Chương 39: Kết hậnBa người vừa chuẩn bị khởi hành lại xuất hiện chút bất đồng. Đoan Mộc Nhã chọn quay đầu lại đi xem những dong binh kia, còn có Minh Phong và Đoan Mộc Khiết hai người không biết tung tích, vị nữ tử từ trời rơi xuống này cũng kiên trì tiếp tục đi theo.
"Đi cũng vô dụng, ngươi không thấy kiến lửa đi đến đâu thì chỗ đó đều hoang vu sao?"
"Vậy cũng phải quay lại."
Đoan Mộc Nhã nhìn cảnh vật phía sau trống rỗng liền bị thương một hồi, lúc này mới ra cửa chưa được vài ngày, sao lại thành như vậy rồi?!
Nữ tử hắc y giễu cợt, "Tiểu khả ái, ngươi dự định quay về thu dọn thi thể cho bọn họ sao?"
Đoan Mộc Nhãn thực sự nổi giận, giận đùng đùng kéo Nghệ Nhàn đi nói, "không thích thì đi, cho dù nhặt xác thì cũng không liên quan đến ngươi."
Kỳ thực Nghệ Nhàn hiểu ý nữ tử này nói, cũng có lý, có thể chạy thì đã chạy rồi, không chạy thoát được.... sợ là chỉ còn lại di cốt, bọn họ cũng không phân biệt được di cốt là của ai, "đi thôi, mong là họ không sao."
Nói đến tình cảm Đoan Mộc Nhã dành cho Minh Phong, lúc đầu Nghệ Nhàn nghĩ là tình yêu nam nữ, nhưng nghe xong chuyện cô nương ngây thơ này giải thích xong, nàng cảm giác cũng chỉ là bạn bè thân với nhau mà thôi, chắc cũng chỉ là muội muội đối với huynh trưởng ỷ lại, trong này cũng không thiếu điều ganh tỵ với Đoan Mộc Khiết.
Nữ tử hắc y bất đắc dĩ ôm ngực, "hai ngươi đúng là ngốc, có thời gian rảnh rỗi, sao không đi xem là ai hại các ngươi?"
Viêm Nhung Thảo ngàn năm?
Nghệ Nhàn âm thầm nhớ tên này, điều khiến người ta tiếc nuối chính là khi các nàng quay về, chỉ thấy được vài bộ di cốt, có hình dạng đang bật chạy có hình dạng ngã nhào trên đất, có hình dạng không kịp bò dậy.... tư thế khi chết của bọn họ vẫn duy trì như vậy, như một tác phẩm nghệ thuật chân thực khiến người ta sợ hãi.
"Minh Phong đại ca, các ngươi ở đâu a."
"Tiểu Nhã, đừng gấp. E là Minh Phòng cùng Đoan Mộc Khiết may mắn tránh được rồi."
"Có thể sao?"
"Có thể, chúng ta đến chỗ bọn họ múc nước tìm xem, chỉ cần không thấy thi thể, thì chứng minh bọn họ còn sống." mặc dù nói như vậy, nhưng Nghệ Nhàn cũng không ôm hy vọng gì, đến cả kiến lửa từ đâu ra nàng cũng không biết.
Hai người đến chỗ Minh Phong cùng Đoan Mộc Khiết múc nước kiểm tra, cây cỏ như cũ, bên bờ sông cũng có vết tích bị đạp, chắc có người đã núp trong nước, chỗ này không có kiến lửa đi đến, Nghệ Nhàn thầm thở phào nhẹ nhõm, "nhìn đi, cát nhân tự có thiên tướng, cái này có thể yên tâm rồi a."
Đoan Mộc Nhã cũng thực sự yên tâm, "nhưng bọn họ đi đâu?"
Nghệ Nhàn, "chắc cũng giống như chúng ta, đang vội vàng tìm chúng ta."
Hai người đem mấy bộ di cốt thu dọn vào một chỗ, không biết được là ai với ai, liền đào một cái hố to, đóng một tấm gỗ lớn ghi tên đoàn dong binh.
Dọc đường đi, tâm tình Đoan Mộc Nhã có chút nản, Nghệ Nhàn cũng không tốt hơn, bất thình lình bị đánh khiến các nàng trở tay không kịp, thậm chí đến một chút chuẩn bị cũng không có, những người trước đó còn nói cười với các nàng, xoay người liền biến thành một đống di cốt, đúng là luôn ứng với với câu -- ngươi vĩnh viễn không biết được khi nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là ai sẽ phải đi trước.
Mấy ngày ở Đoan Mộc gia thanh nhàn khiến Nghệ Nhàn như cảm thấy nhưng đang sống trong giả tưởng, nhưng hiện thực lại đem đến cho nàng một cái tát vang dội. Hôm nay rời đi đều là những người từng có chút duyên với nàng, nói qua vài câu thậm chí đến cả tên cũng chưa từng hỏi, nếu đổi lại những người này là bằng hữu của nàng thì sao đây?Nghệ Nhàn cũng không dám nghĩ đến nữa.
"Này."
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Nữ tử hắc y ngồi trên cành cây, nhàm chán lột vỏ cây ném Đoan Mộc Nhã, "hai người các ngươi chơi cái gì vậy? đám người hại các ngươi sắp đi khỏi cánh rừng này rồi, không định trả lại thù này sao?"
Đoan Mộc Nhã vốn tức giận muốn leo cây liều mạng với nàng, nhưng nghe lời này liền tức giận, "ngươi biết bọn họ ở đâu sao?"
Nữ tử hắc y cong khóe miệng, "gọi một tiếng tỷ tỷ cho ta nghe đi, gọi đi rồi ta nói cho ngươi biết."
Đoan Mộc Nhã tức giận, chạy quanh cái cây vòng vòng, nhìn như muốn leo lên cây, nữ tử đứng trên cành cây cười nhìn nàng ngoắc ngoắc ngón tay, "lên đây a, chỉ cần ngươi bò lên cây này được, tỷ tỷ sẽ nói cho ngươi biết a."
Nghệ Nhàn đỡ trán, nhớ đến tư thế leo cây của Đoan Mộc Nhã, trong lúc nguy cấp cũng không thể kích phát tiềm năng leo cây của nàng, còn chưa nói đến hiện tại, "Tiểu Nhã, chúng ta cần phải đi tìm những người khác."
Đoan Mộc Nhã nhặt mấy cục đá, ném nữ tử kia thật mạnh, không ngờ nữ tử kia tránh ngay chính giữa, liền từ trên cây ngã xuống, đè luôn tên ngốc đang dương dương tự đắc dưới cành cây nằm bẹp xuống đất, khuôn mặt tiếp khuôn mặt, miệng đối miệng.
Nghệ Nhàn, "..."
Đoan Mộc Nhã, "..."
Sau đó Đoan Mộc Nhã liền phản ứng che miệng lại, mở to mắt, nghiến răng nghiến lợi, "ta muốn gϊếŧ ngươi."
******Dọc đường có Niệm Vân Âm cùng Đoan Mộc Nhã ồn ào cãi nhau như oan gia, một khắc lỗ tai Nghệ Nhàn cũng không được yên tĩnh, nàng có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm nữ tử hắc y khi chọc giận Đoan Mộc Nhã, nói đúng lý thì nàng cũng đến Thanh Sơn Tông bái sư, cho nên là cùng đường. Trước dùng một chiêu cứu các nàng, chỉ là một trận pháp phòng ngự bình thường, không phải l*иg năng lượng.
"Niệm cô nương, làm sao ngươi biết được có một cây Viêm Nhung Thảo ngàn năm có thể dẫn kiến lửa đến? đúng lúc ngươi cũng ở đó."
"Chính là trùng hợp chỗ đó, nói rõ chúng ta hữu duyên a." Niệm Vân Âm cực nhanh đoạt đi nửa cây kẹo ngọt trong tay Đoan Mộc Nhã, cười như không cười nhìn Nghệ Nhàn, "rất đơn giản, ta có một vật nhỏ có thể ngửi được mùi của Viêm Nhung Thảo ngàn năm."
Nghệ Nhàn nhìn thấy trong lòng bàn tay nàng có một con sâu lông đỏ đang ngoe nguẩy, Đoan Mộc Nhã từ phía sau nhào đến, Niệm Vân Âm nhanh chóng thu hồi sâu lông, khiến Đoan Mộc Nhã nhào vào lòng ngực mình, "Tiểu Nhã muội muội đây là biết yêu thương nhung nhớ rồi sao?"
Đoan Mộc Nhã thay đổi vẻ tức giận trước đó không nhịn được, không thèm so đo lời nói hành động của đối phương, mong chờ nhìn Niệm Vân Âm nói, "vừa rồi ta còn chưa thấy rõ, cho ta xem lại đi, chỉ xem thôi."
Niệm Vân Âm sờ khuôn mặt bị đánh sưng, "ai nha, khuôn mặt có chút đau a, không phải mặt sẽ vàng xấu đi chứ?"
Đoan Mộc Nhã không nói hai lời, móc trong túi giới tử ra một bình sứ, "đan làm da mềm đẹp, dùng một lọ, đảm bảo da thịt ngươi mềm mại như bạch liên hoa, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn."
Nghệ Nhàn cố nén không dám cười.
Niệm Vân Âm vẫn ôm mặt lắc đầu, "không được không được, cái này hiệu quả quá lâu, ta hiện tại rất khó chịu, ngươi thoa thuốc cho ta."
Đoan Mộc Nhã như đang làm ảo thuật, liền lấy một hộp cao thoa da ra, "mỗi ngày hai lần, hai ngày thì khỏi hẳn luôn."
Niệm Vân Âm mở hộp ra ngửi một cái, có mùi vị hoa, "không ngờ Tiểu Nhã muội muội còn có thứ tốt này, nhưng mà, ta vừa ngã từ trên cây xuống không cẩn thận gãy tay, tay lại không dùng được, sợ là phải làm mất lòng hảo ý của Tiểu Nhã muội muội rồi."
Đoan Mộc Nhã chớp chớp mắt, mỉm cười ngọt ngào, "không sao, ta thoa giúp ngươi a." nàng nhiệt tình vét một cục cao trong hộp ấn lên mặt Niệm Vân Âm, năm ngón tay linh xảo ở trên mặt nàng xoa nặn, "thoải mái không?"
Niệm Vân Âm không chớp mắt nhìn nàng, cười híp mắt nói, "thoải mái."
Động tác Đoan Mộc Nhã cũng càng nhẹ đi, Nghệ Nhàn thấy hai nàng mắt đang nhìn nhau chuyển động, không biết đang có ý gì, quả nhiên liền nghe Đoan Mộc Nhã nói, "Niệm tỷ tỷ, vật vừa rồi kia của ngươi có thể cho ta mượn chơi một chút được không?"
Niệm Vân Âm cũng biết làm khó dễ, "cho ngươi mượn chơi sao?"
Đoan Mộc Nhã cẩn thận nói, "chỉ một chút thôi, rất nhanh sẽ trả lại ngươi, ta dùng thân phận luyện đan sư đảm bảo với ngươi."
Niệm Vân Âm hiếm khi thấy được sảng khoái, đem sâu lông đỏ ném cho Đoan Mộc Nhã không quan tâm nữa, chỉ ngồi một bên cười ha ha nhìn Đoan Mộc Nhã lăn qua lộn lại nghiệm chứng thân phận sâu lông này.
Đoan Mộc Nhã lăn lộn một hồi, liền kéo Nghệ Nhàn qua một bên, lén nói rằng, "Nghệ Nhàn, gọi Ngân Bảo đại nhân đến cho ta mượn dùng một chút."
Nghệ Nhàn, "đây là cái gì?"
Đoan Mộc Nhã giải thích, "đây chính là bảo bối Tầm Hỏa Linh chuyên tìm linh thảo, ta chỉ nghe nói qua, chưa từng thấy qua. Bất quá nó có thể dẫn chúng ta đi tìm được một cây hỏa linh thảo."
Nghệ Nhàn, "Viêm Nhung Thảo ngàn năm."
Đoan Mộc Nhã gật đầu, "tìm được nó, thì sẽ biết được là ai hại chúng ta. Hơn nữa, ta muốn Ngân Bảo đại nhân lấy đi thứ bảo bối hại chết người này."
Nghệ Nhàn hiểu, các nàng cũng vì có người đem hỏa linh thảo đến đây mới có chuyện này, "ngươi có nghĩ đến thù lao phải trả cho Ngân Bảo đại nhân chưa?"
Vừa nhắc đến việc này, Đoan Mộc Nhã nhức đầu.
Cũng may có Nghệ Nhàn bên cạnh hiệp thương, Đoan Mộc Nhã cùng Ngân Bảo đại nhân rất nhanh đạt thành hiệp nghị. Đối với việc trộm bảo bối, đây tuyệt đối phải tin tưởng vào khả năng nhanh nhạy của Ngân Bảo đại nhân.
Đang lúc hai người tính chuyện, Niệm Vân Âm đột nhiên âm thầm xen vào, "các ngươi có cần thêm ta không? ta có thể giúp các ngươi báo thù này, đồng thời cũng không để đám người kia biết được, nên biết rằng Viêm Nhung Thảo ngàn năm luôn có một nhóm người đi theo canh gác nghiêm ngặt."
Nghệ Nhàn cũng không chắc với thái độ của người này, kỳ quái. Theo ly ban đầu cứu các nàng chỉ là trùng hợp, nhưng mà vì sao lại chịu giúp như vậy a?
Dường như nhìn thấu được do dự của Nghệ Nhàn, Niệm Vân Âm cũng chỉ thản nhiên, "ta một mình đến Thanh Sơn Tông, tất nhiên sẽ gặp nhiều nguy hiểm không ngờ được trước mặt. Muốn mượn lực của các ngươi để giữ chút an toàn, dĩ nhiên cũng có vài việc cần giúp sức, nếu không ta cũng sợ nửa đường các ngươi bỏ ta lại a."
Lời này Đoan Mộc Nhã cũng đã từng dùng để uy hϊếp, trước kia khi nàng còn thú nhân tộc, trong lòng lo lắng sợ Nghệ Nhàn bỏ nàng lại giữa đường không quan tâm, cho nên mới biểu hiện bán chặt bắp đùi, hy vọng Nghệ Nhàn thấy nàng còn hữu dụng không bỏ lại nàng bỏ chạy một mình, cho nên nàng có thể hiểu được tâm tư của Niệm Vân Âm, "việc này ta không biết, để Nghệ Nhàn định đoạt đi."
Nghệ Nhàn luôn cảm thấy việc này không dễ như Niệm Vân Âm nói, nhưng lúc này cũng không tiện nói ra chuyện gì, "đã như vậy, chúng ta nên thương lượng trước việc này nên làm thế nào đã, chờ tìm được Minh Phong bọn họ thì cùng nhau lên đường, coi như là bảo đảm."
Đoan Mộc Nhã không ý kiến, nếu hiện tại Nghệ Nhàn rủ nàng đi chết cùng, nàng sợ mình cũng không thể hoài nghi được. Niệm Vân Âm cũng không có ý kiến gì, ngược lại mục đích của nàng đơn giản - là đem nàng đi cùng.
Niệm Vân Âm cho hai người bọn họ một cái ý kiến, lấy vật đổi vật, gậy ông đập lưng ông.
Nghệ Nhàn sau khi nghe xong, không khỏi quay đầu nhìn nàng bằng hai mắt, "có thể, nhưng Ngân Bảo đại nhân không thể phá được bình chướng quang linh, đây là vấn đề lớn."
Khi ở thú nhân tộc, Ngân Bảo đại nhân có thể xưng vương xưng bá, hét một tiếng, thì có hơn ngàn chuột tiểu đệ chạy đến. Nhưng lại không ngờ sau khi theo Nghệ Nhàn đến nhân tộc, nó lại phát hiện thời thế thay đổi, địa bàn cũng khác, đừng nói chuột tiểu đệ, nó cũng phải gặp qua nhiều linh chuột dị biến suýt chút thì khiến nó mất mạng, cho nên nó cũng đang buồn bã hồi lâu.
Nghệ Nhàn cũng không biết nên giúp nó thế nào, vì nàng biết được việc này cũng đã qua năm tháng sau.
Niệm Vân Âm, "nó đã cùng ngươi ký linh bảo, dĩ nhiên có chỗ hơn người."
Nghệ Nhàn nghĩ thầm, nàng cùng Ngân Bảo đại nhân chưa ký kết khế ước, có thể do nó cắn nàng ba lần nên cũng có chút liên quan. Bất quá, nàng nghĩ một hồi, lại nghĩ đến một chuyện, "có thể, nhưng không biết có tác dụng hay không."
Ngân Bảo đại nhân ngồi một bên nghe hai cái tai cũng xìu xuống.
Đoan Mộc Nhã cho nó một viên linh quả, sờ đầu nó, "ngươi là chuột nhỏ cơ trí dũng cảm nhất mà ta thấy, ăn đi, đừng sợ."
***********Nghệ Nhàn nhớ rõ, lần đầu khi nàng cùng Ngân Bảo đại nhân gặp nhau, tình huống khi đó vô cùng cổ quái, thực sự không biết được là đang ở trong mơ hay là giấc mơ đang ở trong hiện thực, nàng gặp Ngân Bảo đại nhân khi những người kia đang ngủ say, nhưng sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã nằm mơ, khi nàng đến Qua Tháp thành an cư, Ngân Bảo đại nhân lại xuất hiện lần nữa, tình huống đó lại xảy đến.
Nghệ Nhàn cảm thấy Ngân Bảo đại nhân đại khái có bản lĩnh khiến người ta đi vào giấc mơ.
Ngân Bảo nghe hiểu lời Nghệ Nhàn nói, đau đầu, vỗ ngực nhỏ, 'cứ giao cho bản đại nhân."
Nghệ Nhàn có chút lo lắng, "phải thật cẩn thận, lấy an toàn làm chủ."
Ngân Bảo đại nhân đem theo sâu lông đỏ ẩn thân vào gốc cây, một đường để lại ấn ký, ba người theo dấu ấn ký Ngân Bảo đại nhân để lại rất nhanh tìm được kẻ đầu sỏ hại mình.Đoàn người trùng điệp, xung quanh có người canh gác, trừ những người đó ra còn có một con thú cưỡi.
"Kỳ quái, thú cưỡi này sao nhìn quen mắt như vậy?"
"Khi đó ngươi nói không muốn đi đường, muốn có một con thú cưỡi" Nghệ Nhàn hảo tâm nhắc nhở, "người này đi lại có vài phần giống như ngươi, Đoan Mộc, ngươi có thể nhận biết được không?"
Đoan Mộc Nhã híp mắt xem một hồi, cuối cùng khi chính chủ xoay người liền nhận ra, sau đó thì trợn mắt há mồm, "đệch, sao lại là nàng."
Đoan Mộc Nhã 17 tuổi thành danh, đương nhiên cả Cửu Hi đại lục không chỉ có nàng mới là tam phẩm luyện đan sư, còn có một vị lớn hơn nàng một tuổi, cũng là tam phẩm luyện đan sư. Nhưng chỉ chiếm được một chữ "nhỏ nhất" cùng Đoan Mộc Nhã, cho nên tất cả danh tiếng đều do Đoan Mộc Nhã chiếm, vị này 18 tuổi là luyện đan sư có thiên phú tốt cũng trở thành thứ hai, mỗi lần bị nói đến, thì luôn bị danh của Đoan Mộc Nhã đè nặng bên trên, không lâu sau thì kết thù.
Người này tên là Giải Tĩnh Thu.
Thế lực Giải gia ở Ngân Nguyệt đế quốc so với thế lực Đoan Mộc gia ở Nhật Chiếu đế quốc thực lực chênh lệch không nhiều. Từ gia cảnh đến thân phận luyện đan sư, thì hai bên lực lượng ngang nhau. Theo lý thuyết, Đoan Mộc Nhã im lặng ba năm, thì vị tên là Giải Tĩnh Thu cô nương này cũng nên anh dũng tiến lên, đuổi kịp rồi vượt qua. Nào ngờ, Giải Tĩnh Thu không biết tính tình băng liệt cái gì, cũng im lặng cho đến nay, đến nay vẫn dừng ở tam phẩm luyện đan sư khiến cho thân phận cũng có chút lúng túng.
Nguyên nhân khiến cừu hận trở nên gay gắt, cũng do có một năm tỷ đấu luyện đan sư, vị Giải Tĩnh Thu cô nương này bại dưới tay Đoan Mộc Nhã tại chỗ, từ đó về sau, hai người gặp nhau, thì thủy hỏa bất dung.
Nghệ Nhàn nghe Đoan Mộc Nhã đem tiền căn hậu quả câu chuyện nói xong, liền đau đầu, với cái bộ dạng luôn kéo thù hận của Đoan Mộc Nhã, nàng dự cảm con đường tương lai không thể yên ổn.
Đoan Mộc Nhã nói xong, tóm lại "xem ra là nàng muốn lấy mạng ta."
Niệm Vân Âm vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng, "đừng sợ, Tiểu Nhã muội muội, Niệm tỷ tỷ bảo hộ cho ngươi. Chỉ cần biết cừu nhân là ai thì dễ làm hơn rồi. Một lần không thành, thì có lần thứ hai, lần thứ hai không thành, thì có lần thứ ba, lần thứ tư, có thể có lúc sẽ gϊếŧ được nàng."
Nghệ Nhàn ngước mắt nhìn Niệm Vân Âm, chỉ thấy khi nàng nói lời này vẻ mặt còn đang cười ha ha, đáy mắt thì mang một mảng lãnh ý.
Chờ đến tối, xung quanh im ắng. Đoàn người đóng trại ở phía xa, có ánh lửa chập chờn. Đám người kia vào lúc này còn dám đốt lửa, có thể thấy được là đang rất tự tin.
Nghệ Nhàn nghe Ngân Bảo đại nhân gọi, liền nói "lấy được đồ rồi, chúng ta lập tức đi thôi."
Niệm Vân Âm kéo Nghệ Nhàn lại, bất quá rất nhanh liền rút tay về, "gọi tiểu sủng của ngươi tới, cho ta xem vật đó."
Nghệ Nhàn không biết nàng giở trò quỷ gì, nhưng lúc này ba người đang ngồi chung một chiếc thuyền, nếu lật thuyền thì cả đám cũng chết. Cho nên triệu hoán Ngân Bảo đại nhân, Ngân Bảo đại nhân nhanh chóng khoan vài cái động đem hộp đồ bỏ vào tay nàng, khi Niệm Vân Âm mở nắp hộp, hỏa linh nồng nặc liền tỏa ra, nàng nhanh chóng đóng nắp lại, cắn ngón tay mình, dùng máu vẽ một lá bùa vô cùng phức tạp trên nắp hộp, sau khi hoàn thành "trong hộp này có lưu lại niệm lực người của Giải gia, ta dùng trận pháp phong ấn, có thể tránh không để bọn họ tìm được. Khi đến chỗ an toàn, đem niệm lực trừ đi, là được."
Nghệ Nhàn thở phào nhẹ nhõm, "làm sao ngươi biết trong này có ấn ký truy lùng?"
Niệm Vân Âm, "rất đơn giản, một cây bảo bối hỏa linh ngàn năm như vậy, nhất định là đem đến Thanh Sơn Tông. Nếu bọn họ giữ cẩn thận, thì không nên đem kiến lửa đến. Nếu bọn họ đã bất nhân, thì cũng đừng trách ta bất nghĩa."
Điểm này, Nghệ Nhàn và Đoan Mộc Nhã không có ý kiến. Dù sao, cũng vì thứ này, hại chết nhiều người, đến cả Minh Phong và Đoan Mộc Khiết hai người đến giờ cũng không biết tung tích ở đâu rồi.
"Chúng ta đi thôi."
"Ừ, nếu còn chờ nữa thì sẽ đi không được."
Nghệ Nhàn đem theo Ngân Bảo đại nhân chạy, Đoan Mộc nhã theo sát phía sau, cuối cùng là Niệm Vân Âm cắt đuôi, các nàng chạy cả ngày lẫn đêm thật nhanh, cho đến khi không nghe thấy được tiếng huyễn thú gào thét, còn có tiếng đánh nhau ồn ào cũng lắng xuống.
"Thực sự có thể dẫn huyễn thú lục cấp đến sao?"
"Ừ."
Đoan Mộc Nhã hơn nửa ngày mới phản ứng được, "nếu các nàng may mắn sống sót, thì có khi nào sẽ đem chuyện này đẩy lên đầu ta không?"
Niệm Vân Âm, "Tiểu Nhã muội muội cứ thả lỏng tinh thần đi, hiện tại bọn họ còn chưa biết ngươi còn sống, chờ đến Thanh Sơn Tông, sợ là cũng không tìm được bằng chứng nào chứng minh là ngươi làm."
Nhưng thù này đã định là kết thành rồi.
Tất cả mọi người đều biết, cừu hận đời này luôn có người khai đao trước.
Mọi người không phân ngày đêm cứ vậy chạy đi, cũng gặp qua huyễn thú lớn nhỏ cấp hai cấp ba, tất cả đều được ba người cơ trí giải quyết, chuyển nguy thành an.
Đáng tiếc duy nhất chính là, dọc theo con đường này vẫn chưa gặp được Đoan Mộc Khiết cùng Minh Phong, nhưng cách Thanh Sơn Tông đã rất gần rồi.
Hôm đó, Nghệ Nhàn đem Viêm Nhung Thảo cướp được từ Giải Tĩnh Thu lấy ra, bên trên còn có pháp trận Niệm Vân Âm vẽ, "thứ này, hai ngươi xem rồi làm gì đi."
Hai mắt Đoan Mộc Nhã sáng lên, có chút động tâm, nhưng lại đẩy nó về, "Ngân Bảo đại nhân xuất lực nhiều, nếu không chúng ta không lấy được đồ chơi này, Nghệ Nhàn, cái này cho ngươi."Không chờ Nghệ Nhàn từ chối, Niệm Vân Âm liền đưa tay cầm hộp lại, cười như không cười nhìn các nàng, "chúng ta ở chung mười mấy ngày, các ngươi còn chưa dò đường thì đã đi rồi. Theo ta thấy, thứ này không nên cho Nghệ cô nương, nên cho Tiểu Nhã muội muội là tốt nhất."
Nghệ Nhàn đúng là không có tính dò xét thử, vốn thứ này hại chết đoàn dong binh của Minh Phong, đều là những người còn sống. Tuy nói vậy, nhưng khi ở tinh linh tộc nàng mới biết được một điều bảo bối so với mạng người giá trị hơn. Nhưng nàng không muốn giữ lại món bảo bối như vậy, vì nó mà không từ thủ đoạn nào.
Người này, chưa từng trải qua thì không nên thử.
Đoan Mộc Nhã lắc đầu, "thứ này hai người các ngươi chia nhau đi, các ngươi dùng hết lực, ta cái gì cũng không làm, được báo thù dùm ta cũng đủ hài lòng rồi."
Niệm Vân Âm, "các ngươi đừng từ chối, Viêm Nhung Thảo ngàn năm có thể hấp dẫn kiến lửa là vì nó tản ra hỏa linh, kiến lửa tuy là huyễn thú cấp thấp, nhưng chúng cũng cần thứ bảo bối này để thăng cấp. Đồng thời, nó là linh thảo có chứa mộc linh, trên đời này sợ là khó tìm được cây bảo bối nào có thể chứa cả hỏa linh cùng mộc linh, thích hợp dùng cho một người có song linh căn hỏa mộc như là Tiểu Nhã muội muội, đối với quang linh ngự thú sư như Nghệ cô ngươi mà nói, thì nó cũng không có tác dụng gì."
Nghệ Nhàn thì không việc gì, nàng biết mình tu luyện chỉ cần có ánh mặt trời là đủ, không cần thứ khác chỉ cần có quang linh tinh khiết cuồn cuộn đến là đủ rồi, ở đây đúng là không có ai thích hợp nhân bảo bối này hơn Đoan Mộc Nhã, "nếu dùng linh thảo này, có thể khôi phục được mộc linh căn của Tiểu Nhã không?"
Đoan Mộc Nhã vừa nghe, đáy mắt có chút mong chờ.
Niệm Vân Âm theo bản năng, nắm chặt cái hộp, 'ta cũng không biết."
Trên mặt Đoan Mộc Nhã mang thất lạc, sau đó lại cười ha ha nói, "Nghệ Nhàn, mộc linh căn có khôi phục hay không cũng không sao, ngược lại ta có hỏa linh căn, không cần lo lắng cho ta."Nghệ Nhàn nghĩ thầm, thế giới này lớn như vậy, chắc chắn sẽ có cách, việc này còn phải chờ từ từ. Ba người cũng chấm dứt vấn đề này, Nghệ Nhàn cũng phải chắc chắn niệm lực của Giải gia mất tác dụng, bao gồm nuốt thứ đồ chơi này vào thì sẽ không có tác dụng phụ gì.
Chờ Niệm Vân Âm xóa sạch niệm lực trên linh thảo xong, ba người tìm một cái sơn động yên tĩnh, Niệm Vân Âm tự mình bày một cái trận pháp, trong trận có trận, bảo đảm cho Đoan Mộc Nhã khi hấp thụ không bị ai quấy rầy, lúc này mới đem linh thảo cho Đoan Mộc Nhã hấp thụ, còn các nàng ở bên ngoài thay nàng hộ pháp.
Thiếu Đoan Mộc Nhã điều tiết bầu không khí, Nghệ Nhàn cùng Niệm Vân Âm hai người đều có thể ngồi trơ một ngày không nói một câu.
Nghệ Nhàn ngồi tu luyện, tiểu mã cũng miễn cưỡng ngủ một giấc. Lúc này, phần lớn thời gian
Niệm Vân Âm đều dùng nhánh cây vẽ trên đất, tất cả đều là hình vẽ kỳ quái, có lần Nghệ Nhàn tu luyện xong, nhìn hồi lâu, luôn cảm thấy hình vẽ trên đất này khiến người nhìn khó hiểu, trước đây nàng cũng từng gặp qua một sư phụ từng nghiên cứu qua đồ cổ, thích vẽ mấy thứ hình kỳ quái này, còn lầm bầm không khác gì Niệm Vân Âm, "ngươi là sư pháp trận."
Niệm Vân Âm không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nói, "chủ yếu có cách để bảo vệ tính mạng của mình, ngươi nói xem?"
Nghệ Nhàn nghĩ một chút cũng thấy đúng, cũng như nàng muốn tiếp tục sống vậy, cho dù nàng chỉ còn một thanh chủy thủ, nàng cũng phải mở đường máu để chạy. Cũng may, nàng không chỉ có mỗi một thanh chủy thủ mà thôi, "ta tin ngươi có thể trở thành thần sư pháp trận."
Niệm Vân Âm cười nói, "ngươi cũng vậy, một quang linh ngự thú sư công kích hình."