🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 257: Kí©h thí©ɧHai lão già vô cùng khϊếp sợ, nhìn nhau, cùng lúc đó Miên Hoa Đường tụ lại, Cầm lão chậc chậc kêu kỳ lạ, thỉnh thoảng sờ râu của mình, dường như hài lòng đánh giá gì đó, "nghĩ tới ta từng tuổi này rồi, lần đầu còn nhìn nhầm."
Các lão thán phục, "con của lôi linh." được trời quan tâm.
Hai lão già túm lấy Miên Hoa Đường nói chuyện, thích thú quan sát độc bảo thiên địa sinh ra, từ xa nhìn lại, mười phần giống hai tên lưu manh cản đường, hành vi cử chỉ cũng hèn mọn.
Nghệ Nhàn vừa mở mắt liền nhìn thấy tiết mục ỷ mạnh hϊếp yếu này, trong đầu liền nghĩ hai lão già chiếm tiện nghi của thiếu nữ.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, thiếu nữ cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc đập vào mặt, Nghệ Nhàn định thần nhìn lại, mái tóc xanh mềm mại hơi cong, sờ vào nhất định rất thoải mái, đôi mắt sáng rực nhìn qua bên này, bên trong tràn đầy quyến luyến như là chim nhỏ, nàng đỡ bụng dưới liền nhớ đến thân thể, nhưng không được ổn, thân thể này nhiều vết thương, không có linh vũ làm dịu, khôi phục cũng chậm. Năng lượng phong ấn trước đó toàn bộ đều dùng để trấn áp Nhị Lam rồi, như vậy mới khiến tiểu gia hỏa này ngoan một chút, nàng liền nhìn phía xa vẫy tay, "Miên Hoa Đường, đến đây, cho ta xem một chút."
Miên Hoa Đường nhìn hai lão già một cái, sau đó chạy nhanh đến bên cạnh Nghệ Nhàn, nhưng với sức lực mạnh như vậy cũng có thể húc bay phụ nữ mang thai như là Nghệ Nhàn.
Các lão kinh hô, "tiểu thư!"
Thật nguy hiểm a, trong lúc chạy đến Miên Hoa Đường cũng nhanh chóng thắng lại, còn nghịch làm mặt quỷ với lão già, tính tình hư hỏng khi còn nhỏ không hề đổi, sau đó lại như muốn làm bảo bối lại giang hai tay, vây quanh Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, mau nhìn đi, ta trưởng thành rồi."
Nghệ Nhàn để nàng ngồi xuống, nhẹ vuốt mái tóc dài đang rối của nàng, không như trước đó chỉ có vài cọng trên trán, mà hiện tại đã nhiều hơn mềm mại hơn, "thật tốt, bộ dạng cao như ta lúc 15 tuổi rồi a."
Vóc người Miên Hoa Đường tinh tế cao gầy, tư thế tiêu sái. Chỉ một lần cướp lôi, đã trở thành tiểu cô nương, sau này sợ là còn phải tiếp tục lớn nữa.
Trước kia chỉ là tờ giấy mỏng mơ màng ngây thơ, cho đến giờ cũng đã mắt ngọc mày ngài, bộ dạng thiếu nữ không buồn không lo, trong lòng Nghệ Nhàn lại có thêm vài phần vui vẻ, cảm giác như nhà có con gái mới lớn, cái thai trong bụng chưa sinh, nhưng cảm giác thân thể cũng tiều tụy xuống.
Miên Hoa Đường cười ngây ngô với Nghệ Nhàn, sau đó lại nói lời bất ngờ, "Đại sư tỷ có nhìn ra ta không?"
Nghệ Nhàn cũng bất ngờ, Miên Hoa Đường đến giờ vẫn còn nhớ rõ Đại sư tỷ, Miên Hoa Đường rất ít nhớ những người khác, trừ khi là đồ ăn hoặc bạn chơi cùng nàng.
Đại sư tỷ cùng lắm là - bạn chơi?
Có lẽ khi còn nhỏ không muốn rời xa lôi linh mang đến cảm giác thoải mái, nên cũng bám dính Đại sư tỷ một thời gian, nên ký ức đối với Đại sư tỷ vô cùng sâu. Nghệ Nhàn vui vẻ tiếp nhân tâm tình chim non này của Miên Hoa Đường, "dĩ nhiên, mắt Đại sư tỷ rất sáng...." nhưng giả mù cũng rất giỏi.
Miên Hoa Đường vui vẻ ngao ngao hai tiếng, nhảy vài cái, loe lên rừng trúc rất nhanh không thấy thân ảnh, "ta muốn tìm Tiểu Lam."
Nghệ Nhàn cũng bị tâm tình vui vẻ của nàng dính lây, đỡ thắt lưng đứng dậy, liền có một bàn tay lớn đưa đến trước mặt nàng, "tiểu thư ngươi tổn thương nguyên khí nặng nề, cẩn thận một chút, đừng để bị thương chính mình."
Đằng sau là cặp cánh không hề nhẹ, đến cả cân bằng Nghệ Nhàn cũng khó làm được, cũng không từ chối nữa, mượn lực đứng dậy nói, "lần này đa tạ Các lão ra tay trợ giúp, nhưng ta có vài nghi ngờ muốn Các lão giải đáp."
Các lão thấy nàng đứng vững, tự mình lùi về sau hai bước, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng mang vài phần khiêm tốn, ngược lại cũng không uy nghiệm thâm hậu như ngày đó gặp được ở Giáng Tử Các, hai thái độ khác nhau khiến Nghệ Nhàn cảm giác kỳ quái, "Các lão trước kia biết gia phụ gia mẫu?"
Ánh mắt Các lão lóe lên sự tán thưởng, vấn đề đầu tiên đánh trúng điểm cần, "đúng vậy, tiểu thư."
Nghệ Nhàn liền hiểu ra, hèn gì lão già này nhiều lần ra tây giúp đỡ nàng, lần đầu nàng còn nghĩ là ngoài ý muốn, xem ra là cha ruột nguyên thân ủy thác, dù sao cũng tiện nghi cho nàng, "làm sao ngươi nhận ra ta? với đôi cánh này sao?"
Các lão nhìn Nghệ Nhàn như người cha ánh mắt vui mừng, "tiểu thư thông minh, không hổ là kết tinh của lão gia và trí tuệ của phu nhân, thai nhi của tiểu thư hiện tại đã ổn rồi chứ?"
Nghệ Nhàn thấy hắn nói chuyện như đánh thái cực, lòng vòng một hồi lại đem vấn đề trả lại cho nàng, còn cố tình nói sang chuyện khác, nàng nhìn lão đầu đứng đằng xa, trong lòng cũng hiểu chỗ này không phải chỗ ngồi nói chuyện, "đa tạ quan tâm, cũng ổn rồi."
Các lão thấy ánh mắt nàng dời đi, "tiểu thư đang tìm hai thú nhân một lớn một nhỏ?"
Nghệ Nhàn, "phải."
Thương thế Lam Đồng nghiêm trọng, trước đó còn gắng gượng chờ Nghệ Nhàn, nhưng sau đí bị Tạ Tần Tuyên ép ăn đan dược, hiện tại đã bổ khí, ý thức mơ màng cũng ngủ rồi.
Tiểu Lam cùng Miên Hoa Đường ở bên cạnh nàng đào hố, Tạ Tần Tuyên và Bạch Tinh cũng không hiểu hai tiểu gia hỏa này đào hố làm cái gì, hơn nữa cứ cách một đoạn thời gian lại lật mình, đứng bên cạnh đạp đạp. Nhìn thấy các nàng đào hố càng lúc càng lớn, dường như vẫn không muốn dừng lại, Tạ Tần Tuyên nhìn Miên Hoa Đường đã trở thành một tiểu mỹ nhân, vẫn cùng Tiểu Lam vui vẻ đào hố, "tâm trí vẫn như cũ, nhìn bộ dạng nàng vui vẻ như vậy, sợ là Nghệ Nhàn thăng cấp thành công rồi, chúng ta đi qua xem thử đi."
"Không cần."
Ngoại trừ bước đầu tiền còn có Các lão đỡ, sau đó Nghệ Nhàn đều tự mình đi, đi dứng vẫn còn lảo đảo, nhưng vẫn cố gắng đến được trước mặt đám người Tạ Tần Tuyên, cũng đã đứng vững được.
Nàng dùng hai tay ôm bụng mình, nhìn Tiểu Lam và Miên Hoa Đường kéo Lam Đồng vào trong cái hố, "Tiểu Lam, đừng có quậy mẫu thân lúc nàng đang ngủ."
Tiểu Lam kêu ngao ngao chạy tới bên chân Nghệ Nhàn, nhẹ nhàng lay hai gối chân nàng, còn dùng đầu húc nhẹ Nhị Lam không lời, hung ác rống một tiếng.
Nghệ Nhàn thuận tay sờ đầu nhỏ của nàng, chậm rãi bước đến trước mặt người đang hôn mê bất tỉnh. Tạ Tần Tuyên thấy nàng cùng bào thai đều an toàn, cũng thở phào nhẹ nhõm, "sự hồi phục của nàng so với người thường mạnh hơn nhiều, cũng đã sinh da mới rồi, không cần lo lắng."
"Ân."
Mặc dù đoạt được vận may lớn, nên có được sự thần kỳ của nó, thần cốt cũng có hiệu dụng. Dù vậy nhìn vết thương chồng chất trên người đối phương, da mới thay da cũ, tựa như tấm vải rách chắp vá. Trong lòng Nghệ Nhàn cũng đau, tựa như khi nàng bị đứt kinh mạnh, nàng lấy trong túi giới tử ra một bộ y phục nhẹ nhàng đắp lên cho nàng, "lần này bốn người nhà ta có thể đoàn tụ, ít nhiều có các ngươi hỗ trợ, các ngươi cần ta làm gì?"
Dù nàng không thích Tạ Tần Tuyên nói đến chuyện Tạ gia, không muốn dính đến tộc huyễn thú, nhưng ân tình nàng cũng nên báo.
Tạ Tần Tuyên nghe lời hờ hững này trong lòng cũng hạ xuống, "Nghệ Nhàn, ngươi với ta cũng không cần như vậy, ngoại trừ ân cứu mạng không lẽ ngươi không thể đối đãi chúng ta như là người nhà sao?"
Nghệ Nhàn hé miệng, "quay lại trước kia, cái gì ta cũng không nhớ." rất nhanh nàng sẽ thoát khỏi vướng bận Tạ gia, nếu không phải phía sau còn có đôi cánh xấu xí cồng kềnh, nàng có thể trốn trên Thanh Sơn Tông vui vẻ, nhưng hiện tại.... khóe miệng nàng cong lên mỉm cười, "e là, chúng ta chỉ có thể nhận thức lần đầu, vứt bỏ thân phận của ta ở Tạ gia, lấy thân phận Nghệ Nhàn làm nhận thức mới."
Tạ Tần Tuyên giật mình ngẩn ra, sau đó vui vẻ đi tới, cũng may nàng còn để ý đến cái thai đang to ra, nhẹ nắm vai Nghệ Nhàn, mừng đến chảy nước mắt, "được, được, chúng ta bắt đầu thân thiết lại từ đầu. Ta hơn ngươi 10 tuổi, ngươi gọi ta một tiếng di, hay gọi tên ta cũng được, tùy ngươi."
Nghệ Nhàn, "Tần Tuyên tỷ."
Tạ Tần Tuyên choáng váng, sau đó nghe Nghệ Nhàn nói tiếp, "ngươi còn trẻ lại xinh đẹp, gọi ngươi một tiếng di chẳng khác nào nói ngươi già rồi."
Tạ Tần Tuyên dở khóc dở cười, "chỉ cần ngươi thích, gọi thế nào cũng được.":
Hai người ngồi hàn huyên một lúc, Nghệ Nhàn cũng biết được mọi chuyện phát sinh khi nàng hôn mê, nghe Tạ Tần Tuyên cản nàng mổ bụng lấy con, lại nhịn không được chớp mi. "thật ra, mổ bụng lấy con có thể được."
Đây là chân lý thực tế từ vô số nữ nhân.
Nói đến bụng cũng quặn đau một hồi, tựa như đang nhắc nàng, Nghệ Nhàn dùng quang linh khẽ vuốt, kết quả còn đau hơn, ánh mắt nàng ảm đạm đi, "ta phải nhanh chóng sinh Nhị Lam."
Tạ Tần Tuyên cũng coi như nghe lọt lời Cầm lão trước đó, nhưng cuối cùng không nói gì, "từ khi nào, nên nói trước một chút để chuẩn bị a, tốt nhất đến Giáng Thanh trấn tìm một bà đỡ a."
"Không kịp đâu."
"Hả?"
Nhị Lam đối với quang linh và lôi linh thì lại thích cái sau hơn, biết tự đoạt đồ ăn, Nghệ Nhàn cũng phải hấp thụ từ bên ngoài, có thể nói là vô cùng dung túng, Nhị Lam cũng không sợ quang linh. Nhưng vừa rồi nàng dùng quang linh trấn an, thì như kí©h thí©ɧ nó, hiểu quả ngược lại.
Á chế không được lâu, gia hỏa trong bụng lại nháo.
Tạ Tần Tuyên nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, còn tưởng nàng khó chịu, "Các lão chắc quay về tìm người đỡ đẻ đến giúp rồi, ngươi đừng lo lắng."
Không quá lâu, mồ hôi trên trán Nghệ Nhàn chảy xuống không ngừng, nàng thở sâu một cái, "chờ không được rồi, ngươi giúp ta đở đẻ."
Tạ Tần Tuyên mắt trừng miệng ngốc, "cái gì! ta chưa bao giờ đỡ đẻ cả, cái này, làm sao đây a...."
Bên này Nghệ Nhàn động tĩnh quá lớn, Tạ Tần Tuyên cũng luống cuống chân tay, đầu óc khẩn trương cũng hoang mang, thậm chí suýt thì đạp trúng người đang ngủ mê bên cạnh.
Hoảng loạn một hồi, Tạ Tần Tuyên cuối cùng cũng dựng cho Nghệ Nhàn một cái lều nhỏ, bên trền bày chăn mềm, gối đầu, vải trắng sạch, bên cạnh còn có chủy thủ các loại.
Dù vậy, nàng cảm giác quá vội vã, còn thiếu gì đó chưa chuẩn bị.
Nghệ Nhàn dùng ánh mắt bảo, Bạch Tinh ngồi bên cạnh bảo vệ cũng hiểu được vội ngậm Tiểu Lam còn đang đào hố đi, im lặng để hai nữ nhân thông khí.
Còn chuyện sinh nở, thì cứ để trời la, nhìn mèo vẽ hổ, tự nhiên rồi sẽ biết.