Chương 26: Nghiền ép

Nhìn Đại Địa Lang toàn thân được ngưng tụ bởi một bộ thổ giáp dùng răng nanh lao đến, trong khí đó miệng của Độc Ngô Công đang tích tụ một viên Độc cầu khá lớn trong miệng, Lạc Nam nhàn nhạt hạ lệnh:

“Thiên dùng Bão Tố tung hoành đối cứng với Đại Địa Lang, Kê Tử Liệt Diễm Quyền đấm thẳng vào miệng Độc Ngô Công”

Kê Tử một mặt bá đạo, hai nấm tay bắt đầu ngưng tụ Tử Hỏa cuồn cuộn, mà bên cạnh xung quanh Thiên một cơ lốc nhỏ bắt đầu xoay tròn.

Rất nhanh bốn thân ảnh đã lao vào nhau, chỉ thấy Thổ giáp của Đại Địa Lang tiếp xúc với Bão Tố Tung Hoành xung quanh Thiên, nhanh chóng vỡ vụn, răng nanh của Đại Địa lang không thể tiếp xúc tới thân thể Thiên khi nó đứng giữa bão tố.

Một bên khác, khi độc cầu trong miệng Độc Ngô Công đang sắp bắn ra, một thân ảnh lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận, bàn tay cứng rắn với ba móng vuốt sắc nhọn được bao phủ cuồn cuộn bởi Tử Hỏa bá đạo vô cùng bóp mạnh lấy miệng của nó nó, khi Độc Ngô Công còn đang bất ngờ một bàn tay khác hung mãnh đấm vào mồm nó, một âm thanh gãy rụn vang lên, bốn cái răng nanh rơi xuống mặt đất.

Nhìn một màn hung mãnh này, khóe miệng mọi người thoáng co giật nhìn chằm chằm Kê Tử, đây rõ ràng là trực tiếp đánh mặt, ngươi không thấy miệng đối phương có độc sao, lại dùng tay trực tiếp đấm vào, độc khí cũng vì thế tràn lên thân thể Kê Tử.

Một âm thanh xèo xèo vang lên, chỉ thấy Độc nguyên tố do Độc Ngô Công ngưng tụ bị tử hỏa thiêu đốt không còn một giọt, ngay cả hơi cặn cũng không lưu lại.

Lạc Nam hài lòng gật đầu, không hổ là khắc tinh của Độc tính, Kê Tử chính là thiên địch của Độc hệ chiến thú.

Mà lúc này, Đại Địa Lang đã bị cuốn vào Bão Tố Tung Hoành của Thiên, nó bắt đầu điên cuồng giãy dụa thân thể, miệng nó cấp tốc ngưng tụ thổ hệ nguyên tố nhưng rất nhanh bị Bão Tố Tung Hoành của Thiên xoắn nát.

Theo Lạc Nam dự đoán, có thể khắc chế Bão Tố Tung Hoành của Thiên chỉ có ba cách, một là không để bị bất ngờ cuốn vào, giữ khoảng cách với Thiên chờ Bão Tố Tung Hoành kết thúc, hai là có chiến kỹ quần thể cường đại tương tự, trực tiếp cứng đối cứng cùng Thiên, như Tử Hỏa Vô Tình của Kê, cách thứ ba là có chiến kỹ dịch chuyển cấp tốc như Thuấn Di của Lôi Hầu để thoát khỏi cơn bão.

Mà Đại Địa Lang không có cả ba biện pháp trên, rất nhanh thân ảnh nó bị Bão Tố xoắn mạnh qua nhiều vòng, khi bão tố kết thúc, nó đã hấp hối vô lực nằm trên mặt đất.

Bên kia, Kê Tử tiếp tục thể hiện một mặt ngông cuồng bá đạo của nó, chân đạp Thông Thiên Bộ phóng thẳng lên cao, dùng sức đạp mạnh xuống vị trí Độc Ngô Công, một chiêu này đã được Lạc Nam gọi riêng là “Giáng Long Cước”

Độc Ngô Công nhìn thân ảnh đang đạp xuống, nó biết dựa vào tốc độ của mình không thể tránh khỏi, quyết định cứng đối cứng, răng năng vừa rụn trên miệng nó đã nhanh chóng mọc lại, vô số cái chân của nó điên cuồng chuyển động cũng dùng lực tác động lên đất, bật nhảy lên đưa răng nanh sắc nhọn đón đỡ một kích đang đạp xuống.

Lạc Nam khóe miệng co giật, tên này cũng quá can đảm rồi.

Quả nhiên chỉ thấy giáng long cướt được Tử Hỏa bao phủ, không hề quan tâm răng nanh sắc nhọn được phủ đầy độc dược, một kích đạp xuống, miệng Độc Ngô Công hoàn toàn vỡ vụn. Chưa dừng lại ở đó, Kê Tử nắm cổ Độc Ngô Công lúc này hấp hối đến trước mặt nó, một tay khác tiếp tục ngưng tụ Liệt Diễm Quyền điên cuồng đấm liên tục vào đầu Độc Ngô Công.

Lúc này Lạc Nam bất ngờ nghỉ tới, con gà vốn là khắc tinh của rết, Độc Ngô Công gặp Kê Tử xem như nó đen đủi.

Lạc Nam cũng không muốn tiếp tục kéo dài: “Kết thúc đi, nhớ lấy thú hạch về”

Nghe Lạc Nam hạ lệnh, đám người Hàn Xẻng một mặt tái nhợt ngồi bệch trên mặt đất, người này nhìn trẻ tuổi, ôn hòa, cái gì cũng không quan tâm nhưng hiện tại hạ lệnh tàn nhẫn mà vẫn không đổi sắc mặt, bọn chúng không dám nói gì.

Thiên và Kê Tử nhận lệnh, một Thủy Phong Đạn được Thiên ngưng tụ bắn xuyên bụng Đại Địa Lang đang hấp hối, mặt khác Kê Tử càng tàn nhẫn, chỉ thấy nó dùng ba móng sắt nhọn được bao phủ bởi Tử Hỏa, trực tiếp xuyên qua lớp giáp của Độc Ngô Công móc ra Thú hạch trước sự giãy dụa bất lực của Độc Ngô Công.

Đám người nhìn một màn này, tay chân ớn lạnh, Thủy Mị Nhi che mắt, Thủy Nguyệt Cầm vẫn bĩnh tĩnh xem như không có gì, duy chỉ Hỏa Chúc Diễm vẻ mặt hưng phấn nhìn sự hung mãnh bá đạo của Kê Tử.

Lạc Nam nhìn phản ứng của chúng nữ âm thầm hài lòng, Thủy Mị Nhi còn nhỏ nên có thể cải thiện, riêng hai nữ Nguyệt Cầm và Chúc Diễm phản ứng để Lạc Nam yên tâm hơn rất nhiều. Lạc Nam lo ngại trường hợp các nàng nương từ cùng địch nhân, không dám ra tay tàn nhẫn, hiện tại xem ra là hắn lo xa.

Thủy Nguyệt Cầm mặc dù bình thường ôn nhu, trang nhã, nhưng nàng cũng hiểu đạo lý nương từ với địch nhân hoàn toàn là tự đào hố chôn mình, địch nhân sẽ không cảm tạ ngươi, trái lại còn tìm cách khác đối phó ngươi, đây là điều mẫu thân Thủy Ánh Nguyệt dạy nàng.

Hỏa Chúc Diễm thì không cần phải nói, tính tình hiếu chiến, nóng nảy của nàng, thậm chí có tí xu hướng ngược đãi kẻ địch, khi Lạc Nam chứng kiến nàng khí phách liên tục công kích Hỏa Tông để thu phục nó đã nhận ra được. Đây là điều tốt, Lạc Nam sẽ không ngăn cản.

“Không có khả năng, đều là Chiến Vương, sao chiến sủng của hắn lợi hại như vậy, hoàn toàn không có khả năng” Hàn Xẻng ngồi bệch trên mặt đất, một mặt như phát ngốc lẩm bẩm.

Lạc Nam nhàn nhạt liếc nhìn con hàng này, mặt không biểu tình, hiện tại hắn tôn trọng quy củ của hai nhà Thủy – Hỏa, sẽ không gϊếŧ hắn, nhưng đã liệt kẻ này vào danh sách phải chết.

Đám người Thủy Dương sắc mặt tái nhợt, trong lòng âm thầm may mắn chưa làm gì quá khích với Lạc Nam, bọn chúng không ngốc, biết thiếu niên nhìn trẻ tuổi trước mắt không phải tồn tại bọn hắn có thể đυ.ng đến, ngay cả tâm tư với Hỏa Chúc Diễm và Thủy Mị Nhi cũng vì sợ hãi mà phai nhạt đi rất nhiều.

Mà lúc này, tại Thủy Hỏa Thành, một sơn trang lớn được vô số người tại Thủy Hỏa Thành e sợ, vì đây là tổng bộ của Hàn Hổ Bang, một bang phái hắc đạo nổi danh tàn nhẫn. Trong hai căn phòng sang trọng đối diện nhau, độ xa hoa nơi này chỉ dưới phòng của Bang chủ, hai nam tử trung niên đang khoanh chân tu luyện đột ngột phun mạnh hai ngúm máu đỏ chót, mặt bọn hắn tái nhợt vô cùng, tu vi trên thân đang từ Ngự Vương sơ kỳ điên cuồng rơi xuống Ngự Tướng viên mãn cảnh giới.

“Là kẻ nào? nghịch tặc nào gϊếŧ chết chiến sủng của ta?ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn”

Cùng lúc đó hai âm thanh rống giận khiến cả Hàn Hổ Bang chấn động mang theo điên cuồng chi ý vang lên.

Nghe hai âm thanh này, đám người Hàn Hổ Bang một mặt tái nhợt, tại trung tâm sơn trang, Hàn Thiết ngưng trọng nhíu mày, lập tức nghiêm nghị phân phó thuộc hạ bên cạnh hắn:

“Tiến hành hội nghị cấp cao nhất, kẻ nào vắng mặt gϊếŧ hết chiến sủng, nhốt vào lao tù”

....

Mọi chuyện kết thúc, Tam nữ cảnh cáo đám Hàn Xẻng không được tiếp tục săn bắt chiến thú, đồng thời tạm thời tịch thu nhẫn trữ vật của bọn chúng, quả nhiên bên trong có gần mười bộ xác chiến thú tồn tại, đa phần đều là Chiến Tướng hậu kỳ và sơ kỳ cấp bậc, có vài con khi chết còn ở giai đoạn trưởng thành, đây rõ ràng là hành vi phá hoại căn cơ của gia tộc, các nàng đợi sau khi trở về sẽ hướng gia tộc báo cáo.

Còn gần nữa tháng thời gian, Lạc Nam cùng tam nữ cũng không muốn tiếp tục nhìn mặt mấy gia hỏa này, nhân khoảng thời gian còn lại, Lạc Nam nhân tiện bồi luyện cùng các nàng, thực lực cả bọn gia tăng không ít, qua các trận chiến đấu với chiến sủng của Lạc Nam cùng các chiến thú hoang dã, Thủy Nguyệt Cầm cùng Hỏa Chúc Diễm càng ăn ý hơn với Xí Nga Vương và Hỏa Tông giác Thú, cảnh giới Ngự Vương tạm thời được xem là vững chắc, một thời gian ngắn nữa các nàng đã có thể tìm thêm chiến sủng, nâng cao thực lực.

Mà Thủy Mị Nhi cùng Thủy Dực Điểu của nàng tiến bộ làm Lạc Nam kinh ngạc lớn nhất, cả hai đã từ Ngự Tướng sơ kỳ đạt Ngự Tướng hậu kỳ, Thủy Tinh Linh của nàng cũng tăng lên Chiến Sĩ viên mãn cấp bậc.

Thấy Lạc Nam kinh ngạc, Thủy Mị Nhi đắc ý khoe khang nói: “hì hì, Dực Nhi của người ta huyết mạch tiếp cận hoàn mỹ cấp à nghen, đương nhiên nhanh chóng tiến bộ”

Lạc Nam nghe nàng nói khá bất ngờ, không nghĩ tới Thủy Dực Điểu còn chưa hoàn toàn trưởng thành, đã có huyết mạch cao như thế, một thời gian nữa nó đạt hoàn mỹ cấp huyết mạch đã là chuyện nước chảy thành sông.

Hơn nữa Lạc Nam biết căn cơ của Thủy Mị Nhi vững chắc vô cùng, nhờ việc nàng chỉ có một con chiến sủng Thủy Tinh Linh từ khi còn ở Ngự Đồ đến Ngự Sĩ Viên Mãn mới thu thêm chiến sủng mới nên căn cơ cả hai hình thành vô cùng vững chắc, việc tập trung huấn luyện một con Chiến Sủng dù khiến thực lực tổng thể không tăng nhanh chóng, nhưng căn cơ lại vững chắc vô cùng.

Phụ thân Lạc Long từng nói có nhiều ngự chiến sư đạt đến Ngự Tôn, Ngự Thánh mà số lượng chiến sủng họ sỡ hữu rất ít, họ chỉ tập trung dồn tất cả tài nguyên vào vài con nhất định, mà thực lực vài con chiến sủng này có thể lấy một mình cân vài đối thủ cùng cấp.

Lúc này, sau một buổi huấn luyện vất vả, Lạc Nam lại dùng khăn trắng lau đi mồ hôi lấm tấm trên ba gương mặt xinh đẹp của tam nữ, các nàng một mặt hạng phúc tùy ý hắn chăm sóc, không còn vẻ xấu hổ như lúc ban đầu, nhìn vẻ mặt tam nữ gần trong gang tấc, Lạc Nam nhịn không được lần lượt hôn lên má phấn các nàng.

Thủy Nguyệt Cầm bình tĩnh, trang nhã lại dễ xấu hổ nhất trong ba nữ, thẹn thùng hơi cuối đầu.

Hỏa Chúc Diễm gan dạ, quyến rũ hơn nhiều, lớn mật áp đôi môi đỏ mọng lên mặt Lạc Nam đáp trả.

Thủy Mị Nhi lại nghịch ngợm dùng tay nhéo hông hắn.

Lạc Nam một mặt vui vẻ nhìn ba nữ nhân thuộc về hắn, lúc này kéo các nàng đến bên bờ hồ, ngồi xuống hỏi thăm:

“Các nàng chưa kể cho ta về tình hình sư phụ của mình ở Bách Hoa Môn nha, ta muốn biết để sau này còn ứng phó”

“Ứng phó gì chứ? làm gì phải đối phó?” Hỏa Chúc Diễm một mặt biết mà còn hỏi, nhoẻn miệng cười.

Thủy Nguyệt Cầm cũng che miệng cười khẽ, bất quá cũng mở môi hồng trả lời cho Lạc Nam:

“Sư tôn của ta tên Dư Mộng Dao, nàng là trưởng lão Hoa Linh Đường của Bách Hoa Môn, tính cách rất dễ gần, hòa ái, ôn hòa vô cùng, chiến sủng của nàng đa số gồm Thực Vật hệ, Thủy Hệ và Linh Hệ, thực lực của nàng ta không biết rõ lắm, bất quá ta đoán không thấp hơn Ngự Đế cảnh.”

Lạc Nam vuốt vuốt cằm suy tư, mà lúc này Hỏa Chúc Diễm cũng một mặt thông cảm cùng thương hại nhìn Lạc Nam nói rằng:

“Sư tôn của ta gọi Kiều Tích Quân, tính cách khá giống mẫu thân ta, đều là những nữ nhân kiêu ngạo, không xem thiên hạ nam nhân vào trong mắt, quan hệ giữa hai nàng như tỷ muội, chiến sủng của sư tôn ta chưa chứng kiến hết, nhưng nghe một số trưởng bối trong môn phái nói nàng khác biệt với đa số thành viên Bách Hoa môn, không chủ tu Thực Vật hệ, mà chủ yếu là Huyết hệ cùng Hỏa hệ, thực lực của nàng ta cũng không rõ, chỉ biết nàng đứng đầu trong số trưởng lão ở Hoa Chiến Đường tại Bách Hoa môn.”

Lạc Nam gật gật đầu, theo lời mẫu thân hắn từng kể thì thế lực Bách Hoa Môn có ngũ đường, phân biệt là Hoa Hình đường chuyên chấp pháp, xử lý các loại nội vụ môn phái. Hoa Linh Đường là nơi của Linh Sư trong môn, chữa trị các chiến sủng và thành viên môn phái. Hoa Chiến Đường là lực lượng nồng cốt có chiến lực mạnh nhất môn phái, mỗi đệ tử Bách Hoa môn đều lấy việc gia nhập Hoa Chiến Đường làm vinh dự. Hoa Sư Đường là nơi chiêu nạp, giáo dục, bồi dưỡng đệ tử. Cuối cùng là Hoa Đế Đường, do môn chủ Bách Hoa môn làm chủ, phụ trách vận hành quản lý tứ đường kia cũng như toàn bộ tông môn.

Lạc Nam hướng nhị nữ mỉm cười xấu xa nói: “Không ngờ hai vị phu nhân tương lai của ta có bối cảnh kinh người như thế, làm ta chịu áp lực không hề nhỏ, xem ra về sau phải nâng cao gấp đôi tốc độ khổ luyện”

Thủy Nguyệt Cầm cười mắng:”Ai là phu nhân tương lai của đệ? thật không biết xấu hổ”. Nói xong nàng hơi lẩm bẩm thì thầm trong miệng: “Sư tôn người ta rất ôn hòa có được hay không”

Hỏa Chúc Diễm thì cười khanh khách, bộ ngực căng đầy hơi run rẩy nói rằng: “Muốn ôm mỹ nữ về nhà không phải chuyện dễ nha, đệ cần vượt hai cửa ải nơi mẫu thân và sư tôn của người ta đó, nói không chừng khi biết người ta bị đệ dụ dỗ, tức giận đá bay đệ ra cửa, khanh khách”

Lạc Nam biết nàng nói đùa nhưng tròng lòng cũng tán thành cách nói của nàng, thân làm mẫu thân, làm sư tôn, có ai muốn nữ nhi và đồ đệ bảo bối của mình giao cho người yếu kém? đáp án là không hề có. Dù Dư Mộng Dao nghe qua rất dễ gần nhưng Lạc Nam cũng không tin tưởng nàng sẽ để Nguyệt Cầm theo mình nếu bản thân vô dụng, không cần phải nói đến hai nữ nhân ngạo kiều kia, chỉ sợ một tay đập bay hắn.

Về phần Thủy Mị Nhi hiện tại đã dần bộc lộ thiên phú kinh người của nàng, trong tương lai chắc hẳn không hề thua kém nhị nữ, với mối quan hệ của hai nhà Thủy - Hỏa và Bách Hoa Môn, thì tương lai nàng bị cao tầng môn phái nhìn trúng là điều chắc chắn.

Lạc Nam cũng không e ngại, như lời Chúc Diễm nói, muốn ôm mỹ nhân về nhà mà không có bản lĩnh chẳng khác người si nói mộng, huống chi tam nữ của hắn đều là cấp bậc tiên tử nữa chứ, ngoài việc đối phó với trưởng bối của các nàng, Lạc Nam cũng đã chuẩn bị tâm lý càn quét hết thảy ruồi muỗi vây xung quanh các nàng. Để có được nữ nhân tốt như các nàng, Lạc Nam sẳn sàng chấp nhận mọi khiêu chiến, đó xem như là một loại thử thách, rèn luyện trên con đường trở thành cường giả của hắn.

Tam nữ thấy vẻ mặt hắn chăm chú, hai mắt chiến ý hừng hực, các nàng là nữ nhân thông minh, đương nhiên đoán ra suy nghĩ của hắn, ba đôi mắt đẹp liếc nhìn nhau, cùng nhoẻn miệng cười hạnh phúc.

Thủy Nguyệt Cầm cùng Hỏa Chúc Diễm ngồi hai bên trái phải, vươn hai bàn tay mềm mại mịn màn nắm lấy hai bàn tay hắn, khẽ tựa đầu vào vai hắn.

Ngồi trong lòng Lạc Nam, Thủy Mị Nhi tựa đầu vào lòng ngực vững vàng của hắn, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy eo nam nhân.

Tam nữ trong lòng đều phi thường tin tưởng, người tiểu nam nhân mà các nàng cùng chọn trúng, trong tương lai sẽ đỉnh thiên lập địa, cường thế quét ngang những chướng ngại ngăn cản hạnh phúc của họ, chứng minh cho cả thiên hạ biết rằng, các nàng là những nữ nhân hạnh phúc nhất trên đại lục này.

Đương nhiên, tam nữ cũng âm thầm quyết định, các nàng sẽ trở thành vũ khí sắc bén nhất, sẳn sàng cùng hắn kề vai trong mọi trận chiến. Các nàng cũng muốn chứng minh cho nam nhân của mình biết rằng, hắn cũng là nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ khi có được các nàng.

Bốn cái bóng tựa sát vào nhau kéo dài trên bờ mặt hồ nhỏ, trong lòng bọn hắn lúc này chỉ có một mục tiêu duy nhất: TRỞ NÊN CƯỜNG ĐẠI.