Hả? Dán. . . . . Dán miệng lại? Bọn họ sẽ không giống như số 63 thường xuyên áp chế cô chứ? Dán miệng cô lại, chỉ khi muốn nói chuyện mới gỡ ra? (Mèo: ôi ~ khổ thân con bé =]]]])
Oa Oa. . . Cô không muốn!
Hay tên đàn ông cao lớn lập tức vâng lời bước đến, nhét một miếng vải trắng vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, lại thô lỗ làm đau cô, vì thế trên vành mắt cô liền xuất hiện mấy giọt nước mắt to, che kín hai gò má.
Ô. . . . . Hết hồn, bọn họ không thật sự khâu miệng cô lại, nếu không thật sự đau nha!
Không bao lâu sau khi bọn họ bịt miệng cô lại, có vài nam nhân đang quan sát máy theo dõi tiến lên báo cáo: "Ông chủ, bọn họ đã đến!"
"Tốt lắm, vậy khiến họ tiến vào cạm bẫy chúng ta thiết lập sẵn đi!"
"Ưʍ. . . . Ưʍ. . . ."
Số 77 hoảng loạn lắc lắc khuôn mặt đầy nước nước mắt, một bộ dáng cực kì đáng thương, nhưng mà cô vẫn không thể khơi dậy lòng thương hại của bọn hắn, vẫn chuyên chú nhìn màn hình phóng đại kia.
Thì ra, tên đàn ông mà số 41 vừa nãy muốn xáp đến, đúng là ông chủ lớn đứng sau lưng sở nghiên cứu Coase.
Bây giờ mặt hắn không chút thay đổi, ngưng mắt nhìn lên số 55 và số 63 đang được phóng to trên màn hình, đang ở trên hành lang chậm rãi đi tới hướng này.
"Ưʍ. . . Ưʍ. . ."
Đừng có tới mà! Số 55! Số 63!
Nhưng thật đáng tiếc, tiếng phản kháng của số 77 không có hiệu quả, bởi vì ông chủ lớn Cung thị đã ra lệnh tắt hết đèn trong phòng, cấp cho họ một kinh hỉ.
Số 77 vừa vội vừa sợ, không biết phải làm thế nào cho phải?
Đừng tới! Van cầu các chị đừng tới! Đừng tới mà !
Các chị ấy vẫn đến đây, vì cứu cô mà đến!
Rất nhanh, "Tách" một tiếng, phòng nghiên cứu to như vậy liền tối đến đưa tay không thấy được năm ngón, không đến ba giây sau, lại bừng sáng lên.
Lúc này, số 55 và số 63 đã mở cửa bước vào, tình huống bất thình lình này khiến các cô giật mình tại chỗ, đưa tay che mắt.
"Haaa. . . . . Ping Ping! Quả nhiên các cô đã trở lại!"
Cùng với tiếng cười trào phúng như tiếp đón, số 55 và số 63 liền thích ứng với ánh sáng đột ngột này, đem tầm mắt nhìn hướng đối diện, thấy số 77 bên kia miệng bị bịt vải trắng, cả người bị trói không ngừng dãy dụa.
Đừng tới! Đừng tới đây! Đây là một cái bẫy! Số 55! Số 63!
Đáng tiếc là, khi ánh mắt vô tội của cô nhìn thấy vẻ mặt chỉ trích của số 63, liền không nhịn được mà rớt nước mắt, mạnh mẽ lắc đầu.
Cho đến khi số 55 thật vất vả dùng kế khiến ông chỉ lớn Cung thị đem vải trắng trong miệng cô lấy ra, cô vẫn khóc không ngừng.
"Ô. . . . . Thật xin lỗi, số 55, số 63." Cặp mắt đã sưng lớn như trái hạch đào, vẫn không ngừng khóc mà nói.
Đến khi ông chủ lớn Cung thị chịu không nổi mà nhăn nhúm mặt lại, tính đem cái miệng đang khóc loạn không ngừng của số 77 bịt lại lần nữa, số 55 và số 63 mới nhân cơ hội hành động, phi lên phía trước cứu số 77 rồi chạy sang hướng phòng nghiên cứu khác.
"Hỏng bét! chúng ta hết đường rồi." Số 63 bay ở trên không trung kêu lên.
Tường của phòng thí nghiệm vì đề phòng lúc làm thí nghiệm có thể đột ngột nổ tung nên dày cả mười mét. Chỉ sợ ngay cả số 55 điều khiển lửa cũng không nổ được! Bởi vậy nàng mới kêu to xong rồi.
Số 55 lôi cánh tay nhỏ bé của số 77, muốn chạy trở ra thì số 41 cùng một đám người vọt tiến vào.
"Nguy rồi! Chúng ta bị nhốt rồi, làm sao đây số 55 ?" Số 77 gào khóc, mắt sưng to, ngay cả mặt cũng hồng hồng vì chạy bộ kịch liệt.
Cô xem những người đó đi từng bước một đến gần các cô, thân hình nhỏ gầy liền lui về phía sau số 55, hơn nữa lại không ngừng lui về sau.
Tiêu rồi, không biết sau khi bị bắt về sẽ bị phạt như thế nào.
Càng nghĩ số 77 càng sợ hãi.
Nhưng không đoán được, khi cô dựa ra phía sau, thì cái vật cồng kềnh phía sau cư nhiên cử động, hơn nữa còn phát ra tiếng nổ khiến người ta sợ hãi, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
"Cái gì vậy?"
Số 63 trừng to mắt, thấy cỗ máy to lớn phía sau bị số 77 ngu ngốc đυ.ng vào bắt đầu vận hành, phát ra âm thanh rung trời.
"Em. . . . Em chỉ nhẹ nhàng chạm vào . . . chạm vào một chút, sau đó nó liền. . . . . rung lên, em không phải cố . . . . cố ý. . hu hu. . . " thấy tầm mắt của mọi người tập trung trên người mình, số 77 lại bắt đầu khóc lớn, nức nở nói.
Bởi vì cô rất sợ hãi mới tựa vào phía trên nó, không ngờ nó lại vận hành, cô thật sự không phải cố ý.
Hơn nữa khi cô căng thẳng hoặc sợ hãi đều muốn khóc, điều này không thể trách cô được nha.
"Đó là cái thứ đồ chơi gì vậy?"
Số 41 thấy cỗ máy kia giống như đang khởi động, dần dần mở ra một cánh cửa to lớn, lại nhìn biểu tình của số 55, rất sợ bọn họ chạy thoát, bởi vậy kêu to: "Các anh còn ngẩn người làm cái gì? Mau bắt bọn họ lại!"
Mọi người giương mắt nhìn số 41, không rõ khi nào thì đến phiên nàng ta kêu gào chỉ huy rồi, nhưng mọi người vẫn làm theo.
Số 55 nhìn thấy tình huống nguy cấp, không chút do dự kéo số 77 xông vào cánh cửa cực lớn: “Số 63, đi thôi.”
“Đi thôi. . . . số 63.”
Số 77 bị hoảng sợ, yết hầu không thoát ra được âm thanh nào, mãi cho đến khi cô thấy số 63 cũng nhảy vào mới yên tâm một chút.
Đáng tiếc là, hình như vận xui trên người cô còn chưa thoát ly, vẫn bấu víu trên người cô vậy.
Bỗng dưng, vòng tay màu vàng đeo trên cổ tay cô chợt lóe, một cỗ lực lượng cường đại không thể khống chế đẩy cô cách xa khỏi số 55.
" Số 77 ! Mau năm chặt tay chị, trăm ngàn lần đừng thả ra!" Số 55 cảm thấy một trận khí rối loạn đến gần, sắp đem cô và số 77 thổi bay, vì thế kêu to.
Lúc này, chiếc vòng tay màu vàng không lựa thời cơ mà quấy nhiễu, rung động mạnh, không lâu sau số 77 liền bị bắn về một hướng khác.
"AAAAA. . . . Số 55!"
Cô sợ hãi kêu to, hai tay vung loạn.
" Số 77!"
Số 55 cũng kinh sợ, khi cô muốn nắm tay số 77 thì đã không còn kịp rồi.
Lúc này số 63 khống chế gió vượt qua số 55, muốn bắt lấy cánh tay cô nhưng cũng bị cuốn đi."
"Số 77! Sao không bắt lấy tay chị, đồ ngu ngốc!"
Không đến mấy giây sau, cô bị dòng chảy thời gian cắn nuốt, tiến vào đời Đường cổ đại sớm hơn số 55 và số 63 một bước.
Trong rừng cây, trên một con đường nhỏ, có mấy con ngựa đen lui tới, không khí tràn ngập biến hóa kì lạ.
Bên cạnh con đường, có một nhóm người vây quanh giống như xảy ra chuyện lớn gì đó, đang định gây chiến.
" Long Dạ Thiên, ngươi đừng có mà rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt, thủ lĩnh của chúng ta để mắt đến ngươi cho nên mới mời ngươi làm việc này, huống chi tiền thù lao lại hậu hĩnh, ngươi còn cứng rắn cự tuyệt, đúng là không biết điều mà."
Thì ra đám người kia đang vây quanh một nam nhân mặc đồ đen, tay cầm thanh trường kiếm.
Mặt hắn không chút thay đổi đảo qua mọi người, một cỗ khí lạnh lẽo lập tức thẩm thấu vào thân mọi người, khiến bọn họ không khỏi run lên.
Thật đáng sợ, chỉ là một ánh mắt mà thôi liền khiến người ta sợ hãi. Thật không hổ là thợ săn tiền thưởng nổi tiếng nhất trên giang hồ -- Hắc sát thần Long Dạ Thiên.
Thân hình cao lớn của hắn đứng ở giữa, đứng im như núi, bộ dáng lạnh lùng, giống như không đem bọn họ để mắt.
Sau một lúc lâu vẫn không nói tiếng nào, mà ngay cả thanh kiếm Hắc sát thần cũng không ra khỏi vỏ.
Tên cầm đầu thử nói lần nữa.
" Long Dạ Thiên! Thế nào? Nếu không muốn huynh đệ chúng ta tức giận thì mau thức thời nhận lấy tiền thù lao, nếu không. . . . . chính là kẻ địch của toàn bộ Chương gia bảo."