Lúc Tần Nhị cùng với các đồng bọn trong đội ngũ bắt đầu đi từ tầng hai lên phòng nghỉ đã là đêm khuya, Ninh Hải Sinh bởi vì là lần đầu tiên ngồi thuyền, tuy rằng gắng gượng vượt qua đại dương, thế nhưng thân thể vẫn cảm thấy yếu nhược như trước, cho nên không đi nghe bài giảng, sau khi làm xong nhiệm vụ quét tước vệ sinh, liền lập tức lên tầng mười vào phòng để nghỉ ngơi, mà Tần Nhị cùng với những người còn lại đầu tiên là cẩn thận những buổi
giảng bài miễn phí công khai của bạch tháp dành cho Ngự Quỷ sư, tận lực biểu hiện sự tồn tại trước mặt các đạo sư, cố gắng trở thành đệ tử quan môn của một đạo sư nào đó, phương thức biểu hiện cũng muôn hình muôn vẻ, bát tiên quá hải, các hiển thần thông.
(N/A:
Bát tiên đi qua biển, mỗi người đều trổ phép thần thông).
Tỷ như thái độ thành khẩn, lòng hiếu kỳ mạnh mẽ, giải thích độc đáo… Hoặc là hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đứng dậy, lớn tiếng biện giải, hay là giống như lúc đối xử với lão đầu trông cửa bằng thái độ một mực cung kính, bưng trà rót nước, cướp lấy mọi hành động có thể lấy lòng, trước kia từng có không ít ví dụ làm như vậy có thể thành công, mặc dù chỉ là lời đồn, nhưng cũng có thể hấp dẫn một ít người mới ngày bình thường tài năng vốn dĩ không hề coi là đặc biệt xuất chúng.
Muốn nổi bật hơn mọi người, đầu tiên phải đem đầu của mình đặt ở vị trí thấp một chút.
Sau khi học xong, chính là quét tước vệ sinh, tranh thủ lấy tư cách nghỉ qua đêm cùng với thức ăn. Bắt tay vào làm chuyện như vậy rất đơn giản, thế nhưng trên thực tế cũng không thoải mái, bất kể là lau chùi cửa sổ, vẫn là đi lau bảng, đều có yêu cầu đặc thù, tỷ như tư thế vươn tay, cách sử dụng lực đạo, như thế nào mới có thể đạt được hiệu quả thanh tẩy cùng với bảo dưỡng tốt nhất, đối với một số người mới quanh năm suốt tháng ở trong gia tộc không làm việc nhà mà nói, bọn họ sẽ tu luyện, sẽ đánh nhau vốn không phải việc xa lạ gì, bọn họ cũng tinh thông biện luận, nhưng chuyện không thể sử dụng ngự quỷ, phải tự mình động thủ đi kì cọ phòng vệ sinh, có người cảm thấy tâm lý của bản thân không thể vượt qua được hòn đá trong lòng.
Tần Nhị cật lực đi ở phía trước, quá trình bò lên tầng mười hiện ra dài đằng đẵng, đặc biệt là trong tình huống hiện tại chân tay bủn rủn, cả người toàn mùi nước tẩy rửa, gã nghe thấy tên Ngự Quỷ sư tên gọi Lý Dịch ai oán nói ở sau lưng “Ngày hôm nay nghe giảng bài cũng không tệ lắm, chính là nhiệm vụ quét tước quá mức nhàm chán, căn bản là vô nghĩa, còn không bằng bố trí cho chúng ta một ít bài tập, làm xong bài tập có thể có phòng nghỉ cùng bánh mì.”
Tần Nhị hơi mỉm cười nói “Quả thật là khổ cực mọi người, có lẽ Ngự Quỷ sư phái có suy tính của bọn họ, chúng ta chỉ cần tận tâm tận lực là được.”
Lý Dịch nhún vai một cái, nói “Ta cũng không phải kỳ thị công nhân làm vệ sinh, nhưng mà cảm thấy việc họ để chúng ta làm chuyện như vậy, hiện tại thật sự không cần thiết, vì cái gì đâu? Lấy lòng mọi người sao, hay cái người ra ý đồ này trước đây từng bị đối xử như thế, vì vậy muốn tìm đến cách để biểu đạt sự tồn tại!”
Tần Nhị đương nhiên cũng không thích quét dọn, đồng thời cũng rất tán thành lời nói của Lý Dịch, người ra ý đồ này chắc chắn trong lòng rất âm u, luôn suy nghĩ người khác không bao giờ tốt, thế nhưng gã không thể nói thẳng ra là như vậy, bây giờ vẫn còn đang trên cầu thang, nếu bị hệ thống theo dõi ở bên trong bạch tháp nghe được, vậy chẳng phải là gã bị thiệt thòi lớn, họa từ miệng mà ra, điểm ấy phải chú ý, hắn nhíu nhíu lông mày, nhạt tiếng nói “Chuyện chúng ta có thể làm được có hạn, hơn nữa bạch tháp cũng không thể miễn phí cung cấp ăn ở, thấy đủ là được rồi.”
“Tần Nhị nói rất đúng, nói không chừng bắt chúng ta quét tước vệ sinh là thử thách định lực của chúng ta đâu?” Một gã Ngự Quỷ sư khác nói, gã nhìn đồng bạn đi ở cuối cùng đội ngũ một cái, bất đắc dĩ hô một câu “Ninh Lập Sơn, ngươi nếu không nhanh lên một chúng, chúng ta sẽ không chờ ngươi, chỉ là bò một cái cầu thang mà thôi, có cần thiết phải thở hồng hộc như thế à… Ngươi chỉ cần không để ý quỷ tộc kia là được rồi!”
“Trương Kim… Các ngươi cứ đi trước, ta chậm rãi đi lên.” Tên Ngự Quỷ sư đi phía sau cùng thở mạnh, nhưng không có nửa phần thả lỏng, hắn cúi lưng, tiếp tục bò sát lên trên sàn nhà, phía sau lưng cõng một tên quỷ tộc, trên cổ nó có một viên hoàn ngự quỷ, nhìn qua bộ dáng là quỷ tộc đã bị thu phục.
Tần Nhị cố ý ngừng lại, gương mặt mang theo sắc thái hảo tâm khuyên nhủ “Ninh Lập Sơn, ngự quỷ của ngươi rất tốt, ngày hôm nay lúc nó vì ngươi đi ra ngoài tìm đồ vật ngươi làm rơi giữa đường, bị người đả thương, lại không nói tiếng nào cầm đồ vật trở về, cũng không la đau, chắc nó biết cuộc đời của nó đã kết thúc, ngươi liền buông tay đi…”
“Đúng vậy, Ninh Lập Sơn, ngươi nói ngươi cũng thật nhàm chán, bất quá chỉ là một món đồ gia truyền, rơi rồi thì thôi, Không Đảo cái gì chả có, còn nghĩ đến món hàng rách nát này, quay đầu bắt ngự quỷ cố ý đi tìm… Sau này đi tìm một con mới để hợp phối thôi, ngược lại, quỷ tộc này bất quá chỉ là một con cấp thấp mà thôi, dẫn ra ngoài đều mất mặt!” Lý Dịch ôm cánh tay không nhịn được nói.
“Không, các ngươi đi đi, đừng để ý tới ta.” Ninh Lập sơn cúi đầu tiếp tục leo lên, cầu thang nơi này rất dốc, hơn nữa cái loại công việc quét tước kia lượng công việc rất nhiều, thể lực của bọn họ tiêu hao không ít, gã lau mồ hôi thấm đẫm trên trán, cảm thấy được dòng nước chảy ròng ròng xuống lông mi, liền nhẹ nhàng lắc đầu, để tránh cho mồ hôi rơi vào trong mắt.
“Mọi người đều là bằng hữu, làm sao có thể nói như vậy, chúng ta sẽ không vứt bỏ ngươi.” Tần Nhị lắc lắc đầu, không đồng ý nói “Ngự Quỷ sư phái xử lý quỷ tộc như thế nào ta không biết, thế nhưng tốt nhất không cần vừa mới đến nơi này liền đi phiền người ta, chúng ta là người mới, khiêm tốn luôn là lựa chọn tốt, nghe nói đường phố ở ngoài kia có thùng rác chuyên môn dùng để thu gom thi thể của ngự quỷ, ngươi ném nó vào đó là được, đến lúc chúng ta ra ngoài tổ đội làm nhiệm vụ, lại giúp ngươi đi tóm một con tốt hơn là được?”
“Còn giúp hắn tóm? Tần Nhị, ngươi quá tốt bụng rồi!” Lý Dịch khinh thường nói “Thế nhưng nếu ngươi đã lên tiếng, vậy thì liền cố mà xem xem vậy.”
“Thế nhưng dáng dấp Tần Nhị thật sự rất đẹp trai, tâm lại rất có trách nhiệm, Ninh Lập Sơn, ngươi có nghe thấy không, Tần Nhị đã nói như vậy, còn không nhanh chóng lại đây cảm tạ.” Trương Kim cười híp mắt cười cười với Tần Nhị, sau đó tức giận nói với Ninh Lập Sơn “Con quỷ tộc trên lưng ngươi đều sống dở chết dở, còn kém một chút nữa là tắt thở, loại người gì đâu, chớ giả bộ, mau tới mau tới!”
Ninh Lập Sơn lúc này trầm mặc không nói, gã không để ý những lời nói của những người đó, cũng không quản lời nói đó rốt cuộc là ý tốt hay là vô tâm, bản thân vẫn vùi đầu đi lên, ca ca vẫn còn đang ở trong phòng trên tầng mười chờ gã, có lẽ… có thể có biện pháp gì đó, Ninh Lập Sơn nhất thời tâm trạng cười khổ, còn có thể có biện pháp gì đâu? Bất quá là gã tự lừa mình dối người.
“Chủ nhân…” Một thanh âm yếu ớt vang lên.
“Câm miệng!” Ninh Lập Sơn gầm nhẹ.
Tần Nhị chờ người nói bất động con lừa quật cường này, nên cũng không muốn nhiều lời, cạnh tranh kịch liệt như thế, mặc dù là đồng bạn, thiếu đi một kẻ vô dụng cũng là một chuyện tốt. Bọn họ nhanh chóng leo cầu thang, Trương Kim nghe nghe
âm thanh vang lên ở sau lưng, nhân tiện nói “Không hiểu nổi, rõ ràng hắn nói chuyện với ngự quỷ luôn luôn hung ác nhất, giờ còn học người khác sắm vai quân tử, ai, không nói nổi hắn!”
“Người ta thích giả bộ, thì cho người ta cơ hội đi, nhìn hắn có thể chịu đựng tới khi nào, định cõng thi thể đi học sao?” Lý Dịch cười nhạo nói.
“Được rồi, trong phòng nghỉ ngơi cũng không được quyền cất giấu thi thể, đêm nay chúng ta phải nói Ninh Lập Sơn để hắn hiểu, một lát nữa nói chuyện với ca ca Hải Sinh nói hắn thôi.” Tần Nhị vung vung tay, ra hiệu mọi người về phòng trước rồi lại bàn, đoạn đường này quá mệt mỏi, gã
muốn tắm táp một trận, nói không chắc ngày mai còn nghe được cái tin tốt Thẩm Tu bỏ mình, ngẫm lại liền nhanh chân hơn.
“Xin hãy ném ta đi…” Cái thanh âm yếu ớt kia khẩn cầu nói.
“Ta bảo ngươi câm miệng!” Âm thanh của Ninh Lập Sơn trầm thấp, mang theo vài phần thô ách, nhưng sẽ không khiến cho người ta cảm thấy phiền toái “Ăn nhiều thúy quả trong nhà nhiều như vậy, chưa kiếm về đã chết, ta trồng cây không cần tiền sao?!”
Cái âm thanh yếu ớt kia dừng lại trong chốc lát, nói “… Thúy quả đã bị tiêu hóa hết, không tìm về được.”
“Trước khi trở về nhà cấm ngươi nói thêm câu nào, đây là mệnh lệnh!” Ninh Lập Sơn không để ý tới tên ngự quỷ đang có ý định giãy dụa từ trên lưng mình xuống, nỗ lực leo lên tầng mười, chen tách đám người không biết vì sao đứng sững sờ ở ngoài cửa, trực tiếp đặt ngự quỷ đang được gã
cõng trên lưng lên trên giường, sau đó bản thân nằm ở một bên thở dốc, hướng về phía Ninh Hải Sinh sau khi nhìn thấy gã thì đi tới, nói “Ca, ngự quỷ của ta không được.”
“Cái gì!?” Ninh Hải Sinh giật nảy cả mình.
“Cái gì?!” Đây là âm thanh của Tần Nhị, hắn không thể tin nhìn tên nam nhân đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, cùng với một tên quỷ tộc cao đẳng lúc này đã đứng thẳng chuẩn bị hầu hạ chủ nhân, tâm lý một mảnh lạnh lẽo, đây là vong hồn… Chưa từng nghe nói có người mới nào một mình một ngựa đi vào trong rừng tối còn có thể sống sót trở về!
“Ngự quỷ của ngươi xảy ra chuyện gì?” Ninh Hải Sinh không để ý tới sự thất thố của Tần Nhị, mà tương đối quan tâm đệ đệ của mình hơn “Mất đi ngự quỷ là chuyện lớn, hảo hảo kể lại một chút, nó bây giờ vẫn còn sống sót đi!”
Ninh Lập Sơn nói lại toàn bộ chuyện đã xảy ra với ca ca, đáy mắt không còn một tia sáng nào “Chẳng biết vì sao lại bị đánh, có lẽ là đυ.ng phải quý nhân hay là đυ.ng phải ác đồ, trị an ở Không Đảo mặc dù rất tốt, thế nhưng ngự quỷ cũng không phải là loài người, chúng nó có phơi thây đầy đường cũng chẳng làm sao.”
“Chuyện này…” Ninh Hải Sinh giật giật môi, trong lòng thầm than, có thể không phải là tai bay vạ gió à!
Một mặt khác, Thẩm Tu nghe thấy đoạn đối thoại này của hai người, ánh mắt đảo qua trên người tên quỷ tộc sắp chết kia, đương nhiên sẽ không dẫn theo ánh mắt của một thầy thuốc để nhìn qua, chỉ là nhàn nhạt đánh giá mà thôi, hắn cũng không phải bác sĩ, cái loại người mà cái gì cũng biết, tương đối thích hợp bị người đặt ở trong đầu để cúng bái, Thẩm Tu nhếch nhếch đuôi lông mày, nói “Tần Nhị, ngươi nhìn thấy ta, kinh ngạc như vậy?”
“Ngươi… Đã trở lại.” Âm thanh Tần Nhị hơi khô cằn, bất quá cũng coi như là miễn cưỡng nở ra một nụ cười, nói “Ta rất giật mình, không nghĩ tới ngươi cư nhiên một mình hoàn thành nhiệm vụ trở về, thật lợi hại! Trước kia không cẩn thận nhìn thấy ngươi đi nhận nhiệm vụ, không nói cho mọi người, chính là cảm thấy ngươi nhất định bỗng nhiên nổi tiếng!”
“… Quá khen.” Âm thanh của Thẩm Tu có chút hờ hững, cũng không có chút phập phồng nào “Không nghĩ tới bị ngươi nhìn thấy, chỉ là không nghĩ phiền phức mọi người thôi, đây là chuyện của cá nhân ta.”
“Thật là lợi hại! Ngươi hoàn thành nhiệm vụ sao? Quá mạnh mẽ… Những nhiệm vụ kia mặc dù là nhiệm vụ sơ cấp nhất, nghe đâu chúng ta cũng phải học tập mất một đoạn thời gian ngắn, còn phải sử dụng tổ đội nhỏ đi nhận mới thỏa đáng.” Trương Kim lập tức mở miệng tán thưởng, tận lực khắc chế không đi mơ ước tên quỷ tộc cao đẳng kia “Hơn nữa nghe nói người mới nếu đi tới khu vực rừng tối, đều sẽ phải cần một khoảng thời gian để thích ứng, chỉ cần lơ là một chút, liền sẽ trở thành một cái tên trên bia mộ.”
Đây là một số lời bọn họ được nghe nhắc nhở khi lên lớp, người mới cũng có người không sợ chết, thế nhưng phái Ngự Quỷ sư không muốn lãng phí chi phí thuyền,
mặt khác cũng muốn người mới được sàng chọn ra phát huy chút tác dụng.
“Ngươi chính là Thẩm Tu mà Tần Nhị nói đi?” Lý Dịch nhấc nhấc mí mắt, chậm rãi nói “Nếu như có khả năng như thế… Vậy ngự quỷ của Ninh Lập Sơn, ngươi có thể cứu sao?”
Vừa dứt lời, Ninh Lập Sơn cùng với Ninh Hải Sinh liền quay đầu liếc mắt lại chỗ Thẩm Tu, loại người bỗng nhiên nổi tiếng, hoặc là do trời sinh có một loại đồ vật thần kỳ nào đó, hoặc là có đại kỳ ngộ, hoặc là gặp được quý nhân giúp đỡ, vô luận một loại nào, đều có thể hoàn toàn chữa trị được cho tên quỷ tộc sắp chết này.
Thẩm Tu nhàn nhạt liếc mắt nhìn mọi người một cái, sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh, nói “Không thể.”N/A: Ta thiết nghĩ, thật sự có những loại người suy nghĩ ngu bò như bọn Ngự Quỷ sư này hơm, hay chỉ là tác giả bịa ra một loại người kỳ lạ như thế???