau gáy hắn, Lôi Thế Hiên kéo y xoay người đi hướng tẩm cung.
“Người đâu, đưa thái hậu hồi cung”. Lôi Thế Hiên vừa đi vừa hạ lệnh, lập tức có hai cung nữ hầu mệnh đã lâu đi vào.
“Thái hậu nương nương thỉnh”. Cung nữ một trái một phải dìu bà, thái hậu tâm thần hoảng hốt theo các nàng đi ra ngoài.
Lôi Thế Hiên cùng Tiêu Dục Kỳ trở lại trong phòng, hắn đóng cửa lại, ôm Tiêu Dục Kỳ ngã lên giường.
“Thật là… Vốn định cùng ngươi vừa ngắm hoa vừa uống rượu, đều bị mẫu hậu phá hủy…” Lôi Thế Hiên chôn mặt trong mái tóc Tiêu Dục Kỳ oán giận.
Tiêu Dục Kỳ không nói một tiếng, chỉ là gắt gao ôm hắn. Lôi Thế Hiên vuốt ve khuôn mặt y, nhẹ giọng hỏi:
“Làm sao vậy? Từ vừa nãy bắt đầu không nói chuyện”.
Tiêu Dục Kỳ lắc đầu, tiến sát vào lòng hắn, Lôi Thế Hiên xấu xa hỏi.
“Nghe xong lời vừa rồi của ta, thực cảm động phải không?”
Người trong lòng rõ ràng run lên, thật sự là không che dấu a — Lôi Thế Hiên cười nhẹ, nâng cằm y lên. Tiêu Dục Kỳ dưới đôi mắt lóe sáng nhìn chăm chú của hắn, ngượng ngùng nhắm mắt lại. Lôi Thế Hiên không khách khí hôn lên, hai người ôm nhau quay cuồng trên đệm.
Lôi Thế Hiên đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
“Dục Kỳ, ngươi có đói bụng không?”
“Không đói bụng”. Tiêu Dục Kỳ mạc danh kỳ diệu trả lời.
“Còn có khí lực không?” Lôi Thế Hiên tiếp tục đặt câu hỏi.
Tiêu Dục Kỳ nắm tay một chút.
“Còn có đi…”
“Tốt lắm”. Lôi Thế Hiên không chút do dự bắt đầu lột quần y.
“Bệ hạ! Kia… Cái kia…” Tuy rằng Tiêu Dục Kỳ sớm có tâm lý chuẩn bị, bất quá hạ thể bỗng nhiên lộ ra ngoài vẫn là khiến y kích động không thôi.
Lôi Thế Hiên kéo phân thân trắng mịn màng của y, làm đối phương khinh suyễn.
“Nhận mệnh đi…” Hắn vươn đầu lưỡi từ gốc bắt đầu liếʍ, mê hoặc nói: “Ta nói rồi sau khi ngươi trở về phải đem phần của ba tháng trả hết một lần, đêm nay ngươi cũng đừng hòng ngủ…”
“Cái gì…” Tiêu Dục Kỳ không kịp hoảng sợ, đã bị du͙© vọиɠ lửa nóng ở chỗ sâu trong thân thể nhảy lên cháy sạch thần chí không rõ, Lôi Thế Hiên nâng cái mông nhỏ rắn chắc của y lên, há miệng đem tiểu gia hỏa phía trước mυ"ŧ vào…
“A! A! A…”
Trên giường hai thân thể giao triền đong đưa kịch liệt, hai chân Tiêu Dục Kỳ bị cao cao đặt trên vai đối phương, toàn bộ thắt lưng y đều bị nâng lên, đầu dựng thẳng sa vào thật sâu trong chăn bông. Lôi Thế Hiên gần như là đứng thẳng xông vào, mồ hôi trên người theo động tác hắn rơi trên chăn.
Thắt lưng Tiêu Dục Kỳ càng dựng càng thẳng, hai chân thậm chí bị vòng ra sau đặt ở hai bên hông, toàn bộ thân thể giống như cong thành núi nhỏ. Lôi Thế Hiên tư thế này càng thêm điên cuồng trừu sáp.
Phốc tư phốc tư phốc tư ——
Tiểu động theo ngoại vật buông lỏng rồi lại siết chặt, dịch thể bạch sắc bị hung khí thật lớn chèn đến tràn ra bên ngoài, thậm chí dọc theo đường cong thân thể chảy xuôi xuống phía sau lưng.
“Nha — a! A…” Tiêu Dục Kỳ một bên kêu to một bên hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn chăm chú vào hạ thân mình, nam căn đứng thẳng của y cùng túi tiểu cầu phía dưới không ngừng lay động, cái đỉnh đỏ bừng không ngừng tiết ra chất lỏng trong suốt. Lại nhìn nhìn lên, một cây nhục bổng tím đen thật lớn mạnh mẽ hữu lực ở động khẩu tiến tiến xuất xuất, biểu bì che kín thanh căn mỗi lần đi vào một chút liền co thành nếp nhăn tụ ở căn bộ. Ở bộ vị y nhìn không tới, hai khỏa nhục đản đang theo tiết tấu đập vào mông y.
Trong bụng nóng quá… Không, phải nói toàn thân đều nóng quá, y sắp tan chảy rồi…
Tiêu Dục Kỳ nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt sàng đan (ra gường), trên mặt biểu tình vừa thống khổ vừa thoải mái.
Lôi Thế Hiên đỡ bắp đùi che kín vết tích ái dục của y tiếp tục ra vào, động tác đong đưa dần dần nhanh hơn.
“A… Không được…” Tiêu Dục Kỳ thở hổn hển, y không tự chủ vươn tay nắm nhục hành của mình, tiếp đó tiểu động bên dưới một trận co rút mãnh liệt, Lôi Thế Hiên điên cuồng hét lên, trong nháy mắt cao trào hai người đều muốn ngất xỉu luôn.
“Hô…”
Phát tiết xong, hai người kiệt sức ngã xuống.
Du͙© vọиɠ của Lôi Thế Hiên còn cắm trong cơ thể Tiêu Dục Kỳ, đối phương hai chân đan chéo kẹp chặt thắt lưng hắn, hai người dính chặt đến kín không kẽ hở.
Sau khi khí tức bình ổn một chút, Tiêu Dục Kỳ nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ — sắc trời bắt đầu sáng lên, nói cách khác, họ đã giao hoan suốt một đêm.
“Hoàng Thượng… Ân…” Y muốn khuyên Lôi Thế Hiên nghỉ ngơi, đối phương lại sớm hơn một bước che cái miệng của y lại, kế tiếp lại là một nụ hôn nồng nàn.
“Hô… Hô…” Tiêu Dục Kỳ lại hít thở dồn dập.
Lôi Thế Hiên rút ngạnh vật ra, lấy khăn lụa bên cạnh lau qua loa một chút, sau đó lật thân thể Tiêu Dục Kỳ lại, ‘đề bổng’ nhắm ngay nhập khẩu.
“Hoàng Thượng! Đừng làm nữa…” Tiêu Dục Kỳ nằm sấp trên chăn khổ sở cầu xin, “Ngài sáng nay còn phải thượng triều …”
“Sáng nay nghỉ ngơi… Nga…” Lôi Thế Hiên sảng khoái thở ra, ngạnh bổng thuận lợi đâm sâu vào trong thân thể lửa nóng mềm mại.
“Này… Điều này sao có thể… A!”
Bộ vị mẫn cảm nhất trong thân thể bị nhục bổng hung hăng chọc một phát, Tiêu Dục Kỳ co rút chặt động khẩu đồng thời kêu lên sợ hãi.
“Đúng…Chính là như thế này, hút chặt một chút… Nga, thật thoải mái…” Lôi Thế Hiên nâng thắt lưng y, tiếp tục đong đưa mông.
Đâm hướng điểm kia của đối phương.
“Không… A, a, a…”
Tiêu Dục Kỳ miệng hô không, nhưng Lôi Thế Hiên mỗi lần đâm một phát y liền co rút càng chặt, khi nhục bổng sắp rời khỏi tiểu động y còn ra sức cắn không cho nó rời đi.
Cứ như vậy, họ rất nhanh lại đạt tới cao trào tuyệt sắc kia…
Không biết làm mấy lần, họ rốt cuộc ngừng lại.
Lôi Thế Hiên mệt đến mức nằm xuống liền ngủ, Tiêu Dục Kỳ chống đỡ toàn thân đau nhức, lại thật lâu cũng vô pháp nhập miên. Y xoay người mấy lần cũng không tìm thấy một tư thế ngủ thích hợp. Cũng khó trách, y hiện tại toàn thân đều đau, như thế nào ngủ cũng không thư thái.
“Dục Kỳ…”
Bên cạnh truyền đến tiếng Lôi Thế Hiên nói mớ, y quay đầu, dưới ánh sáng hôn ám nhìn thấy khóe miệng đối phương mỉm cười hạnh phúc.
Tiêu Dục Kỳ đỏ mặt quay đi, y nhìn đôi môi như đóa hoa của Lôi Thế Hiên, trong lòng dâng lên khát vọng đoạt lấy nó, y chần chờ nuốt một ngụm nước miếng, nhưng không dám hành động.
Cả đời… Người này bồi bạn y cả đời. Hắn là thiên tử, hắn thống lĩnh toàn bộ quốc gia, nhưng hắn chính là nguyện ý buộc vào một mình y…
Vành mắt Tiêu Dục Kỳ không hiểu sao dần dần ướt.
Cho dù chỉ là tạm thời, cho dù về sau hắn chán ghét mình, y cũng cảm thấy rất thỏa mãn rồi…
“Dục Kỳ… Dục Kỳ…”
Lôi Thế Hiên tiếp tục kêu lên trong mộng, Tiêu Dục Kỳ nhìn đôi môi anh đào kêu ra tên của mình, y không hề do dự nhào tới, chủ động dâng lên đôi môi chính mình.
Lôi Thế Hiên tựa hồ cũng mơ cùng một giấc mộng, hắn siết chặt cánh tay cùng đối phương ôm hôn.
Ngoài cửa sổ một tiếng chim kêu sớm, Y Đông Nhạc quốc lại nghênh đón một buổi sớm tinh sương.
Trên chiếc giường hoa mỹ, một đôi luyến nhân ôm nhau vừa tiến vào mộng đẹp. Từ khuôn mặt tràn đầy vẻ tươi cười ngọt ngào của họ xem ra, trong mộng họ cũng giống như bên ngoài tràn ngập ánh dương quang.
Chú thích:
() Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều ẩm: Dù nước sông nhược (là loại sông nông mà nước chảy xiết) nhiều bao nhiêu, cũng chỉ cần một gáo để uống. Ý là trên đời này dù có bao nhiêu người cũng chỉ yêu một người duy nhất. Có thể tham khảo thêm ở Đài Lạc.
— Chính văn hoàn —