Đám người thương đội Đường gia gặp chấp sự Đường Bảo tìm về một nam tam nữ trẻ tuổi cũng kinh ngạc vô cùng, nhất là khi chứng kiến mỹ mạo của tam nữ, quả thật là há miệng không khép lại được.
“Không được vô lễ, đây là bốn vị khách quý sẽ đảm nhiệm hộ tống chúng ta đoạn đường sắp tới” Đường Bảo thấy đám thủ vệ Đường gia một mặt trư ca, vận khởi hồn lực hét lớn.
Đoàn người nhanh chóng cúi đầu, bất quá vẫn len lét quan sát Lạc Nam cùng tam nữ.
Lạc Nam cùng tam nữ nhìn nhau, hắn hơi cười cười truyền âm trêu chọc: “Hồng nhan họa thủy a, không biết có ba vị mỹ diễm phu nhân là phúc hay họa của Lạc Nam ta đây”
Chúng nữ trừng mắt nhìn, hơi trề môi, gia hỏa này rõ ràng được tiện nghi còn khoe mẻ đây mà.
Thủy Nguyệt Cầm ôn nhu cười cười, từ nhẫn trữ vật lấy ra ba cái khăn che mặt, nhị nữ hiểu ý tiếp nhận, trước ánh mắt tiếc nuối của đám hộ vệ Đường gia, che đi dung nhan tuyệt mỹ.
Lạc Nam gật đầu, ra vẻ nói: “Không tệ, sau này chỉ ta có độc quyền ngắm nhìn các nàng”
Tam nữ lại trợn tròn mắt, gia hỏa này bình thường tỏ ra bình thản thong dong, nhưng ở cùng các nàng lại lộ ra bộ mặt dày hoàn toàn khác hẳn, các nàng che mặt là để tránh phiền phức có được hay không.
Dù sao sắp đến Bạch Ngọc thành, đó không phải địa bàn của mình như Thủy Hỏa thành, tránh phô trương một tí cũng tốt, các nàng cũng biết mỹ mạo của mình dễ dẫn đến phiền phức không đáng có.
“Tiểu Bảo, có chuyện gì sao? Đã tìm được người hộ tống chưa?” Bên trong cổ kiệu truyền ra một giọng nữ già lão hơi nhàn nhạt hỏi.
Đường Bảo nghe âm thanh này, lúc này hướng Lạc Nam cùng tam nữ đề nghị:”Các vị theo ta một chút” Nói xong dẫn đường đến cổ kiệu, Lạc Nam nhìn sang tam nữ hơi gật đầu, cả đám đi theo.
Đến gần cổ kiệu, Đường Bảo khom người hướng vào trong nói: “Tứ trưởng lão, đã nhờ được người hộ tống”
Tiếng rèm kéo vang lên, một lão phụ mặt mày hồng hào,hòa ái, mái tóc có phần thương bạch đi ra, bà lão âm thầm quan sát Lạc Nam cùng tam nữ, đôi mắt đυ.c hơi kinh ngạc.
“Đây là tứ trưởng lão của Đường gia chúng ta, gọi Đường Xuyên, còn đây là Tiểu Lạc công tử cùng ba vị phu nhân” Đường Bảo hướng về hai bên giới thiệu, nói xong truyền âm vào tai Đường Xuyên:”Hai vị phu nhân này của hắn đều có thực lực Ngự Vương cấp”
Đường Xuyên bà lão không che giấu vẻ kinh ngạc trong mắt, bất quá vẫn gật đầu hướng Lạc Nam nói rằng:”Hy vọng các vị hộ tống chúng ta bình an đến Bạch Ngọc thành, Đường gia sẽ không bạc đãi các vị”
“Đã nhận nhờ vả đương nhiên tại hạ sẽ nghiêm túc thực hiện”Lạc Nam thấy lão phụ này là Ngự Vương sơ kỳ, bất quá cũng không xem thường, nói không chừng đối phương còn ẩn giấu tu vi.
“Được rồi, các vị cứ tự nhiên” Lão phụ hài lòng gật đầu, hướng Đường Bảo yêu cầu:”Tiểu Bảo ngươi lưu lại một chút”
Lạc Nam cùng tam nữ vẫn kỵ trên Hãn Huyết Bảo Mã, lúc này rời xa cổ kiệu, ra hiệu hai thớt ngựa ngồi xuống, đợi thương đội xuất phát.
“Người còn lại trong kiệu hẳn là một nữ nhân tuổi tác chênh lệch không lớn với ta” Hỏa Chúc Diễm thoáng nhìn cổ kiệu nói rằng.
“Ân, nàng ta đeo vật ẩn giấu tu vi, có thể là vị tiểu thư nào đó của Đường gia” Thủy Nguyệt Cầm hơi suy nghĩ, nói rằng.
“Sao hai người biết?” Thủy Mị Nhi nghi hoặc hỏi.
Hỏa Chúc Diễm cùng Thủy Nguyệt Cầm đồng thời liếc qua Lạc Nam.
Lạc Nam hơi ho khan: “Các nàng nhìn ta làm gì?”
“Khanh khách, nữ nhân kia có mùi thơm hấp dẫn như vậy, ta không tin đệ không nhận ra tuổi tác của nàng” Hỏa Chúc Diễm quyến rũ trêu chọc, hai mắt mị mị nhìn hắn.
Thủy Mị Nhi lúc này mới nhớ lại, đúng là bên trong cổ kiệu phát ra mùi thơm đặc trưng của thiếu nữ mới có, về phần tứ trưởng lão Đường Xuyên không thể sở hữu được.
Lạc Nam nhìn tam nữ một chút, ôn nhu cười cười: “Ta bị hương thơm của các nàng hút hồn, còn tâm trí đâu để ý mùi thơm từ nữ nhân khác”
“Miệng lưỡi trơn tru” Hỏa Chúc Diễm quyến rũ liếc Lạc Nam, bất quá môi đỏ trơn bóng hơi vểnh lênh hài lòng.
Thủy Nguyệt Cầm gương mặt tuyệt mỹ hơi hiện hồng. Chỉ có Thủy Mị Nhi một mặt hưởng thụ, được nam nhân của mình khen ngợi nàng cảm thấy không có gì đáng xấu hổ.
Lạc Nam là nói thật, tam nữ cũng có hương thơm hết sức đặc trưng của riêng mình, Chúc Diễm quyến rũ nồng nàn, Nguyệt Cầm tươi mát thanh nhã, Mị Nhi ngọt ngào tươi tắn.
Kỳ thật mỗi nữ nhân đều có mùi thơm thân thể đặc trưng, bất kể là đời trước hay đời này cũng vậy, Lạc Nam cũng chưa từng thấy tam nữ sử dụng nước hoa hay thứ gì đại loại.
Ở khoảng cách gần như vậy, nếu dùng hồn lực thăm dò vào trong cổ kiệu cũng dễ dàng nhận ra tuổi tác, thậm chí cả dung mạo của đối phương, bất quá làm vậy sẽ bị đối phương phát hiện, đó là hành vi thất lễ. Vì thế Lạc Nam cùng tam nữ cũng nhờ vào hương thơm bên trong truyền ra tiến hành suy đoán.
………
“Bọn họ có lai lịch gì? Có thăm hỏi rõ ràng hay không?” Đường Xuyên hướng Đường Bảo thăm hỏi.
“Hẳn là thiếu gia tiểu thư của gia tộc nào đó ra ngoài rèn luyện, tuổi tác còn trẻ đã là Ngự Vương cường giả” Đường Bảo cung kính trả lời, vị trước mắt là trưởng bối của hắn a, khi hắn còn bé thường xuyên chỉ điểm hắn.
“Tam nữ kia tại sao che mặt?” Đường Xuyên vẫn chưa quá yên tâm, mặc dù đối phương trẻ tuổi, bất quá thực lực như vậy lỡ có ý đồ bất chính, thương đội sẽ phiền phức không nhỏ.
“Ba vị phu nhân của Tiểu Lạc công tử đẹp như thiên tiên, thậm chí không kém tiểu thư nhà chúng ta, che mặt để tránh đám thị vị thất thố” Đường Bảo đáng chân thật nói.
“Hả?” Bà lão kinh ngạc, tiểu thư Đường gia của họ dung nhan tuyệt trần, khiến vô số anh kiệt tại Bạch Ngọc thành lưu luyến, cho dù tại ngoài thành trăm dặm cũng vang dội vô cùng, hiện tại đột ngột xuất hiện tam nữ nhân không kém tiểu thư của họ, lại là phu nhân của một thiếu niên, Đường Xuyên hiển nhiên kinh ngạc.
“Bọn họ đều là người có nhân phẩm, hơn nữa lại biết chúng ta là Đường gia, gia tộc phụ thuộc Bách Hoa Môn, nhất định sẽ không có tâm tư khác” Đường Bảo tiếp lời giải thích nói.
“Bảo thúc nói có lý, tứ trưởng lão ngươi đừng lo nghĩ” Một âm thanh thiên nhiên từ cổ kiệu nhẹ nhàng truyền ra, như hòa tan lo âu của người khác.
“Tiểu thư, nghe nói ba vị nữ nhân kia dung mạo không thua kém ngài a, có muốn gặp gỡ hay không?” Đường Xuyên hơi cung kính nói, khó có thể tin một trưởng lão của gia tộc lại có thái độ cung kính như vậy.
“Đợi thuận lợi đến Bạch Ngọc thành có thể mời họ đến Đường gia làm khách, hiện tại không tiện cho lắm, Bảo thúc truyền lệnh thương đội tiếp tục vận chuyển” Âm thanh kia không nhanh không chậm nói, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như vậy.
“Vâng” Đường Bảo cung kính, nhảy lên Độc giác thú bắt đầu truyền lệnh.
Bên trong cổ kiệu, một nữ tử tuổi chừng hai mươi hai mốt đang yên tĩnh ngồi, một thân hắc sắc y sam ôm trọn thân thể ngọc ngà cân đối, làn da trắng nõn, mắt hạnh má đào, mũi hoa môi đỏ, mái tóc đen tuyền phủ xuống bờ vai, đẹp không sao tả xiết, cặp mắt của nàng như hai hòn hắc bảo thạch, lấp lánh như tinh tú trong đêm.
“Tiểu thư, không biết đối với nhóm người nọ có nhìn nhận gì” Đường Xuyên hơi kính cẩn hỏi, nàng biết tiểu thư mình thông tuệ vô cùng, sẽ có suy đoán nào đó.
Nữ tữ nhẹ nhàng điểm đầu, cặp mắt đen láy chóp động, môi anh đào đỏ thẩm hé mở nói khẽ:
“Tại vài ngàn dặm phạm vi bên trong, có nhan sắc cùng thực lực như vậy nữ tử, cũng chỉ có Thủy Hỏa thành hai vị kia mà thôi, bất quá chỉ là dự đoán mơ hồ của ta, Vô Lượng sơn mạch thế cục phức tạp, nói không chừng là thiếu gia hay tiểu thư nơi khác đến lịch lãm cũng là bình thường”
“Ý tiểu thư các nàng là hai vị tiểu thư của hai nhà tại Thủy Hỏa thành? không có khả năng a, thiên phú các nàng phi thường tốt, bất quá hiện tại mới gần 19 tuổi đi, sao có thể đạt được Ngự Vương?” Đường Xuyên vẫn hơi không tin, dù sao thì cách đây không lâu nghe tin các nàng vẫn là Ngự Tướng hậu kỳ.
“Thủy Hỏa bí cảnh gốc gác thâm hậu, may mắn đạt được cơ duyên thực lực gia tăng là chuyện bình thường, khi còn bé ta từng gặp các nàng tại Bách Hoa Môn một lần, ấn tượng rất sâu, nếu có thể thấy diện mục của các nàng, ta có thể lập tức khẳng định” Nữ tử tóc đen vẫn từ tốn nói.
“Nhưng theo lời Đường Bảo, hai nàng cùng một tiểu mỹ nữ khác đều xưng là phu nhân của thiếu niên gọi Tiểu Lạc kia” Đường Xuyên nghi hoặc nói rằng.
Nữ tữ tóc đen cũng hơi chau mày liễu, bất quá lắc đầu không có ý nói tiếp, trong lòng cũng nảy sinh tò mò về thiếu niên trẻ gọi Tiểu Lạc kia, dù nhị nữ kia không phải hai vị của Thủy Hỏa thành, nhưng mười chín tuổi Ngự Vương, cũng là tồn tại mà nàng hay gia tộc của nàng phải hảo hảo kết giao.