Quyển 2 - Chương 4: Vị hôn phu của Sơ Hạ
"Đại tiểu thư, không xong rồi, không xong rồi. Cô gia tương lai gặp chuyện không may."
Trong lúc Lâm Sơ Hạ quấn quít lấy Âu Dương Tĩnh, người của Tri phủ lại rầm rập chạy tới. Hơn nữa vừa chạy vừa lớn tiếng hô.
Tâm trạng đang muốn nhào vào bái sư của Sơ Hạ, vừa nghe thấy cả người lẫn mặt đều nghịch chuyển. Bóng dáng phút chốc quay phắt lại, trừng mắt:
"Các ngươi nói cái gì? Trần đại ca làm sao?"
"Hồi bẩm, hồi bẩm Đại tiểu thư, gã sai vặt của Cô gia tương lai khắp người bị thương chạy đến Tri phủ nói bọn họ ở ngoài thành bị tập kích, Đại nhân đã phái người mang binh đến đó......" Người chạy tới báo tin nghiêng ngả lảo đảo, thở phì phò, hiển nhiên là một đường chạy như bay đến.
"Cái gì?" Lâm Sơ Hạ lại một tiếng thét chói tai, sau đó hô to một tiếng
"Trần đại ca." Người cũng theo hướng ngoài thành mà chạy đi. Nhưng vừa chạy được vài bước, lại phút chốc quay đầu, hai tay giữ chặt Âu Dương Tĩnh, cầu khẩn.
"Sư phụ, hai người lợi hại như vậy. Xin người giúp ta cứu Trần đại ca đi?"
Âu Dương Tĩnh đau đầu, nàng ta vẫn còn gọi mình là sư phụ? Chẳng lẽ thực bị vác lên làm sư phụ rồi sao?
"Tĩnh nhi, chúng ta đi xem một chút đi." Âu Dương An ngoài ý muốn nói.
Âu Dương Tĩnh thấy đại ca đều đáp ứng rồi, cũng gật đầu.
......
Lúc Lâm Sơ Hạ kéo Âu Dương Tĩnh bọn họ đuổi tới ngoài thành, xa xa đã nghe thấy âm thanh của đao kiếm giao tranh. Mà đến gần nhìn lại thì lập tức chấn động. Nha dịch của phụ thân Lâm Sơ Hạ phái tới phần lớn đã bị thương, mà người nàng quan tâm nhất cũng đang bị một đám người áo đen vây khốn, trên người đã mang thương tích, mắt thấy nguy hiểm thật lớn.
"Sư phụ, người mau cứu Trần đại ca đi." Lâm Sơ Hạ sốt ruột lôi kéo Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh liếc nàng ấy một cái, lại liếc nhìn nam tử bị vây khốn ở kia, đó là một thiếu niên ước chừng mười chín tuổi, áo bào trắng phiêu diêu, tóc dài búi cao, cầm bảo kiếm trong tay đang cùng giao đấu với bọn người áo đen, chiêu thức sắc bén, nhưng trên người bị thương làm cho hắn đã có mấy phần chật vật.
"Tĩnh nhi, huynh cùng đến." Âu Dương An nói.
"Không." Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Âu Dương Tĩnh tuyệt đối sẽ không cho đại ca ra tay. Nàng gỡ tay Lâm Sơ Hạ đang níu ống tay áo mình ra, tiêu sái nhún mũi chân một cái, bóng dáng hồng nhạt đã nhảy vào vòng chiến.
Sự gia nhập của nàng làʍ t̠ìиɦ hình chiến đấu tức thời thay đổi. người áo đen vốn đang thắng thế liên tiếp bị đánh trúng phải bại lui, chật vật không chịu nổi. Trong mắt lóe lên dữ dằn nhìn ra bốn phía, trên tay chiêu thức cùng với sát khí lại càng mạnh. Nhưng bọn họ và Âu Dương Tĩnh so sánh, thực lực quá sai biệt lập tức như trời với đất, rất nhanh, những người áo đen kia đã đi chầu Diêm Vương.
Bọn người áo đen tấn công mình được xử lý hết, Vân Tuyệt Trần thật ra có chút sửng sốt. Có điều rất nhanh hắn kịp thời phản ứng, hướng về Âu Dương Tĩnh chắp tay chắp tay:
"Đa tạ cô nương rút đao tương trợ." hắn có chút ngạc nhiên khi biết vị cô nương này trẻ tuổi như vậy, lại có được công phu so với chính mình còn lợi hại hơn. Thêm khuôn mặt hấp dẫn được khăn che nửa mặt mông lung, tâm trí trong nháy mắt bị mê hoặc.
"Không cần, nên cảm tạ cô nương kia." Âu Dương Tĩnh cười nhẹ, nghiêng người một cái, hướng về chỗ Lâm Sơ Hạ mở miệng.
Vân Tuyệt Trần sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lâm Sơ Hạ nhào tới hắn:
"Trần đại ca, huynh không sao chứ?" Lâm Sơ Hạ ánh mắt bận rộn đánh giá Vân Tuyệt Trần, lo lắng hắn có điểm nào sơ xuất.
Vân Tuyệt Trần thấy Sơ Hạ đưa tay muốn sờ loạn trên người mình, sợ tới mức lập tức hoàn hồn, tránh được tay nàng, lắc lắc đầu:
"Huynh không sao, Hạ nhi, sao muội lại tới đây?"
"Muội nghe nói huynh xảy ra chuyện, lo lắng cho huynh." Lâm Sơ Hạ thấy hắn không có gì đáng ngại, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Vân Tuyệt Trần vừa nghe, trong lòng cảm thán, tâm tình cũng là phức tạp. Mặc dù hắn và Lâm Sơ Hạ có hôn ước, nhưng hắn luôn đối với nàng không có tình yêu nam nữ, ngược lại coi nàng như em gái mà đối đãi. Nhưng nàng ấy vẫn cứ thích mình, điều này làm cho hắn thật khó khăn.