Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 313

« Chương TrướcChương Tiếp »
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Chương 313: Không thể khống chế

Quái vật lớn, mang theo bức xạ nhiệt Nghệ Nhàn quen thuộc, ở trước mặt nàng, một ngụm nuốt đại sư tỷ vào bụng, sau đó dường như hơi bất mãn, lại nhanh chóng đi lên.

Nghệ Nhàn liên tục đánh vào vách đá, suýt bị một kích đánh cho choáng váng, khi nàng ổn định thân mình thì quái vật há rộng miệng như chậu máu nhúc nhích đến sát mặt nàng, một luồng hỏa nhỏ từ trong miệng đối phương phun ra, nháy mắt đốt cháy nàng.

Thoáng qua, Nghệ Nhàn biến mất.

Con quái vật nuốt trỏng, chẹp chẹp một cái bất mãn tiếp tục ưỡn ẹo di chuyển, tựa như con rắn xoay xoay, thân thể khổng lồ lấp cả vực sâu, không có khe hở.

Nghệ Nhàn dập lửa trên người, da thịt lộ bên ngoài đã bị phỏng, thậm chí tóc cũng cháy một mảng lớn, nàng lấy ra Huyết Nhận, cắt tóc đến ngang vai.

Lần nữa xuất hiện nàng như khí cầu dựa vào vách đá, có thể thấy rõ băng sương chưa tan che ở bên trên, có một thứ nhớp nháp từ sau lưng nàng không ngừng trượt, vô cùng nghênh ngang giương nanh múa vuốt đến gần nàng.

Nàng cố nén cảm giác ghê tởm xuống, hồi lâu mới dám tin đây là thân thể của quái thú khổng lồ, tốc độ đối phương quá nhah, nhìn thấy tia sáng trên đỉnh đầu sắp bị che mất, Nghệ Nhàn đem quang linh cùng lôi linh trong thân thể ba đầu tại đan điền thả ra.

Ánh sáng vàng bao quanh Nghệ Nhàn làm trung tâm, toàn bộ nổ.

Grừ --

Nghệ Nhàn thuấn di, trốn không hư không lau cánh tay bị thương, nàng hút sâu một hơi đếm, "một, hai, ba --"

Chờ cục diện nổ lớn, vô số hòn đá mang theo cuồng phong cùng liệt quả quỷ dị đánh về phía nàng, Nghệ Nhàn lợi dùng l*иg năng lượng ngăn lại, vẫn bị vụ nổ đánh bay, sau đó bị thứ gì bắn trúng, toàn bộ lơ lửng như lục bình trên nước, lăn lộn trên không không tìm được tiếp điểm.

Vòng xoáy tím hiện lên, được quang linh và ám linh hỗ trợ có vẻ thần bí.

Phiu phiu phiu --

Từng lớp bướm kết đàn bao quanh nàng, sau đó tản ra một phần nhỏ nhẹ nhàng nâng nàng lên, còn lại một phần lao về phía bóng tối, tựa như thiêu thân.

Một con bướm lớn xuất hiện từ sau lưng nàng, Nghệ Nhàn đứng thẳng, dường như có thêm một đôi cánh tím, Bất Tử Điệp híp mắt hung ác nhìn hắc ám đang di chuyển, chỗ đó một màu đen kịt, thỉnh thoảng lại thoát ra một chút lửa đỏ cùng ánh sáng thánh khiết nhu hòa, quang mang giao thoa, trong hoàn cảnh u ám lại thành ngọn đèn chỉ dẫn cho các nàng.

Nghệ Nhàn bớt thời gian tặng cho quái vật một cái lôi linh cực lớn, khiến nó đau nhức tận cùng mà nổi điên.

Bất quá tiếp đó, Bất Tử Điệp cũng nhanh nổi điên.

"Ah ah, ngươi đang làm cái gì!"

"Hiến tế."

Bất Tử Điệp nổi điên dùng cánh chim vỗ Nghệ Nhàn, khiến nàng dính đầy bột phấn, sau đó dùng hai cánh bọc nàng lại, không cho nàng di chuyển, "không cho, không cho, bổn yêu không muốn chết cùng ngươi, bổn yêu phải tìm nương."

Nghệ Nhàn vốn đã nghĩ đến chuyện xấu nhất, trước khi đại sư tỷ đến, nàng muốn tự mình dùng lực san bằng vực sâu này.

Vực sâu do nàng mở rang, kết quả dĩ nhiên là để nàng giải quyết.

Nhìn thấy quái vật khổng lồ đã mất không chế, hiện tại kéo nó chìm xuống vực sâu là cách giải quyết tốt nhất. Nếu không, một khi nó ra khỏi vực sâu, sinh linh sẽ đồ thán.

Ở trên còn có người nàng thích nhất, bằng hữu cùng người thân nhất.

Bất quá nghe Bất Tử Điệp thì thào nói tìm nương, thì lại nhẹ dạ, nháy mắt so với máu chảy thành sông, khắp nơi là thi thể kết cục đành phải xin lỗi con bướm xui xẻo này thôi, Nghệ Nhàn không chút do dự chọn cái sau.

"... ân? ngươi đinh làm gì ta?"

"Hừ."

Bất Tử Điệp thấy Nghệ Nhàn không thể nhúc nhích, hung hăng đi tìm đầu sỏ gây chuyện. Nghệ Nhàn thử nhiều lần, ngoại trừ tròng mắt có thể chuyển động, thì cho dù là thân thể hay ý thức hải vẫn trong trạng thái mờ mịt, tựa như mọi thứ đều dừng lại, có thể trở mắt nhìn Bất Tử Điệp chơi thổi bong bóng, càng thổi càng lớn, từng chút che đi tầm nhìn.

Cái này, hai quái vật lớn đánh nhau có tiền a.

Bất Tử Điệp ngược lại cũng không ngốc, nhắm chỗ bị thương của quái vật mà đâm, cũng dễ tìm, chố đó yếu nhất lại lóe ánh sáng trắng, quang mang mặc dù yếu, nhưng quang linh để lại cũng không phải không có tác dụng, cho dù là một chút cũng muốn tinh lọc quái vật rồi tan.

Bên trái thổi một cái, bên phải thổi một cái.

Tựa như con mèo đuổi theo con chuột mập của nó, cào một cái liền rụt lại, thấy đối phương không động đậy, lại tiếp tục cào thêm hai cái, trong không khí tràn đầy bột phấn tím, tựa như mưa phùn kéo đến trước mặt Nghệ Nhàn không thôi.

Đại sư tỷ.

Chỉ cần phá bụng con quái vật đó, có thể cứu được đại sư tỷ.

Không chờ nàng suy nghĩ, Bất Tử Điệp và con quái vật đánh nhau mấy cái, ngươi tới ta đi, mỗi bên đều bị thương. Mỗi lần đá vụn rơi Nghệ Nhàn cảm giác mình đang di chuyển, đám bướm đỡ dưới chân nàng gian nan thở đỡ nàng cùng tránh đi, nhưng chỉ được một hai lần lại bị vật khác vô tình bay đập trúng. Nghệ Nhàn đau xót toàn thân, có nguồn năng lượng đang sôi sục toàn thân, đôi cánh đen phía sau lưng như không kịp chờ muốn phá giam cầm.

Bên kia, Bất Tử Điệp bị đánh dính vách đá nổi giận, nó trôi giữ không trung, tức giận trợn mắt nhìn con yêu quái kệch cỡm kia.

Hai bên giằng co, địch không động ta không động.

Trong lúc đôi cánh Nghệ Nhàn sắp phá thể, Bất Tử Điệp ở phía sau lại có thêm đôi cánh tím, hai đôi cánh xinh đẹp chồng lên nhau vỗ mang theo bột phấn tím, tựa như gió lốc đánh bay thứ to xác kia, vỗ một cái, Nghệ Nhàn hoài nghi Bất Tử Điệp đang túm đối phương dí lên vách đá đánh, có cừu báo cừu, có oán báo oán.

Đất rung núi chuyển, trời băng địa sâu dường như lay động bắt đầu.

Nghệ Nhàn trơ mắt nhìn đá vụn rơi trước mắt nàng, cách đầu nàng chừng 1cm, Bất Tử Điệp cau hứng vỗ nhẹ hai cánh đảo qua, đem tạp vật thôi sạch, chuyên tâm bắt đầu ném đối phương qua lại như là bao cát.

Đừng đùa.

Lại chơi tiếp, bên trên mấy trăm dặm đều đổ nát, hoàn toàn rơi vào vực sâu.

Phía sau Nghệ Nhàn ngứa không chịu nổi, đôi cánh bắt đầu co lại. Nàng hồi lâu mới có phản ứng, có thể do Bất Tử Điệp nên mới ảnh hưởng đến nàng, cái này khiến nàng sinh ra cảm giác đôi cánh đen phá thể.

Hợp thể.

Ý nghĩ chợt lóe, Nghệ Nhàn lần nữa nắm quyền thân thể trong tay, hồng quang trên trán lúc sáng lúc tối, biểu hiện nàng và huyễn thú bản mạng hai hợp thành một. Bất Tử Điệp túm quái vật đánh điên cuồng, toàn thân chợt cứng lại, trong lòng không phục ném đối phương lần cuối, lại nhớ đến Nghệ Nhàn bên cạnh, liền ngăn cản nàng.

"Bổn yêu đại nhân không chấp tiểu nhân, thay ngươi báo thù. Bổn yêu muốn tìm nương."

"..."

Nghệ Nhàn sửng sốt một hồi, không để ý kháng nghi của nó, mạnh mẽ hợp thể, nửa khuôn mặt hiện lên văn lộ sống động tản ra sinh cơ vô hạn, "nếu lần này có thể may mắn sống sót, ta cùng ngươi đi tìm nương ngươi."

Ba đôi cánh mở rộng từ sau lưng nàng, Nghệ Nhàn lấy thế như chớp lao về phái con quái vật, quang linh bạo bọc tay dùng lực xé rách vết thương của đối phương.

Grừ --

Trong cơn đau quái vật không thể khống chế ám linh bốc lên, suýt chút bao lấy Nghệ Nhàn, dù vậy nàng cũng không để ý, nàng dường như nghe thấy âm thanh của đại sư tỷ, "đại sư tỷ."

"Muốn cứu đại sư tỷ của ngươi, nằm mơ đi."

Tiếng Chúc thiếu chủ âm dương quái khí cùng tiếng rồng ngâm truyền ra, thân thể Nghệ Nhàn không bị khống chế bay lên. Một bàn tay ma cực lớn nhanh chóng lao ra, nếu nàng còn đứng lại chỉ có gặp nạn.

"Đi."

"Không được."

Nghệ Nhàn phát hiện mình không thể khống chế thân thể, mất đi cân bằng, Bất Tử Điệp ép nàng rời đi, lộ ra bàn tay lớn cùng đuôi rồng quấn chặt thương tích đầy mình, đuôi rồng cháy lên một đoàn bạch quang, là lực sinh mệnh, Tử Hàn bị túm xuống, đem quái vật cùng kéo xuống vực sâu.

Gruw, gruw.... vô số âm thanh tràn đầy bên tai.

Trong tầm mắt Nghệ Nhàn là ngọn lửa hừng hực vụt lên thiêu đốt, bạch quang bên trong ngọn lửa chợt bùng nổ, bao phủ hoàn toàn thế giới trong này.

Vực sâu ầm rầm khép lại, Nghệ Nhàn ngây người nhìn ánh sáng trong khe hở từ từ yếu dần, từng chút lạnh đi, lần nữa tối đen.

******

"Nàng sao rồi, vẫn như vậy sao?"

"Ân."

Trong rừng Ai Nhĩ Pháp đầy sinh cơ, xung quang xuân ý dạt dào, một đám tinh linh đang bay lên bay xuống, dáo dác nhìn người trong nhà, bàn tán xì xào, liền bị một lão bà bà đuổi đi, trong này còn có tiểu tinh linh nhỏ hơn, hắn chỉ lớn chừng bàn tay, cũng bay đi theo.

Bên trong nhà còn có một tiểu sư thú đang nằm trên bụng đại sư thú trảo còn để lên đầu của tiểu kỳ lân đang uốn gối, thỉnh thoảng còn trộm giẫm mấy cái, đại sư thú thỉnh thoảng vẫy đuôi, phủi hơi thở của tiểu kỳ lân...

Bầu không khí yên bình, nếu không có những động tác nhỏ này, thì cũng không lừa được người ngoài.

Nghệ Nhàn bị bệnh.

Đây là chuyện các nàng biết rõ trong lòng.

Tề Vận bị thương cũng đã chữa lành, so với Nghệ Nhàn một thân máu từ vực sâu đi lên, đi gặp đại vu, mọi người hiểu chuyện cũng không dám nói cái tên đó, tựa như không cần nhắc đến thì mọi đau khổ sẽ được thời gian vuốt xuống.

"Tri bà bàm ngươi tìm Nghệ Nhàn có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì."

Tri bà bà thờ dà, hai tay chắp vào nhau, tựa như lúc đến lại im lặng rời đi.

Tề Vận nhìn thoáng qua trong phòng, Nghệ Nhàn vẫn nằm ngủ như cũ, nháy mắt thân ảnh đại sư tỷ cùng Nghệ Nhàn trùng lên nhau.

Từ lúc các nàng rời khỏi vực sâu đến nay, Nghệ Nhàn lần nữa im lặng không nói gì, dường như không nghe thấy âm thanh quanh mình, cũng không nói thành lời, một mình yên tĩnh chờ trong thế giới của mình. Lúc đầu, không ai phát hiện khác thường, cuối cùng ở vực sâu hai người cùng đi, một người quay về, Nghệ Nhàn không nói nhiều, các nàng cũng không miễn cưỡng.

Ai cũng biết, một người không lên kết quả là gì.

Mãi cho đến một hôm nàng ôm lấy tiểu kỳ lân không chịu buông, Lam Đồng vì vậy đánh nhau với tiểu kỳ lân, suýt chút máu chảy thành sông. Nghệ Nhàn vẫn bất động như cũ, tựa như người đứng xem. Cũng bắt đầu từ lúc đó, các nàng mới phát hiện đại sư tỷ rời đi đối với Nghệ Nhàn ảnh hưởng lớn đến cỡ nào.

Còn có Miên Hoa Đường....

Tạ Tần Tuyên thấy Tề Vận nhìn chằm chằm căn phòng sững sờ, ôn nhu nói, "Nghệ Nhàn bên này ngươi không cần lo lắng, có chúng ta ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ngươi đi bồi Tiểu Nhã đi."

Trong mắt Tề Vận lại có thêm một phần buồn bã, Tiểu Nhã muốn gặp nhất không phải là nàng, mà là Nghệ Nhàn, "ta biết, hy vọng Nghệ Nhàn mau sớm khỏe lại."

Biết rõ Đoan Mộc Nhã không muốn gặp nàng, Tề Vận vẫn giả vờ mỉm cười rời đi. Khi các nàng đến rừng Ai Nhĩ Pháp, cũng chỉ muốn cầu kiến Tri bà bà, chữa trị cho Nghệ Nhàn. Nào ngờ, vừa vào tinh linh tộc, Tiểu Nhã và Nhị Lam đã bị giam lại.

Một cái là bán ám linh sư, một cái là ma thể trời sinh.

Nhưng Nghệ Nhàn đối với việc này lại thờ ơ, trơ mắt nhìn Đoan Mộc Nhã và Nhị Lam bị mang đi, Tề Vận khi đó mới biết Nghệ Nhàn bệnh rất nặng.

Không phải phế nhân, mà còn hơn cả phế nhân.

Tạ Tần Tuyên mở cửa ra, ở đây ngoại trừ Nghệ Nhàn ra, thì ai cũng cúi đầu nhìn, thấy nàng thì lại thở phào một cái, tựa như không có gì lạ, "Nghệ Nhàn hôm nay có phản ứng gì không?"

Tiểu Lam chen chen, ngẩng đầu, đáp lại nàng, "mẫu thân đang ngủ."

Nghệ Nhàn thỉnh thoảng sẽ tỉnh lại, nhưng ánh mắt vẫn mờ mịt, chỉ nhìn đúng một chỗ, chỉ có điều duy nhất chính là nàng thích đến gần tiểu kỳ lân. Tri bà bà nói, kỳ lân vốn là thụy thú, từ nhỏ đã mang đến vận may cho người, làm bạn với Nghệ Nhàn ngược lại cũng giúp nàng nhanh khôi phục.

Nghệ Nhàn mất hết ngũ giác, có thể cảm nhận được kỳ lân là chuyện tốt.

Lam Đồng lúc này mới kiềm chế khó chịu trong lòng, đồng ý để tiểu kỳ lân làm bạn với Nghệ Nhàn. Bất quá cũng không ít lần gây khó cho tiểu kỳ lân.

Tạ Tần Tuyên nhịn không được ôm lấy Tiểu Lam, "nếu mẫu thân đang ngủ, vậy có muốn đi xem muội muội không?"

Tiểu Lam chần chờ một chút, "được."

Tình huống của Nhị Lam so với Đoan Mộc Nhã đặc biệt hơn, vẫn còn mê man đến nay chưa tỉnh, nhưng luôn im lặng. Tạ Tần Tuyên nắm tay Tiểu Lam, mang nàng đến chỗ Nhị Lam ở, ngoài cửa có mấy cái tinh linh cầm cung tiễn gác, nhìn thấy một lớn một nhỏ các nàng liền cho đi vào.

Nói là giam giữ nhưng thực ra tinh linh tộc sợ ma khí trên người Nhị Lam làm tổn thương người vô tội nên áp chế nó, tiểu gia hỏa còn quá nhỏ, thân thể chịu không được năng lượng lớn nên ngủ say.

Tiểu Lam nhìn Nhị Lam nằm trong giường băng, nước mắt lại rơi xuống. Tạ Tần Tuyên sợ hãi, Tiểu Lam luôn là cái bảo bảo ngoan, lại bán manh khả ái, bình thường hay làm người lớn chiếu cố Nghệ Nhàn, nhưng giờ lại khóc đến thương tâm tựa như ai làm gì, hài tử nhỏ như vậy cũng biết đau lòng sao?

"Đừng khóc, đừng khóc, sao vậy a?"

Tiểu Lam khóc một hồi chôn đầu vào lòng Tạ Tần Tuyên, "Nhị Lam đang khóc."

Tạ Tần Tuyên nhìn Nhị Lam đang hôn mê, nhẹ nhàng lau lệ trên mặt Tiểu Lam, "đừng lo lắng, Nhị Lam sẽ nhanh tỉnh lại, đến khi đó ngươi sẽ mang muội muội cùng đi chơi."

Tiểu Lam mang mặt buồn quay về, cọ cọ Nghệ Nhàn làm núng bán manh, thấy Nghệ Nhàn thờ ơ, nhưng tiểu kỳ lân bên cạnh lại không chớp mắt nhìn nàng, nàng thò tiểu trảo thăm dò tiểu kỳ lân, sau đó lại tiếp tục bồi Nghệ Nhàn ngủ, trong đầu vẫn nhớ đến bộ dạng Nhị Lam oa oa khóc lớn.

Ngô, có chút đáng thương a.

***

"Cút đi, cút --"

Kèm theo là âm thanh loảng xoảng, Đoan Mộc Nhã kêu gào khiến tinh linh tộc chú ý, Tề Vận vừa đến chỉ nghe phía ngoài có tiếng loảng xoảng, bàn đổ, cũng may tinh linh tộc quen dùng đồ gỗ, cho dù là bàn đổ ly đổ cũng không sợ vỡ.

Vẫn như cũ lại đổi đồ khác.

Đồ gỗ không chịu được ám linh ăn mòn, không chỉ có tinh linh tộc canh chừng phòng này, đến cả thú một sừng cũng phái người trông coi, Đoan Mộc Nhã bị ma hóa có thể nổi điên bất kỳ lúc nào.

"Tiểu Nhã."

"Cút." Đoan Mộc Nhã tóc tai bù xù, một tay đã hoàn toàn ma hóa ôm đầu, tay còn lại đang bị sương đen quấn quanh, đáy mắt nàng lóe hồng quang, nhìn Tề Vận không chút lưu tình mắng chửi, "cút a, ta nói ngươi cút đi, tai bị điếc hả"

Những lời khó nghe, mấy ngày qua Tề Vận đều đã nghe hết, nàng bấm lòng bàn tay mình, ép chính mình không chọc giận nàng, "ngươi không muốn gặp Nghệ Nhàn sao?"

Đoan Mộc Nhã có chút ngây ra, đầu lại đau đớn, mặt nàng hung tợn hất đổ bàn gỗ, ám linh không thể khống chế từ trong cơ thể thoát ra, nháy mắt ăn mòn đồ đạc trong phòng, có một ít không thể khống chế đánh về phía Tề Vận, may là có thú một sừng bên ngoài canh chừng, nhìn thấy tình huống không ổn, liền kéo Tề Vận qua một bên.

Quang linh tinh lọc.

"Ah --"

Tề Vận được mời ra khỏi phòng, trong đầu chỉ còn bộ dạng Đoan Mộc Nhã lăn lộn trên đất, quang linh và ám linh đánh nhau, tinh lọc mang đến đau đớn khiến nàng hận không thể thay nàng chịu, hai chân nàng vô lực, ngã trên đất, từ khối tinh linh bên cạnh đỡ, dựa vào cửa mà ngồi xuống, nghe người trong phòng thống khổ kêu gào, nàng mất hồn thì thầm, "kiên trì thêm chút nữa, kiên trì thêm chút nữa là được rồi."

Hai thú một sừng thấy Đoan Mộc Nhã bị tinh lọc đến mất sức, liền thu tay lại.

Ám linh trong cơ thể Đoan Mộc Nhã không thể khống chế được, khuôn mặt hung tợn thường có sương đen bao phủ, đây là dấu hiệu hoàn toàn ma hóa. Lúc đầu, thú một sừng cố gắng dùng quang linh tinh lọc ma khí trong cơ thể nàng, nhưng kết quả vài ngày rồi, tinh lọc cũng không còn hiệu quả, đối phương cũng không thể khống chế nổi.

Nếu là ám linh sư bình thường bị ma hóa, sẽ không mất lý trí, cùng lắm chỉ thay đổi thể chất.

Nhưng tình huống của Đoan Mộc Nhã lại khác, nàng bị ma hóa lại giống như yêu quái, chỉ biết gϊếŧ và hủy diệt.

Tri bà bà thương hại nhìn Đoan Mộc Nhã nằm trên đất, khẽ thở dài một tiếng, "hài tử này không thể khống chế được ở chỗ này cũng hai ngày rồi, còn muốn nói gì, chuyện gì muốn làm, dành thời gian đi, đừng để cuộc sống của mình dư lại điều tiếc nuối."

Ánh mắt Tề Vận vô hồn ngẩng đầu nhìn nàng, hồi lâu mới có ánh sáng, nàng thử chiến nhiều lần đều ngã xuống, âm thanh nàng run rẩy nói, "có ý gì?"

Trong mắt Tri bà bà có chút tiếc hận, "chết, đối với nàng mới là giải thoát tốt nhất."
« Chương TrướcChương Tiếp »