Quyển 2 - Chương 12: Bảo vật vòng tay trữ đồ
Hai tháng sau, Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh rốt cuộc dừng lại. Sau khi bọn họ thu công, quanh thân lại được bao phủ một tầng linh khí. Bọn họ chỉ cảm thấy thân thể nhẹ như chim yến, dường như có thể bay được.
"Chúc mừng các ngươi đột phá tầng thứ bảy, đã có thể tự mình bố trí kết giới." Vân Khinh Cuồng gật đầu với hai người, bản thân hắn cũng đã có đột phá mới.
Anh em Âu Dương An vuốt cằm, cả hai người đều thấy được vui sướиɠ trong mắt nhau. Linh lực mới đích thực rất lợi hại, hơn nữa Âu Dương An cảm giác thân thể hoàn toàn như được tái sinh lại lần nữa, không có chút gì là không trọn vẹn.
"Bộ linh lực này tổng cộng có bao nhiêu tầng?" Âu Dương Tĩnh hỏi.
"Mười hai tầng." Vân Khinh Cuồng giải thích: "Nếu các ngươi có thể tu luyện đến tầng thứ chín, có thể nhìn thấy mình trong ý thức. Nếu đột phá đến tầng cao nhất, các ngươi đã có thể tu tiên đắc đạo." Mà hắn tuy là thần thú, nhưng dù sao cũng không phải tiên. Có điều bây giờ chủ nhân khế ước đã mạnh lên, linh lực của hắn cũng đột phá theo, tin tưởng muốn thành tiên cũng không phải vấn đề.
Âu Dương An bọn họ gật đầu, sau đó trở vào trong động, nhìn những cuốn sách và kiếm kia. Những thứ này vốn là bảo bối, nếu để mặc cho những thứ đó tiếp tục bị vùi lấp nơi đáy vực này, dường như rất đáng tiếc.
"Nếu có thể đem những thứ này mang đi thì tốt quá, sau này đưa cho sư phụ, người nhất định sẽ rất cao hứng." Âu Dương An nói.
Âu Dương Tĩnh nhìn về phía Vân Khinh Cuồng, trực tiếp hỏi:
"Ngươi có bảo bối gì lợi hại không?"
Vân Khinh Cuồng trợn trắng mắt. Tiểu nha đầu này lại bắt đầu ra sức bóc lột, hắn thế nào lại đi kí khế ước với một chủ nhân như vậy?
"Cho ngươi." hắn tức giận biến ra một cái vòng ngọc Phỉ thúy đưa cho Âu Dương Tĩnh.
"Vòng tay?" Âu Dương Tĩnh nhìn chằm chằm vòng ngọc, nhíu nhíu chân mày đen.
"Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt coi thường như vậy." Vân Khinh Cuồng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái: "Vòng tay này là bảo vật dùng để cất giữ đồ vật, cho dù ngươi có muốn cất một tòa thành trì vào đó cũng được." Nhưng hắn rất quý vật này, nếu không phải nàng là chủ khế ước của hắn, hắn sẽ không bao giờ bỏ ra đâu.
"A, quả nhiên là đồ tốt." Âu Dương Tĩnh ánh mắt sáng lên, sau đó trực tiếp đi đến trước tủ sách, dựa theo phương pháp Vân Khinh Cuồng nói, trực tiếp đem tất cả bí tịch thu vào vòng ngọc.
"Thật tốt quá." Âu Dương An thấy thế cũng tương đối cao hứng: "Có vòng ngọc này, sau này sẽ thuận tiện hơn."
“Ừ.” Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, nhìn Vân Khinh Cuồng nói: "Cám ơn ngươi, Cuồng."
"Quên đi, ai bảo ta gặp phải tiểu nha đầu lợi hại như ngươi." Vân Khinh Cuồng phất phất tay, tất cả đều là duyên phận.
"Tĩnh nhi, chúng ta đi thôi." nên ra ngoài rồi.
“Được.”
Hai người đã luyện tới tầng thứ bảy, tất nhiên sẽ không cần Vân Khinh Cuồng biến thành Bạch Hổ đưa bọn họ lên nữa. Chỉ thấy hai người nhún mũi chân một cái, một luồng sức mạnh trong cơ thể bùng phát. Bóng dáng hai người lập tức từ đáy vực bay thẳng lêи đỉиɦ núi.
Mà Vân Khinh Cuồng thấy thế cũng gật đầu. Bóng dáng nhoáng một cái, bay lên theo.
Sau khi leo lên vách núi, Vân Khinh Cuồng một đầu tóc bạc đôi con ngươi màu ngọc bích thật sự là chói mắt. Nhưng hắn lại không muốn che dấu dung mạo của mình, có điều Âu Dương Tĩnh lại yêu cầu lão hổ hắn biến thành một con mèo nhỏ, nhảy đến bên người nàng làm một tiểu sủng vật.
Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An mang theo Vân Khinh Cuồng, quyết định tùy tiện đi dạo, không ngờ rất nhanh hai người lại gặp Vân Tuyệt Trần và Lâm Sơ Hạ, lại cứu bọn họ lần nữa.