Chương 307: Tâm trậnSau khi hỏa linh cẩu của Đoan Mộc Nhã đi quanh điện thần thú chừng năm vòng, Miên Hoa Đường gãi đầu một cái, "Nghệ Nhàn, vì sao chúng ta lại đi vòng quanh chỗ này? không đi tìm Nhị Lam sao?"
Đoan Mộc Nhã giật mình, nhỏ giọng nói, "sẽ nhanh thôi."
Lam Đồng động chóp mũi, Nghệ Nhàn đoán nàng ngửi được gì đó kỳ quái. Không chờ Lam Đồng nói thì có làn gió thổi dến, "hình như có mùi máu."
Lam Đồng gật đầu, "còn mới."
Tề Vận nhìn hai người các nàng còn đang suy đoán, liền đi tới ven đường hái một cọng cỏ chọt chọt mũi hỏa linh cầu, hỏa linh cẩu bình thường không cáu thì giống một huyễn thú thông thường, nhưng khi nào gấp gáp thì mới giống chó dữ từ vực sâu bò lên, "ngươi cứ mang chúng ta đi vòng vòng, chẳng lẽ Chúc thiếu chủ kia còn chưa đi, ở gần đây?"
Vừa dứt lời, cọng cỏ bị cháy, nàng nhanh chóng vứt đi. Hỏa linh cẩu giật giật cái mũi bị Tề Vận chọc ngứa, lập tức phun cho nàng hai ba cái hỏa cầu.
Tề Vận được Đoan Mộc Nhã kéo qua một bên, một nhúm tóc cũng bị uốn cong. Đoan Mộc Nhã gầm gừ, hỏa linh cẩu đành ủy khuất xoay người đi giải quyết đống cỏ tai họa kia.
"Sau này tránh xa nó một chút."
"Tiểu Nhã, nó có phải do ngươi mang từ chỗ -- " lên.
Tề Vận nhăn mày kéo nàng, Đoan Mộc Nhã vẫn im lặng, hai người đứng gần nhau, bộ dạng sắp gây gổ. Nghệ Nhàn và Lam Đồng vừa quay đầu thì thấy như vậy, bên tai còn nghe thấy tiếng trả lời nho nhỏ.
Rất nhỏ, rất nhỏ, tựa như lời đáp của gió.
Tề Vận buông tay Đoan Mộc Nhã, nhịn xuống khó chịu đi tới cạnh Nghệ Nhàn, "tìm nhị nữ nhi nhà ngươi trước đi."
Nghệ Nhàn suy nghĩ nhìn hai người các nàng một chút, "tiếp tục đi."
Phun hỏa một hồi, hỏa linh cẩu cũng không dẫn các nàng đi vòng quanh nữa mà chạy về phía trước luôn, một đường vừa hổn hển vừa phun lửa, mở rộng lối đi, Đoan Mộc Nhã không nhanh không chậm ở phía sâu dập lửa, để đảm bảo các nàng theo sau không bị lửa thiêu trúng.
Miên Hoa Đường có thói quen dò đường, nhảy lên nhảy xuống, chạy còn nhanh hơn hỏa linh cẩu.
Mọi người đi thật nhanh, cả hành trình không tiếng động, cứ vậy cho đến khi cách điện thần thú cũ sập chừng 30m, hỏa linh cẩu dẫn đường không nhúc nhích, Miên Hoa Đường đi dò đường cũng không còn tung tích, tiếng gió thổi mang theo âm thanh thống khổ từ phía trước truyền đến.
"Nghe âm thanh này, hình như đã xảy ra chuyện."
"Ân."
Đoan Mộc Nhã móc ra vài viên đậu đen bằng ngón tay đút cho hỏa linh cẩu, hỏa linh cẩu lấy lòng cọ cọ ngón tay nàng, một ngụm nuốt xuống, "Chúc thiếu chủ ở cách đó không xa, các ngươi định thế nào?"
Nghệ Nhàn liếc nàng, "chuyện Chúc thiếu chủ ngươi đừng nhúng tay, có kết quả ta sẽ báo với ngươi."
Đoan Mộc Nhã không lên tiếng, tay vỗ cẩu hơi dừng lại, "ngươi và ta đều là hậu nhân không linh tộc, không có chuyện ở một chỗ chờ, huống chi chuyện này nếu ta không biết rõ thì sẽ không bỏ qua."
Tề Vận nhìn hai người muốn cãi nhau, xung quanh đầy mùi thuốc súng, "Nghệ Nhàn chỉ hy vọng ngươi --"
Nghệ Nhàn liếc nàng một cái, "muốn thì đi đi."
Đoan Mộc Nhã lúc này cũng theo sau, Tề Vận đi cuối cùng, nhìn bóng lưng các nàng vừa bực vừa buồn cười.
***
Sau khi dọn đống cỏ cao che người kia, thì thấy được một đám thú nhân bị nhốt trong một khoảng đất trống, đang chạy loạn bên trong, xung quanh bọn họ có rất nhiều sương đen, sương bay loạn xạ, người trúng sương đen liền ngã xuống đất phun máu.
Tiếng kêu thê thảm không ngừng, mùi máu theo gió bay đi.
Tề Vận, "bọn họ đang làm gì vậy?"
Đoan Mộc Nhã nhìn thấy lộ vẻ chán ghét, "có người khống chế ám linh, gϊếŧ người bừa bãi, trước kia Chúc thiếu chủ cũng đã dùng cách này rồi, nhưng mà xem ra lần này điều khiển cục diện không phải Chúc thiếu chủ."
Vì muốn khống chế một khu vực, Chúc thiếu chủ từng đem bọn họ ra thanh trừng hết, cho dù là người hay thú nhân, mọi thứ đều trong mục tiêu thanh trừng, cục diện hiện tại bất quá chỉ là đổi người mà thôi.
Lam Đồng cắn răng, nắm đấm kêu răng rắc, "chúng gϊếŧ tộc nhân của ta."
Nghệ Nhàn nhìn xung quanh, trong đám người hoảng loạn nhìn thấy Nhị Lam, tiểu gia hỏa ngồi xếp bằng chính giữa, dùng đôi mắt đen hồn nhiên nhìn cảnh gϊếŧ chóc trước mắt, không chút hoang mang, không chú tò mò, bình tĩnh như vùng nước chết. Trong khi đó đám thú nhân đang vật vã vì sương đen chửi vào cổ họng, vào mũi nổ tung chết, mãu chảy đầy đất, nhưng không dính lên người Nhị Lam, trong mắt nàng bình tĩnh như không có sóng lớn nào.
"Nhị Lam."
"Chỗ nào?"
Lam Đồng theo hướng mắt Nghệ Nhàn nhìn, rất nhanh thấy được Nhị Lam nhỏ bé như sắp siêu thoát, "chúng dám!"
Nghệ Nhàn đem Tiểu Lam trong ngực đưa cho Lam Đồng bế, "các ngươi chờ ở đây, ta đi mang Nhị Lam về."
Tề Vận nắm nàng lại, "đừng kích động, đây là một cái bẫy, ngươi nhìn máu trên mình bọn họ, toàn bộ đều tụ về một chỗ, đó là trận pháp, ngươi tùy tiện đi, sợ là tránh không được."
Gậy ông đập lưng ông?
Ma nữ thù dai, năm đó nó bị vây trên Thiên Lan Sơn, giờ lại dùng ma trận của Tề Vận, tính ra cũng thông minh, còn biết dùng Nhị Lam gãi bẫy nàng.
Nghệ Nhàn không nói hai lời, nháy mắt kéo Tề Vận đi vào, bước vào hiện trường hỗn loạn bên trong, trên đất đều là tiếng kêu rên, ám linh không kiêng kỵ gì, những thú nhân kia không có sức phản kháng, đúng là gϊếŧ theo kiểu ngược đãi, thi thể chồng chất như núi, số lượng còn nhiều hơn khi các nàng nhìn thấy từ xa, nàng đẩy Tề Vận qua một bên, "ngươi đã đến, phá trận này phải dựa vào ngươi."
Tề Vận còn chưa chuẩn bị chỉ kịp tránh được ám linh đánh lén các nàng, "..."
Giao hữu khinh suất.
Hai người tìm chỗ đi, Nghệ Nhàn muốn đến gần Nhị Lam, nhưng lại phát hiện trận pháp này rất kỳ diệu. Nàng cùng Nhị Lam đối mặt gần trong gang tắc, nhưng lại không thể đến gần, tựa như cách ngàn dặm. Còn Tề Vận, vừa phải tránh thú nhân điên cuồng vì ám linh vừa phải tránh ám linh đánh trúng, nói tóm lại, đi cũng khó khăn.
Tề Vân che cánh tay đau, "ngươi kéo ta xuống nước, thì phải đảm bảo an toàn cho ta."
"An toàn của ai?"
"Tiểu Nhã? sao ngươi lại chạy vô đây, hồ đồ!"
Đoan Mộc Nhã mang theo hỏa linh cẩu dùng hỏa linh thiêu cháy những thi thể cản trở, lại dùng nó cố gắng đẩy đi ám linh đang bao vây Tề Vận, dùng thế lôi đình ngược lại cũng áp chế được một phần, "ngươi mau phá trận, ta đến hộ tống ngươi."
Tề Vận nhìn bóng lưng đối phương nhu nhược, ánh mắt mơ màng, tựa như quay về ngày mình mất linh căn, "được."
Sau Tiểu Nhã, Miên Hoa Đường cùng tiểu kỳ lân cũng nhao nhao xông vào trận, Nghệ Nhàn đau đầu nhìn các nàng, "đều vào làm gì, góp vui hả?"
Lam Đồng cân nhắc Tiểu Lam, "một cái cũng không thể thiếu."
Quang Diễn nhịn không được liền phóng quang linh tinh lọc, đảm bảo ba thước quanh các nàng được sạch sẽ, tiểu kỳ lân thử một chút hỏa linh của nó, phát hiện cũng duy trì được một nửa, muốn đánh tan ám linh đúng là có chút gian nan, lại nghi hoặc nhìn Đoan Mộc Nhã và hỏa linh cẩu bên kia.
Miên Hoa Đường thấy nàng suy nghĩ, vội vỗ ngực nói, "nhìn ta."
Nàng vung tay thả một rừng lôi, đánh ám linh tan tành dễ dàng khiến tiểu kỳ lân trừng mắt nhìn, tràn đầy kính nể.
So với các nàng ung dung tiểu khiển, Lam Đồng lại dốc sức đến bên cạnh Nhị Lam, thử vài lần như đang phân cao thấp với không khí, cuối cùng Nghệ Nhàn cũng không nhìn được, "đừng có đυ.ng đầu đến chết, ngươi giữ sức dùng cho lúc quan trọng thôi."
Lam Đồng, "xảy ra chuyên gì a?"
Nghệ Nhàn buông tay, "đừng vội, chờ Tề Vận."
Cũng may các nàng không kéo dài thời gian, Tề Vận cũng đã đến được, không phải đi về phía Nghệ Nhàn, mà là đi xung quanh nhìn Nhị Lam. Nghệ Nhàn nhìn cách tay nàng đầy vết thương liền dùng quang linh chữa trị, "thế nào, ngươi biết đây là trận gì không?"
Sắc mặt Tề Vận trắng bệch, không biết do quang linh tinh lọc đau, hay do nguyên nhân khác, đối mặt với vấn đề của Nghệ Nhàn, ánh mắt nàng lóe lên, "chưa, cho ta thêm chút thời gian."
Nói xong lại vội vàng chạy đi.
Đoan Mộc Nhã nghi ngờ, nhanh chóng cho hỏa linh cẩu đuổi theo.
Khiến Nghệ Nhàn khó chịu chính là, ám linh vừa bị Quang Diễn tinh lọc lại sinh ra lần nữa, tàn sát bừa bãi, so với trước còn nhiều hơn, tựa như đánh thế nào cũng không hết được, nàng tự mình dọn một mảng, phát hiện không giảm, mà số lượng thú nhân bị gϊếŧ lại tăng lên.
"Đừng tinh lọc nữa."
"Vì sao?"
Quang Diễn thậm chí có chút không vui.
Nghệ Nhàn cũng không thể nói được nàng cảm thấy trận pháp này quỷ dị, tựa như cái động không đáy, cho dù các nàng vùng vẫy thế nào, ám linh và thú nhân cũng sẽ tăng lên không ngừng, tựa như muốn hao hết sức của các nàng, khiến các nàng không còn sức phòng bị.
Đến cả cách đến gần Nhị Lam cũng không thể nghĩ ra được.
Nghệ Nhàn nhanh chóng quyết định, "mọi người nghỉ ngơi lấy sức, đừng phí công nữa, ta đi tìm Tề Vận."
Khi nàng đến, Tề Vận đang ngồi cạnh đống xác sững sờ, Đoan Mộc Nhã bên cạnh cũng đang ức chế hành động của hỏa linh cẩu, chỉ khi nào bị ám linh mạo phạm mới vội vàng phản kích, "ngươi có cảm thấy trận pháp này đang -- " tiếp diễn.
Đống xương trắng như tuyết chất thành núi.
Tề Vận chợt đứng dậy, cố gắng che lại, "đừng gấp, cho ta thêm chút thời gian, trận pháp này là thứ cổ quái nhất mà ta đã gặp, ta chưa từng thấy qua ám linh thao túng...."
Nghệ Nhàn không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, "ngươi thành thật nói cho ta biết, kỳ thật ngươi đã nghĩ được cách phá trận rồi đúng không?"
Tề Vận im lặng, một hồi sau chán nản ngồi xuống, bất lực cắn môi nói, "ta không dám chắc."
Nghệ Nhàn vươn tay chạm đống xương trắng, đống xương biến thành tro, "ngươi không biết, khi Nhị Lam còn trong bụng ta nàng đã chịu một trưởng của ma nữ, nàng luôn khỏe mạnh, ngoại trừ vài lần."
Đống xương trắng ở hồ Thấm Tâm của Cầm lão, rồi ổ rắn trong Vãng Sinh Chi Địa cũng có cảnh tượng này.
Nghệ Nhàn đối với cái này không có gì lạ, thậm chí có cảm giác thoải mái, "nói đi, ta có thể chịu được."
Tề Vận bóp đầu ngón tay mình, cho đến khi nó chảy máu, "Nhị Lam là tâm trận."