Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngủ Sâu - Đường Tiểu Xuyên

Chương 17: Tôn trọng em ấy giống như tôn trọng tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phương Miên trở lại phòng ngủ.

Cậu âm thầm ghi nhớ tuyến đường ngày hôm nay đã đi, chắp nối trong đầu để dự phòng cần chạy trốn sau này.

Thực tế thì tình hình không đến nỗi tệ, Mục Tĩnh Nam muốn đè Phương Miên là vì anh đang trong kỳ mẫn cảm, hết thời kỳ này Mục Tĩnh Nam sẽ quay về Viên Tỉnh điềm tĩnh, trầm ổn.

Đến lúc đó, cậu và anh vẫn là anh em tốt, Mục Tĩnh Nam áy náy những chuyện gần đây rồi thả Phương Miên đi, tốt hơn nữa thì tự nguyện giúp cậu tìm A Li để báo đáp ân tình cậu cứu mạng anh.

Nghĩ tới đây, Phương Miên háo hứng đếm từng ngày, còn năm ngày nữa mới hết kỳ mẫn cảm của Mục Tĩnh Nam.

Cô giúp việc bưng đồ ăn lên phòng, cậu cảm ơn, mở nắp đậy thức ăn lên.

Khay thức ăn có cỏ đuôi mèo, cỏ linh lăng, cỏ dactylis.

Phương Miên: "..."

Ava đột nhiên xuất hiện: "Thực đơn này được thượng tá cẩn thận chọn lọc dựa trên sách《Hướng dẫn nuôi chinchilla》."

Ava nói xong, cô giúp việc lại mở cửa phòng bưng thùng gỗ táo vào, đặt trước mặt Phương Miên, cúi đầu rồi rời đi.

"Này là?"

Ava trả lời: "Thượng tá sợ ngài buồn chán nên dặn chuẩn bị gỗ táo để ngài mài răng."

Phương Miên: "..."

Ava hỏi: "Ngài thích không? Ngài cũng có thể chọn cà rốt hoặc lõi ngô nữa."

"Cảm ơn, nhưng tôi hi vọng lần sau sẽ được ăn thịt."

Ngay lúc Phương Miên định gắp món ăn, đôi mắt Ava loé lên, nói: "Trong đồ ăn có lẫn gì đó."

"Hả?" Phương Miên kinh ngạc: "Có người bỏ thuốc độc?"

Ava chỉ vào cỏ đuôi mèo, "Phát hiện gián chết."

Rồi lại chỉ cỏ linh lăng, "Phát hiện bọ chét chết."

Cuối cùng chỉ cỏ dactylis: "Có nước bọt ở trên."

"ĐCM!" Phương Miên cạn lời, "Ra tay ác độc như vậy? Cô biết ai làm không?"

Ava lắc đầu: "Chắc chắn họ đã lợi dụng điểm mù của camera giám sát.

Tuy nhiên khoảng một tiếng trước, hai anh em họ alpha của thượng tá ghé thăm Lam Ấu Vi, hứa giúp Lam Ấu Vi đòi lại công bằng.

Trên khay thức ăn có dấu vân tay của họ.

Tạm có thể đưa họ vào diện nghi phạm."

Phương Miên: "..."

Có vẻ Lam Ấu Vi được khá nhiều người nhà họ Mục thích.

Về Lam Á, bà thông minh như vậy, lại còn là một nửa chủ nhân cung điện Trắng, không lý nào không biết hai tên alpha đó âm mưu hại Phương Miên, nhưng bà không nhắc Phương Miên.

Xem ra bà muốn Phương Miên phải hiểu rằng nếu không trở thành vợ Mục Tĩnh Nam thì chờ cậu chỉ có sự bắt nạt ở cung điện Trắng thôi.

Người phụ nữ đáng ghét này, Phương Miên vừa cứu Mục Tĩnh Nam mà bà ác tâm làm như vậy.

Hứ.

Phương Miên không đời nào nhượng bộ.

Năm ngày tiếp theo, bữa ăn luôn được thêm một số nguyên liệu đặc biệt.

Nửa đêm Phương Miên nghe thấy tiếng người đi lại ngoài cửa, có lẽ không dám vào vì đây là phòng ngủ của Mục Tĩnh Nam.

Chỉ cần nằm yên trong địa bàn của Mục Tĩnh Nam thì an toàn tuyệt đối.

Phương Miên có chết cũng không ra ngoài, làm rùa rụt cổ ở lì trong phòng, ăn bánh quy có sẵn trong phòng Mục Tĩnh Nam.

Thỉnh thoảng Mục Tuyết Kỳ gõ cửa, lén mang bánh và đồ nguội cho cậu.

Cô gái này là cô gái tốt bụng nhất cung điện Trắng, Phương Miên cảm động rớt nước mắt, lấy đồng hồ, cà vạt của Mục Tĩnh Nam nhờ cô mang đi cầm đồ.

Cô sững sờ một lúc, cầm đồng hồ do dự ngập ngừng hồi lâu rồi không nói gì.

"Sao vậy? Đồng hồ này đắt tiền lắm à?" Phương Miên hỏi.

Mục Tuyết Kỳ gật đầu.

Càng đắt càng tốt, như vậy có lẽ Mục Tĩnh Nam sẽ hối hận khi giữ cậu ở lại.

Phương Miên quả quyết: "Bán!"

"Nhưng anh cả sẽ khó chịu đó." Mục Tuyết Kỳ mím môi.

Phương Miên khịt mũi, "Anh ta càng khó chịu, tôi càng vui!"

Cuối cùng Mục Tuyết Kỳ cũng đồng ý, ban đêm một vài tờ tiền mệnh giá lớn được nhét qua khe cửa.

Phương Miên lấy tiền mua chuộc cô giúp việc Tiểu Ni, sau nhiều ngày rốt cuộc được ăn thức ăn nóng hổi không kèm theo nguyên liệu đặc biệt nào.

"Cốc, cốc, cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, Phương Miên hỏi vọng ra: "Ai đấy?"

Giọng nói của Mục Tuyết Kỳ: "Là em."

Phương Miên mở cửa, khoanh tay dựa vào khung cửa.

Cô xoắn ngón tay, nhẹ nhàng hỏi: "Cha về rồi, tối nay tổ chức tiệc gia đình.

Mẹ dặn em dẫn anh đến đó."

Phương Miên đảo mắt, mặc kệ: "Không đi."

"Bữa tiệc gia đình do cha tổ chức dành cho anh." Mục Tuyết Kỳ kéo tay áo cậu: "Chúng ta cùng đi nhé."

Phương Miên luôn khó từ chối khi các cô gái năn nỉ cậu, nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, cậu không nỡ làm mặt lạnh với cô được.

Thôi, cứ đi vậy.

Đã năm ngày không gặp đám ngu xuẩn ấy, có vẻ bọn họ muốn cậu ra tay chỉnh đốn đống đạo đức giả nhà họ Mục lần nữa.

Phương Miên khoát tay ra hiệu Mục Tuyết Kỳ đợi.

Cậu đóng lại vào thay đồ.

Quần áo Phương Miên mang chỉ có áo khoác da, không thể mặc trong khí trời mùa xuân Nam Đô.

Phương Miên cắt quần jean của Mục Tĩnh Nam rồi xỏ vào một cách tuỳ tiện, sau đó mặc áo sơ mi đen hơi rộng của anh, tạm coi như mặc oversize.

Cậu mở cửa, ở bên ngoài Mục Tuyết Kỳ đứng nhìn bộ quần áo luộm thuộm giống mấy gã côn đồ trên phố, cô há hốc miệng kinh ngạc.

Mục Tuyết Kỳ nhỏ giọng nói: "Cha rất chú trọng lễ nghi, có lẽ không thích phong cách như thế này đâu."

"Tôi vẫn cứ mặc, không cho mặc thì khỏi đi." Phương Miên nói.

Mục Tuyết Kỳ thở dài: "Đi thôi."

Khi cả hai đến phòng tiệc, xung quanh bàn tròn đã có rất nhiều người ngồi.

Nhìn thoáng qua thấy phu nhân Lam Á mái tóc dài thoa dầu, mặc chiếc váy xanh đậm ngồi dưới ánh đèn toả sáng như ngọc lục bảo.

Vài cô dì quay sang nhìn cậu, họ đều có khuôn mặt trắng nõn như tuyết, mặc váy lụa satin màu sắc khác nhau, cổ tay đeo vòng vàng, trên ngón tay đeo nhẫn kim cương to bằng hạt sen.

Nam nam nữ nữ như yêu quái, kết lại thành đàn sặc sỡ, khó phân biệt là người hay ma.

Chồng bọn họ vẻ mặt không vui, chẳng buồn liếc nhìn Phương Miên, dù sao cũng không có gì thú vị.

Lam Ấu Vi ngồi trên ghế dài vải nhung đen, xung quanh là vài alpha trẻ tuổi, tất cả có đôi mắt vàng kim, cao ít nhất 1m8, họ khinh thường nhìn Phương Miên như đang nhìn thứ rác rưởi bẩn thỉu, hôi hám.

Lam Ấu Vi lén liếc Phương Miên, trong mắt đầy vẻ hả hê đắc ý.

Người ngồi đầu chắc chắn là người đứng đầu nhà họ Mục, trông ông đã già, lưng hơi còng, mái tóc hoa râm chải ngược ra sau, tạo kiểu, có vẻ sức khỏe không được tốt.

Mục Kình Hữu nhìn thẳng Phương Miên, ánh mắt dừng tại áo sơ mi đen rộng thùng thình của Phương Miên, ông hỏi Lam Á: "Sao em không chuẩn bị trang phục cho cháu Phương?"

Lam Á cúi đầu: "Là do em sơ suất."

Mục Kình Hữu giơ tay với Phương Miên chỉ về bên phải: "Cháu ngồi cạnh Tuyết Kỳ đi, chỉ là bữa tiệc gia đình thôi, không cần quá câu nệ."

Phương Miên vừa ngồi xuống, dì omega bên chi thứ hai gia tộc lập tức đứng dậy.

Bà mặc váy lụa satin đỏ tươi, lộng lẫy như con vẹt, đứng lên giống hệt ngọn lửa chói mắt.

Bà nói: "Anh cả, em cảm thấy không được khoẻ, xin phép về trước."

"Nếu thấy không khoẻ thì mời bác sĩ tới khám." Mục Kình Nam nói.

"Không cần đâu, chỉ bị nhẹ thôi." Bà liếc Phương Miên rồi nói: "Anh cả, em muốn nói thêm.

Đứa trẻ này đến từ khu ổ chuột, khó tránh khỏi trên cơ thể dính thứ dơ bẩn gì đó.

Anh xem Ấu Vi kìa, mới gặp nhau bữa sáng thôi mà giờ Ấu Vi bị ốm mất vài ngày rồi."

Mục Kình Nam cau mày: "Sức khoẻ em không tốt thì đi nghỉ ngơi đi, đừng nói nhiều."

Một omega nam khác cũng kéo chồng mình đứng dậy: "Bữa trưa nhà chúng tôi lỡ ăn nhiều quá nên giờ vẫn còn lửng dạ.

Mọi người cứ từ từ dùng bữa, chúng tôi xin về trước."

Chi thứ hai và chi thứ ba đều rời đi, bữa tiệc chỉ còn lại gia đình Mục Kình Hữu.

Vẻ mặt Mục Kình Hữu khó chịu, hỏi: "Ăn một bữa cơm gia đình khó khăn lắm sao?"

Hai người cô nhìn Phương Miên, cười gượng: "Nếu chỉ có anh cả chị dâu đương nhiên là không sao.

Nhưng lần này..."

Họ ngập ngừng, ám chỉ rõ ràng.

Mục Kình Hữu bất đắc dĩ, xua tay: "Thôi, đi đi."

Hai gia đình rời bàn ăn, đang định mở cửa đi ra ngoài thì cánh cửa bật ra, nhiều binh lính mặc quân phục đen đứng bên ngoài, mặt không cảm xúc, lưng thẳng tắp, khí thế giống như mũi lao đâm thẳng vào người họ.

Cô hai giật mình giẫm phải vạt váy lụa đỏ xuýt ngã, may mà chồng bà đỡ kịp.

Binh lính tách ra hai bên, thấy Mục Tĩnh Nam mặc trang phục đen đứng phía sau.

Anh mặc áo choàng, quần áo phẳng lì không nếp nhăn, vành mũ quân đội che đôi lông mày dài của anh, quân huy nhà họ Mục toả sáng sắc bén càng làm đôi mắt anh trở nên lạnh lùng.

So với đám họ hàng loè loẹt này thì anh tựa như lưỡi dao được tra trong vỏ, không để lộ sự sắc bén nhưng vẫn đầy uy nghiêm khiến người khác kính sợ.

"Ồ, Mục Tĩnh Nam về rồi à?" Cô hai vội vàng cười giả lả.

Phương Miên nhướn mày, con trăn này qua kỳ mẫn cảm rồi sao?

Mục Tĩnh Nam liếc nhìn những người đang đứng: "Về chỗ, tôi có chuyện cần nói."

"Cháu có chuyện gì cứ nói thẳng." Cô ba cười, "Mọi người đều nghe mà."

Mục Tĩnh Nam cầm cây roi quân đội bước vào, binh lính chặn ngoài cửa.

Các cô nhìn súng trường trên tay bình lính, rồi cây roi quân đội trong tay Mục Tĩnh Nam, quay lại hai mặt nhìn nhau.

Cẩn thận quan sát khuôn mặt Mục Tĩnh Nam, mặt anh lạnh lùng, không khí xung quanh dường như đông cứng, thậm chí nghe thấy tiếng băng răng rắc lạnh lẽo, khí lạnh lan tràn khắp phòng, xuyên thấu lồ.ng ngực mọi người.

Cô hai sờ cánh tay lạnh ngắt của bản thân, ước có thể mặc thêm một cái áo.

Một thanh niên alpha bước tới trước mặt anh chào: "Anh cả, cuối cùng anh cũng về rồi..."

Đột nhiên Mục Tĩnh Nam vung roi quất vào ngực alpha, tiếng roi như pháo nổ.

Alpha hét lên, ngã huỵch xuống đất giống rối gỗ.

Cô hai hết hồn, lao tới ôm thanh niên: "Mục Tĩnh Nam, cháu điên hả? Tại sao đánh em trai mình!"

"Nội qui gia tộc điều 109." Giọng Mục Tĩnh Nam lạnh lẽo, "Phương Miên là hôn thê của tôi, từ hôm nay trở đi, các người phải tôn trọng em ấy giống như tôn trọng tôi.

Nếu ai có hành vi coi thường, bài xích em ấy, đều chịu phạt đánh.

Nếu ai xúc phạm, cười nhạo sau lưng em ấy, cũng đều chịu phạt đánh.

Liên tục nhận phạt không hối cải, trục xuất khỏi cung điện Trắng."

Lời vừa nói xong, cả phòng im phăng phắc.

Chú hai giận tái mặt, khó coi như bôi sáp.

Dùng tay phải chỉ vào Mục Tĩnh Nam, ngón tay run rẩy tưởng bị trúng gió.

"Mục Tĩnh Nam, đừng tưởng cháu nắm thực quyền chỉ huy quân đội nhà họ Mục rồi muốn làm gì thì làm.

Trước đặt ra nội qui 108 điều, chơi mạt chược bị đánh, mại da^ʍ beta bị đánh, bây giờ chú chửi thằng khốn bên cạnh cháu có vài câu cũng bị đánh.

Cháu coi bọn chú là gì, là người thân của cháu hay là con chó do cháu huấn luyện?"

Mục Tĩnh Nam lạnh lùng nhìn ông, đôi mắt như phủ sương giá.

Mặc dù cả hai đều sở hữu đôi mắt vàng kim nhưng chú hai giống như kẻ gian xảo vụиɠ ŧяộʍ, còn đôi mắt Mục Tĩnh Nam lại có sự uy nghiêm của bậc vương giả.

Trực diện đối mắt đầy uy phong của Mục Tĩnh Nam, đôi lông mày hơi giống con nòng nọc của chú hai giật giật, nhìn qua có vẻ hèn nhát, ông gân cổ lên bắt đầu chửi rủa: "Cháu nhìn chú làm gì? Cháu dám đánh chú? Nói cho cháu biết chú bị cao huyết áp, bệnh tim, tiểu đường, thoát vị đĩa đệm, gout, cháu dám đánh à? Để chú xem cháu dám làm gì.

Cháu cấm chú chửi thằng đó thì chú càng cứ chửi đấy!"

"Cha làm sai, con chịu tội." Mục Tĩnh Nam thờ ơ, "Mục Tử Minh, thay cha nhận phạt."

Dứt lời, các binh lính tiến lên, một người đẩy cô hai, hai người còn lại kéo thanh niên alpha ra khỏi vòng tay bà.

Alpha tên Mục Tử Minh hét thất thanh: "Anh, đừng đánh em! Cha, mẹ, cứu con với!"

Alpha buộc quỳ xuống đất, áo sơ mi được cắt may tinh tế bị cởi ra, để lộ phần thân trên t.rần trụi, cường tráng.

Một binh linh vυ"t roi lên cao đánh lưng alpha.

Tiếng la của Mục Tử Minh vang vọng khắp phòng tiệc, rung động cả trần nhà.

Một bên chú hai tức giậm chân, chửi bới, mắng nhiếc đủ kiểu.

Một bên binh lính liên tục vung roi đánh Mục Tử Minh.

Một lúc sau, da thịt Mục Tử Minh rách bươm, trên lưng máu me be bét.

Vẫn còn binh lính đang cầm súng đứng đó nên không ai cả gan bước ra can ngăn.

Cô hai vài lần lao đến nhưng đều bị chặn lại.

Mục Kình Hữu ngồi ở vị trí đầu bàn, chậm rãi uống trà, hồi lâu mới lên tiếng: "Dừng lại đi, Tĩnh Nam.

Dẫu sao cũng là em trai của con."

Phương Miên sững sờ, ngẩn tò te.

Phạt roi quân đội trong nội qui gia tộc là thật, Mục Tĩnh Nam thực sự phạt đánh những ai vi phạm.

"Cha đừng chửi nữa!" Mục Tử Minh yếu ớt cầu xin: "Con xin cha đừng mắng nữa mà!"

Cô hai tát chồng một cái thật mạnh, chú hai ngậm miệng, roi ngừng vung.

"Tĩnh Nam, nhà cô biết sai rồi," Cô hai nước mắt lưng tròng: "Tuyệt đối không nói chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.

Tiểu Phương, cô hai xin lỗi con, là cô hai nói vớ vẩn, con tha thứ cho cô hai và em trai nhé."

Phương Miên nhớ bộ dạng vênh váo tự đắc khi nãy của Mục Tử Minh, còn hiện tại thì như hết sức sống.

Mục Tĩnh Nam ra tay tàn nhẫn thật, không hề nể nang nương tay chút nào.

Phương Miên lúng túng, nhìn Mục Tĩnh Nam: "Ừm, hay là bỏ qua đi?"

Mục Tĩnh Nam cuối cùng cũng ra lệnh ngừng tay, gọi người đưa Mục Tử Minh gặp bác sĩ.

Binh lính lui xuống, đứng ở cửa.

Cô hai muốn đi theo nhưng binh lính canh cửa giơ súng cương quyết nói: "Thượng tá đã có lệnh, không ai được phép rời đi cho đến khi tiệc gia đình kết thúc."

Cô hai cau mày, vần vò khăn tay, chịu thua.

Gia đình cô chú ba cũng vội vã dọn bàn.

Chồng, con trai, con gái đều cúi đầu im như thóc, không dám hó hé gì.

Cô ba thay đổi vẻ mặt khinh thường mọi ngày, nhiệt tình bưng thức ăn cho Phương Miên, nói: "Cháu ăn nhiều vào, trông cháu gầy quá đó.

Chắc là trước đây khổ cực nhiều lắm, mau ăn đi cháu."

Cô hai nhéo nhéo chú hai, chú hai mới khó chịu ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Cô hai lau mặt rồi cười tươi với Phương Miên: "Cô thấy Tĩnh Nam và Tiểu Phương rất đẹp đôi, ngay lần đầu gặp mặt Tiểu Phương, cô biết hai đứa xứng đôi thế nào rồi.

Chúng ta cùng nâng ly nhé.

Cô chúc Tĩnh Nam cùng Tiểu Phương trăm năm hạnh phúc!"

Những ly rượu chạm vào nhau phát tiếng lanh canh, mọi người đồng thanh hô lớn: "Trăm năm hạnh phúc!"

Phương Miên: "...".
« Chương TrướcChương Tiếp »