Chương 304: Thần giớiTrong hàn cảnh ác liệt như vậy, phe mình lại bị thương nghiêm trọng, xà tộc chủ động hành quân im lặng, dùng tường băng làm ranh giới, mỗi người một chỗ.
Tề Vận bị Miên Hoa Đường dùng lôi linh đánh đến vết thương chằng chịt, đang nằm trong băng thiên tuyết địa má miệng thở dốc, sau đó ngẩng đầu liền nhìn thấy một đạo thân anh bần thần.
Nàng còn tưởng là Nghệ Nhàn, tập trung nhìn lại, chính là thiên hạ mà nàng luôn bảo vệ.
Đoan Mộc Nhã mang hỏa linh cẩu đi một bước thở gấp ba cái, đi xuống thang trời sau đó thì phì phì, tứ chi như bại liệt nằm trên đất không nhúc nhích.
Thân mình nàng lay động, cộp một cái quỳ xuống, liền dựa vào một khối đá.
"Tiểu Nhã."
"Tiểu Nhã, ngươi bị sao vậy?"
Tề Vận ôm nàng vào trong ngực, mới phát hiện Đoan Mộc Nhã và hỏa linh cẩu dường như đã bị đông cứng, nàng như đang ôm một khối băng, lạnh xuyên tim, đến cả hô hấp của đối phương cũng mang theo sương lạnh, "Lam Đồng, mau đến giúp a."
Vẻ mặt Lam Đồng ghét bỏ, cuối cùng vẫn mang hỏa linh thú không còn tri giác về hố băng của các nàng, lớp băng dưới hố cũng tụ thành một lớp dày rồi, nhưng vì các nàng nhiều, lại co cụm sưởi ấm, nhiệt độ bên dưới cùng bên trên cũng khác biệt nhau.
"Tiểu kỳ lân, mau cứu nàng."
"Cứu nàng."
Khí tức Đoan Mộc Nhã yếu ớt, tay chân cũng đã cứng lại có dấu hiệu hoại tử, so với Tề Vận còn tệ hơn. Tiểu kỳ lân đi qua đi lại, thậm chí nghiêng đầu nhìn Đoan Mộc Nhã, nàng mặc hắc y, mặt thì hung tợn như ác quỷ.
Lam Đồng, "đừng chần chờ, nàng là người thân của Nghệ Nhàn, có thể cứu."
Cho dù Đoan Mộc Nhã biến thành dạng gì, cho dù là người ở vực sâu, chỉ cần Nghệ Nhàn đã nhận, thì nàng cũng sẽ như vậy.
Tiểu kỳ lân phun cho nàng một quả cầu lửa nhỏ, không biết có phải do cùng linh căn hay không? hỏa linh cẩu đang nằm im cũng nhích một chút, cố gắng nhích từng cái, thậm chí còn gầm gừ cảnh cáo các nàng, kết quả bị một quyền của Lam Đồng, không kêu được liền bất tỉnh.
Tề Vận, "ngươi hạ thủ nhẹ một chút, lỡ đáng chết nó, Tiểu Nhã sẽ rất đau lòng."
Lam Đồng, "... ta cũng không dùng lực."
Hỏa linh vây quanh Đoan Mộc Nhã sinh động nhảy nhót, Tề Vận thậm chí có thể cảm nhận được ấm áp truyền vào da, nhưng người trong ngực vẫn chưa nhúc nhích, Tiểu Lam thậm chí còn đến vẫy đuôi, dùng đuôi quấn một bên cổ tay Tiểu Nhã, giúp đỡ, Tề Vận cũng chỉ có thể xoa xoa hay tay đã lạnh của đối phương.
Tiểu Nhã còn như vậy, Nghệ Nhàn....
Tề Vận phân tâm nhìn Lam Đồng, phát hiện đối phương mặt âm trầm, dường như cũng đã nghĩ đến, "đừng lo, Nghệ Nhàn khác với Tiểu Nhã."
Tâm tình Lam Đồng cũng không tốt hơn, vẫn chưa phát tác, mặt bị Nhị Lam cho một quyền, tiểu gia hỏa mím chặt môi, vẻ mặt phẫn nộ, nếu có thể phun lửa giống tiểu kỳ lân, Nhị Lam chắc đã sớm phun rồi.
Lam Đồng cũng không có nhiều thời gian nghĩ đến những chuyện khác, chỉ dời chỗ ngồi, lúc này mới phát hiện nàng đã ngồi xuống, bắt lấy Nhị Lam đang lắc lư quay vòng không có chỗ ngồi.
Tề Vận nhìn mẫu nữ các nàng giằng co không tiếng động, đột nhiên muốn cười. Nhưng vì người trong ngực, tiếu ý vừa sinh lại không còn nữa.
Trong lúc tiểu kỳ lân thả hỏa cầu thứ ba, tay Đoan Mộc Nhã khẽ nâng, tiếng nói khàn khàn, "không cần, cảm ơn."
Tề Vận lấy một viên chườm ấm cẩn thận đưa cho nàng, "Tiểu Nhã, ngươi có thấy Nghệ Nhàn không?"
Ánh mắt Đoan Mộc Nhã vốn còn mơ màng đột nhiên trở nên sắc bén, nàng dùng sức đẩy Tề Vận, vẻ mặt cũng thay đổi, "các ngươi không nên cứu ta, không nên cứu ta."
Biến cố gần như phát sinh cùng lúc.
Mấy nan quạt sắt trong không gian hẹp rơi xuống tạo thành kết cục chết chóc, Lam Đồng chỉ kịp đem Nhị Lam hộ tống trong ngực, cánh tay và sau lưng bị đâm trúng.
Tề Vận vô ý thức lo lắng cho Tiểu Lam, phi một cái liền bị trúng sau lưng.
Miên Hoa Đường và tiểu kỳ lân phản ứng nhanh hơn, nhưng trong phạm vi thu hẹp cũng khó thi triển, cũng hay hai tiểu chỉ ăn ý.
Một trận cuồng phòng đem mọi người ra khỏi hố băng, Miên Hoa Đường vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết đối phương ở đâu, lôi linh sẵn sàng chớp động nhưng lại không tìm được mục tiêu.
Hình ảnh này đúng là có chút quỷ dị.
Hai tiểu chỉ nhìn nhau, nhất thời hoài nghi sau lưng Đoan Mộc Nhã phát ra.
Mùi máu theo gió thổi, khiến đám thú nhân xà tộc rục rịch, vừa đối mặt đơn giản Lam Đồng và Tề Vận đã bị thương, cùng nhau cảnh giác đều là cao thủ.
Đoan Mộc Nhã cùng hỏa linh cẩu bi ném xuống đất, nàng nhìn Lam Đồng về Tề Vận trên người đang chảy máu, muốn tiến lên lại chần chờ, trong lòng nhiều hổ thẹn, là nàng quá sơ suất, mọi nỗ lực trước kia hiện tại đã thất bại, "là thiếu chủ, hắn là hậu nhân không linh tộc, am hiểu nhất --"
Còn chưa nói xong, phóng đến lần này là hướng về phía Đoan Mộc Nhã, như muốn lấy mạng nàng ngay.
Đối với kẻ phản bội, đây là tác phong của Chúc thiếu chủ.
"Tiểu Nhã, mau tránh ra."
Trong lòng Đoan Mộc Nhã cũng biết bản thân tránh không được cái chết, nàng vừa nhắm mắt, liền quyết tâm hô lớn, "ám sát, hắn am hiểu nhất chính là ám sát, hắn có thể biết trước --"
Cũng có thể nói là đoán được hành động tiếp theo của đối thủ, đây là chuyện nghịch thiên. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể vô địch, không ai có thể thoát được cái chết của hắn, không có ai.
Không đúng, còn có một người, Nghệ Nhàn.
Một luồng gió mạnh thổi qua, thổi rớt vành nón của nàng, thổi rối tóc nàng. Đoan Mộc Nhã lạnh cóng giật mình, khi cái chết sắp phủ xuống, nàng hé mắt nhìn thấy hai cái đạo bùa hộ mệnh lướt qua.
Tiểu kỳ lân cùng Miên Hoa Đường một trái một phải, tựa như đại tướng thủ vệ, hai cái đầu nhỏ chuyển động xung quanh, tròng mắt chuyển động tìm kiếm tung tích đối thủ.
Trong lúc này, các nàng cũng không thể hoài nghi nhau.
Một dòng nước ấm khó nói được chạm đến tim, viền mắt Đoan Mộc Nhã đỏ lên, rồi lại nghẹn lại, "đừng, không linh tộc biết tạo không gian, là một nơi nhìn không thấy sờ không được, hắn có thể tránh được mọi người, sau đó sẽ xuất hiện trên đầu hoặc sau lưng các ngươi."
Tựa như hồn ma, không có ảnh, đi vô tung, tìm vô tích.
Đoan Mộc Nhã vốn tiếp tục ở bên cạnh Chúc thiếu chủ, nhìn thử đứng sau lưng hắn là ai, nhưng lại không ngờ kế hoạch biến hóa, sơ sẩy một cái thì thua tất cả, "hắn có thể biết được hành động tiếp theo của ngươi, cắt đường lui của ngươi, dễ dàng lấy mạng các ngươi."
Còn có thêm kỹ năng của không linh tộc, đây chính là đòn sát thủ lợi hại của Chúc thiếu chủ.
Lần trước là Chúc thiếu chủ ỷ lại không nghĩ rằng sẽ có ai bắt được Từ đại nhân khống chế, nên mới lấy đại cục làm trọng không rời đi doanh trại.
Tề Vận và Lam Đồng nghe vậy, hít một ngụm khí lạnh. Loại sát thủ không thể tìm được tung tích đúng là chuyện khiến người đau đầu, có câu nói không sợ bị trộm mà sợ kẻ gian để ý, ngươi cố gắng suy nghĩ và có một người trốn ở nơi nào đó bất kỳ lúc nào cũng có thể gϊếŧ ngươi, nhưng ngươi lại không có cách nào.
"Hay cho Vũ đại nhân ngươi, ta không biết ngươi không chỉ là phản đồ, mà còn hiểu ta như vậy, nếu ta không gϊếŧ ngươi như vậy chẳng phải là phụ lòng thành ngươi đối với ta sao." Chúc thiếu chủ đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt âm trầm nhìn kỹ Đoan Mộc Nhã, ánh mắt độc ác tràn đầy ý xấu, hắn đột nhiên cười lên, ánh mắt lướt qua từng người, "bất quá là trước khi gϊếŧ ngươi, ta sẽ gϊếŧ sạch bọn họ -- cho ngươi thử nếm mùi đau đớn sống không được."
"Cuồng vọng!"
Tề Vận phóng lôi linh đánh hụt, người kia liền biến mất, nàng tức muốn hộc máu.
Ngược lại biểu tình Đoan Mộc Nhã lại lãnh tĩnh hơn, hỏa linh cẩu bên cạnh cũng tạc mao cảnh giác xung quanh, có thể thấy Chúc thiếu chủ có uy hϊếp rất lớn với nàng, "hắn có tư cách cuồng vọng, mọi người cẩn thận."
Đoan Mộc Nhã chuẩn bị tâm lý, nàng nghĩ người đầu tiên bị công kích là Tề Vận, nhưng không ngờ lại là Lam Đồng, Lam Đồng còn đang che chở Nhị Lam, bị đâm sau lưng suýt thủng đầu. Trong lúc các nàng chưa kịp ứng, Tề Vận cũng gặp nạn, vốn cánh tay bị thương lại càng bị nặng hơn, sau đó là Miên Hoa Đường và tiểu kỳ lân.
Trạng thái mất máu nhiều, cộng thêm phải cảnh giác Chúc thiếu chủ đánh lén, rất nhanh các nàng cảm giác bất lực, trong lúc này trạng thái tốt nhất lại chính là Đoan Mộc Nhã.
Nàng nhìn mọi người như thú bị nhốt, bị Chúc thiếu chủ đùa giờn vây quanh. Đoan Mộc Nhã cũng không giúp được gì, nàng không thể tìm được Chúc thiếu chủ, nàng nghĩ nếu như là Nghệ Nhàn thì chắc chắn sẽ biết nên làm cái gì.
Nàng nhớ lại mỗi lần Nghệ Nhàn tránh được bị đâm lén, dù mấy lần gặp nguy hiểm liên tục, nhưng Nghệ Nhàn đúng là người duy nhất chưa từng bị thiệt trong tay Chúc thiếu chủ.
Tề Vận, "có bản lĩnh thì ra đây, đừng như rùa rụt đầu trốn trong xác."
Lam Đồng che chở hai đứa nhỏ, bất lực nhìn các nàng rống một tiếng, âm thanh lớn, chấn băng sương trên thanh trời rơi xuống.
Tiếng ngầm khiến Đoan Mộc Nhã nhớ lại, nàng cũng không còn gì, nàng cũng kề cái chết mà chạy về, "ta hiểu rồi."
"Cái gì?"
Đoan Mộc Nhã đỡ Tề Vận dậy, lấy một viên đan dược cầm máu, lại đờ nàng ngồi bên cạnh Lam Đồng, "xin lỗi, đều là ta không nên."
Không nên không biết lượng sức xông lên thần giới, không nên không có phòng bị để Chúc thiếu chủ biết được, càng không nên trong lúc này làm phiền mọi người.
Tề Vận xua tay, vô thức hỏi, "ngươi đã đi qua, cũng biết tình huống của Nghệ Nhàn chứ?"
Vừa nghe đến tên Nghệ Nhàn, ánh mắt Lam Đồng sáng lên.
Đoan Mộc Nhã đi được một nửa, vì thả hỏa linh chống lại cái lạnh, kết quả khoảng cách giữa nàng và Nghệ Nhàn liền bị kéo xa hơn, có thể nói là bị thang đẩy xuống, nàng cũng không biết chính mình đi bao lâu. Lúc đầu còn có thể nhìn thấy Nghệ Nhàn đề phòng Chúc thiếu chủ, nàng muốn nhắc nhở nhưng cũng không được, khoảng cách giữa hai người thực sự quá xa.
"Chúc thiếu chủ hắn cũng đã chạy xuống rồi, ta nghĩ Nghệ Nhàn ở trên nhất định sẽ an toàn."
"Ah, vô dụng."
Lam Đồng vừa trào phóng, liền bị chiêu đãi đặc biệt. Hiện nhiên Chúc thiếu chủ còn đang chờ các nàng dưới này, nhưng nghe thấy các nàng nói chuyện với nhau, lại chời trò mèo vờn chuột, như có như không lại cào một cái, nhìn thấy con mồi run rẩy thì lại vui vẻ.
Nhưng lần này, có hỏa linh của Đoan Mộc Nhã, lôi linh của Miên Hoa Đường cùng phong linh của tiểu kỳ lân xuất kích, nhất thời cũng chặn được đòn đánh lén, cổ tay Lam Đồng bị trầy, so với mấy lần trước coi như là thương nhẹ nhất.
Tề Vận thấy được mấu chốt, nghĩ đến nguyên nhân hậu quả, nàng vui vẻ, "liên thủ, liên thủ có thể phá."
Đoan Mộc Nhã cũng chỉ mới thử qua, hiện tại cũng khẳng định điều này. Lúc đầu Nghệ Nhàn trên bậc thang nhiều lần chặn được tấn công của Chúc thiếu chủ, là vì có tháp nhỏ đánh chặn ngẫu nhiên, hủy đi quỹ tích của Chúc thiếu chủ. Sau đó lại có Quang Diễn và Ngân Bảo phối hợp với Nghệ Nhàn.
Nàng có thể may mắn như vậy cũng nhờ có Miên Hoa Đường và tiểu kỳ lân hỗ trợ.
Còn Tề Vận và Lam Đồng bị thương nhiều là do các nàng đánh lẻ, còn phải che chở hai đưa nhỏ, quỹ tích hành động cũng bị đoán được.
Đoan Mộc Nhã thở dài, "Chúc thiếu chủ biết trước nhưng chỉ có thể nhắm được một người, nếu gặp phải hai trở lên thì cũng sẽ bó tay."
Tề Vận cũng phối hợp, "nói như vậy, hắn cũng không lợi hại như ngươi nói, bất quá chỉ dùng kỹ năng đặc biệt khoe khoang thôi."
Bị Nghệ Nhàn khinh bỉ, hiện tại còn bị hai con mồi trào phúng, hắn co thể nhẫn nại nhưng không thể nhịn nhục. Chúc thiếu chủ nổi điên, liên tục đánh lén muốn đâm các nàng thành cái sàng.
Lam Đồng bị đánh lén sau lưng, trái phải chợt hiện, cộng thêm tiểu kỳ lân bên cạnh di chuyển, có phong linh hỗ trợ, khiến hắn phóng châm không chính xác, từng đường bị lệch, trong lúc đó nàng vôi vồ đến trước mặt Chúc thiếu chủ.
Băng thiên tuyết địa trong tầm mắt nhanh chóng tiêu hao, thay vào đó miếu cổ thần thú, Lam Đồng một trảo cào vào hư không, mục tiêu không thấy.
Mọi người nhìn nhau, nhất thời há miệng không kịp vui mừng, thì nhìn thấy đám người Tề Vận chật vật, đám xà tộc còn định nhân lúc người ta cháy nhà đi hôi của.
Tề Vận rút châm sau lưng ra, ánh mắt có chút đen, "chúng ta đã quay về rồi?"
Đoan Mộc Nhã có chút thất thần, nhìn tượng thần thú trước mắt sững sờ, chưa dám nói nên vui hay không, nàng thì thầm nói, "đúng vậy, thần giới biến mất, có thể Nghệ Nhàn nàng đã -- thất bại."
Lam Đồng cũng không nghe được cái gì không tốt liên quan đến Nghệ Nhàn, "thần giới cái gì, Nghệ Nhàn sẽ không thất bại, chúng ta xuất hiện ở đây, không đúng -- Nghệ Nhàn đâu rồi?"
Tề Vận cũng từng nghe nói về thần giới, thần giới là nơi những người tu luyện hướng đến, chỉ những người bước vào thần cấp mới có cơ hội đó, "thần giới là một nơi hư vô, chỉ nghe đồn đãi, chưa từng thấy tận mắt. Đó chính là chỗ chúng ta ở vừa rồi, đúng là không uổng công chuyến này."
Nụ cười của Tề Vận tràn đầy đau khổ cùng bất đắc dĩ, trong cái khổ có cái vui. Nhớ năm đó, nàng thức tỉnh lôi linh căn, lấy được lôi tủy, cũng là người trẻ tuổi có hoài bão, cố gắng vươn lên, hy vọng một ngày đứng trên chỗ cao nhìn xuống chúng sinh Cửu Hi đại lục.
Không ngờ, mộng đẹp chưa thành, liền chết nửa đường. So với Nghệ Nhàn năm đó chỉ có mỗi quang linh căn vô ích, cuộc sống hai ngươi cũng trở nên khác biệt một trời một vực.
Nghệ Nhàn, "ta đúng là thất bại rồi."
Âm thanh nàng từ hư vô bên kia truyền đến, mọi người nhìn nhau tìm nửa ngày, lúc này mới phát hiện âm thanh của Nghệ Nhàn đến từ hư không.