Chương gia bảo chính là một trong những tổ chức buôn bán mới nổi lên nhanh chóng hiện nay.
Nghe nói, bọn họ lớn mạnh nhanh chóng trong ba năm nay là vì sử dụng những thủ đoạn bất chính thu mua những nhà buôn khác, để bọn họ đầu nhập làm môn hạ của Chương gia bảo. Hơn nữa hàng năm lại thu một số tiền thuê khổng lồ khiến các nhà buôn khổ không thể tả.
Hiện giờ, bọn họ chi ra một số tiền lớn để thuê Hắc sát thần Long Dạ Thiên, giúp bọn họ loại bỏ thiếu bảo chủ Mục Chấn Hạo của Mục gia bảo và Đương gia trang chủ Quan Hân Vân của Quan gia trang, đây chính là hai người có võ công khá cao lại là kì tài buôn bán. Điều này càng thêm chứng minh lời đồn đại bên ngoài là thật.
Nhưng Long Dạ Thiên chỉ gϊếŧ kẻ ác, loại hành động này muốn hắn tiếp nhận không phải chuyện đơn giản, bởi vậy nên thiếu bảo chủ Chương Lệ Chuẩn của Chương gia bảo mới có thể tự thân xuất mã, dẫn the một đoàn người ngựa đến đàm phán.
Chỉ tiếc là, Hắc sát thần người ta sẽ không cảm kích đâu!
Bỗng chốc Long Dạ Thiên tiêu sái vén áo choàng đen lên, đi về phía một trong những người đang vây quanh hắn, khiến người nọ sợ tới mức cả người phá run, thiếu chút nữa tiểu ướt cả quần.
"Chờ đã, ngươi đi đâu?"
Chương Lệ Chuẩn rốt cuộc mở miệng.
Hắn ta kéo yên ngựa trắng, đi về phía Long Dạ Thiên nãy giờ vẫn trầm mặc, đứng phía sau hắn.
Long Dạ Thiên không có ngựa của mình, vài bước liền thoát khỏi bao vây của bọn hắn, bước đi trên đường.
"Mụ nội nó, ngươi không muốn sống có phải không?"
Người vừa mới nói là một nam tử răng chuột, phun một ngụm nước miếng, rồi đột nhiên kéo căng yên ngựa, rút đao ra, phóng về phía trước như điên, muốn nhân cơ hội gỡ đầu Long Dạ Thiên xuống.
"Khoan đã! Không nên vọng động! Trác lão tam!"
Nhưng mà lời cảnh cáo của Chương Lệ Chuẩn đã quá muộn.
Bởi vì Long Dạ Thiên chỉ là ung dung xoay người lại, vung kiếm Hắc sát thần lên, liền dễ dàng hóa giải công kích của Trác lão tam.
Ngay sau đó, kiếm Hắc sát thần vẫn như trước chưa ra khỏi vỏ, trở tay đảo qua, chuôi kiếm liền hung hăng đánh trúng thắt lưng Trác lão tam, khiến hắn chật vật té xuống ngựa.
Một loạt những động tác này trôi chảy không giống thật, chỉ trong nháy mắt mà thôi, mọi chuyện đã kết thúc.
Hắn thật xứng với danh hào "Hắc sát thần", mà chỉ hơn chứ không có kém.
Trác lão tam khóc thét vài tiếng, chuô kiếm màu đen liền kề vào cổ hắn, khiến cho hắn thở cũng không không dám thở mạnh.
Vừa nhấc mắt liền rơi vào con ngươi đen láy sâu thẳm như ma thuật của hắn, dưới đũng quần nhất thời tràn ngập nướ© ŧıểυ.
"Thiếu. . . . . Thiếu bảo chủ. . . . . Cứu cứu. . . . . cứu ta."
Đối mặt với sự cầu cứu của Trác lão tam, Chương Lệ Chuẩn tốn một thời gian ngắn suy xét, sau đó mới lên tiếng: "Long đại hiệp, xin thứ cho hắn thất lễ, nếu ngươi muốn chém muốn gϊếŧ muốn róc thịt hắn cũng được, nhưng làm ơn đáp ứng ủy thác của bọn ta, thay bọn ta trừ bỏ tai họa lớn, về việc tiền thù lao. . . . . Chương gia bảo chúng ta nguyện ý tăng năm lần, không biết ý của ngài thế nào?"
Ý là: Trác lão tam phế vật này ngươi có thể gϊếŧ trút giận, hơn nữa tiền thù lao tăng gấp bội, chỉ chờ một câu nói của Long Dạ Thiên ngươi!
Long Dạ Thiên nghe vậy, mái tóc đen rũ xuống che nửa cặp mắt hiện lên quang mang không ai phát hiện, khuôn mặt tà tuấn hoàn mỹ vẫn không chút biến hóa.
Hắn khép nửa mí mắt, thu thanh trường kiếm lại, chỉnh tốt áo choàng đen của mình, sau đó xoay người rời đi. (mèo: a ngoaw~ soái ca mặt than, mèo thích a~)
"Chậm đã! Long đại hiệp! Ngươi thật không suy nghĩ lại sao?" Chương Lệ Chuẩn cảm thấy đáng tiếc hô.
Có trời mới biết, nếu Chương gia bảo có trợ thủ mới khiến người ta sợ hãi bực này, muốn lấy mạng nhỏ của Quan Hân Vân và Mục Chấn Hạo, quả thật còn dễ hơn so với đạp chết một con kiến hôi, đáng tiếc a!
Lời nói của Chương Lệ Chuẩn vừa dứt không lâu sau, người bị Long Dạ Thiên đánh rớt xuống ngựa Trác lão tam, lòng tự trọng bị tổn thương, thế nhưng bật người dậy cầm đại đao lao đến phía trước.
" Long Dạ Thiên! Cái tên tiểu tử cuồng vọng nhà ngươi nạp mạng đi!"
Hại hắn tiểu ướt đẫm quần ngay trước mặt mọi người, lại còn đau khổ cầu xin. Lấy sự khoan dung của Trác lão tam, quả thật nuốt không trôi mối hận này.
Lúc mọi người ở đây đang hoảng sợ và tức giận, thì Long Dạ Thiên lại giống như không phát hiện sát khí của Trác lão tam, một đường đi thẳng về phía trước, khiến mọi người vì hắn mà đổ một thân mồ hôi lạnh.
Nhưng chuyện tới cũng nhanh, xử lý cũng nhanh.
Chợt, "Keng" một tiếng, đại đao của Trác lão tam không biết bị đánh rớt khi nào, thân hình to lớn của hắn của hắn cũng run lên, ngã xuống.
Hắn đã chết sao?
Không người nào dám đem câu hỏi ra miệng, chỉ biết được Trác lão tam té trên mặt đất, không hề động đậy.
Long Dạ Thiên vẫn là động tác quen thuộc, chỉnh lại áo choàng màu đen, thong thả đi xa.
Ánh mắt Chương Lệ Chuẩn lóe lên tia hưng phấn khiến người ta nghi ngờ, hướng về hương hướng Long Dạ Thiên rời đi mà hô to: "Long Dạ Thiên! Ngươi làm người của Chương gia bảo ta bị thương, mối thù này tùy thời sẽ báo, ngươi vẫn nên nhận lấy thù lao của bọn ta, thay chúng ta hành sự đi! Long Dạ Thiên!"
Đáng tiếc, Long Dạ Thiên vẫn trầm mặc như lúc đầu họ gặp, thân mình cao to rất nhanh biến mất trên đường, lại viết xuống một truyền kì khác về hắn.
Đêm khuya, trên một tòa núi không tên, giữa rừng lá yên tĩnh chỉ nghe được tiếng ếch kêu dưới sơn tuyền, tiếng suối chảy róc rách thanh tĩnh.
Phút chốc. . .
Một trận tiếng sấm chợt vang lên cắt qua màn đêm yên tĩnh, một tia chớp đánh nát không khí quỷ dị nơi này, rơi xuống một quả cầu lửa.
Một người thợ săn về trễ, trên tay đang cầm thành quả thu hoạch hôm nay, hắn đứng giữa sườn núi nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta sợ hãi này, trừng to mắt hốt hoảng chạy về nhà.
Mà quả cầu lửa giống như sao băng kia, sau khi kéo một vệt sáng dài trên trời liền ầm ầm rơi xuống núi, vật thể đó rơi vào trong ao, giống như hưng phấn hút đi phần lớn nước trong ao, cũng tạo thành từng đợt hơi nước.
Cách đó không xa, Long Dạ Thiên nhóm lửa lên, ngồi dựa vào một gốc cây trầm mặc, chấn động bất thình lình này khiến hắn nhíu lại cặp mày thô.
Bỗng nhiên hắn mở mắt phải đen như hồ sâu kia, nhìn về phía phát ra âm thanh, chốc lát sau liền với lấy kiếm Hắc sát thần, đứng dậy thong thả bước đến gần nơi ấy.
Nước trong ao bị bốc hơi mất mấy phần, chỉ còn lại một phần ba, hơn nữa nhiệt độ còn rất cao.
Gió thổi tung một đầu tóc đen phóng đãng không kiềm chế được của Long Dạ Thiên ,một bên mặt vừa tuấn mĩ vừa tà khí của hắn lộ ra, còn có một con mắt màu lam người thường không dễ thấy được.
Bởi vì bình thường tóc hắn vừa dài lại rối tung tùy ý che đi con mắt màu lam này, cho nên trên giang hồ, người biết được bí mật này của hắn ngoại trừ sư phụ Long Phóng thì không còn ai khác.
Nhưng Long Phóng đã chết ở nơi thâm sơn cách đây ba năm, lời dạy cuối cùng là bảo hắn không được một mình trốn tránh trên núi, phải rời đi.
Bời vậy, mặc dù Long Dạ Thiên không biết dụng ý của sư phụ là gì, nhưng hắn vẫn hạ núi mang theo thanh kiếm đen tùy thân của mình, còn ngoài ý muốn trở thành thợ săn tiền thưởng nổi danh nhất trên giang hồ.
Danh hào vang dội "Hắc sát thần" này, là người trên giang hồ mô phỏng theo sắc mặt tối sầm và trường kiếm màu đen của hắn mà đặt tên.
Truyền thuyết nói rằng kiếm pháp của Long Dạ Thiên đã đạt đến trình độ siêu phàm, nhanh đến nỗi người sắp chết cũng không hề hay biết.
Rút kiếm, gϊếŧ người, tra vào vỏ chỉ trong nháy mắt. Có lẽ ngôn ngữ có chút khuếch đại, nhưng tiếng tăm của hắn vẫn khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Chỉ tiếc nha! Hắn chính là một cái hũ nút[*], mà hắn chỉ làm chuyện hắn thích, hành tung quỷ dị, cho nên hầu như không có ai nguyện ý tiếp xúc với hắn.