Chương 6: Anh thề nếu sau này còn xen vào chuyện của cô, anh chính là phạm tiện, xứng đáng bị ngược!

Chương 6: Anh thề nếu sau này còn xen vào chuyện của cô, anh chính là phạm tiện, xứng đáng bị ngược!

"Có chuyện gì vậy?" Chu Chấn Hàng hiển nhiên đối việc này càng cảm thấy hứng thú so với Bành Phái Luân, không kịp chờ đợi thay anh hỏi ra miệng.

Bạn bài Giáp nói với Bành Phái Luân: "Mấy ngày trước Bạch Vân phá hư tiệc sinh nhật của bạn gái cũ anh, anh không biết sao?"

Bành Phái Luân có chút không rõ: "Bạn gái cũ nào của tôi? Tại sao tôi phải biết chứ?"

Bạn bài Giáp vỗ vỗ cái bàn: "Người bạn gái cũ nào của anh có sinh nhật vào mấy ngày trước?"

Bành Phái Luân thật sự nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Là Tần Giai Nhân sao? Đây không phải là chuyện của tám trăm năm trước rồi sao?"

Tần Giai Nhân đúng là bạn gái cũ của anh, nhưng nửa năm trước cũng đã chia tay, lần gặp mặt gần đây nhất là vào một đêm mấy tháng trước đó, cô ta uống rượu say khướt tìm đến anh, ăn vạ không chịu đi.

Anh thật sự là không có hứng thú với loại tiết mục dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng này, liền đi tới bên cửa sổ gọi điện thoại cho trợ lý làm cậu ta tới mang người đi, quay đầu lại liền nhìn thấy bức Hàn Nha Hí Thủy Đồ của Phạm lão được mình đặt trên bàn bị cô ta làm dính một giọt rượu vang đỏ.

Cô ta cầm ly rượu đứng ngây người ở một bên, cảm giác say rượu giống như bị làm tỉnh lại hơn phân nửa.

Có trời mới biết anh đã phải kiềm chế đến mức nào mới không có lập tức bảo cô ta cút ngay.

Từ đó về sau cô ta rốt cuộc không dám đến tìm anh nữa.

Nhưng, tại sao Bạch Vân lại cùng cô ta nhấc lên quan hệ chứ?

"Không phải đâu", Chu Chấn Hàng cũng có chút không làm rõ tình huống, “Vì sao chứ? Hai người kia rõ ràng là quăng tám sào cũng không tới?”

Bạn bài Giáp nghe vậy, mấy đại lão gia trước mặt này so với mình còn không rõ ràng lắm đâu, liền xua xua tay: "Nguyên nhân mà phụ nữ nháo mâu thuẫn mấy người còn không biết sao? Lớn thì cướp đoạt đàn ông, nhỏ thì cướp đoạt đồ ăn vặt, cũng đều có thể! Trên mạng có người phát sóng trực tiếp chuyện lần đó, nếu mấy người muốn biết, tự mình đi xem đi!"

Chu Chấn Hàng nghe vậy, tâm tư cũng không còn ở trên bàn bài, liền lấy điện thoại di động ra muốn tìm kiếm đoạn video mà bạn bài Giáp nói, bạn bài Giáp một lòng muốn lại nhiều thắng một chút, thấy anh như vậy, lập tức cảm thấy buồn cười: "Anh Chu, nếu anh quan tâm cô ấy, tại sao không đứng đắn theo đuổi cô ấy chứ? Sau lưng làm được lại nhiều cũng có ích lợi gì đâu?"

Vẻ mặt của Chu Chấn Hàng hơi cứng đờ: "Tìm cô ấy làm bạn gái...... Đừng đùa, tôi có thể đội nón xanh được sao?"

Vẫn luôn đang xem náo nhiệt bài bạn Ất cười đến vẻ mặt đầy ẩn ý: "Tôi lại cảm thấy cưới về nhà cũng rất tốt, mặc dù là con kế, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Giang, người trong nhà cũng yên tâm. Huống hồ, việc nón xanh này, anh cho rằng anh chính là người thành thật sao? Hai người cho nhau đội mấy cái nón xanh, không phải cũng có thể tăng thêm chút tình thú sao? Này, tiểu Bành tổng, anh đi đâu vậy?"

Nhìn thấy động tác đứng dậy của Bành Phái Luân, bài bạn Ất lên tiếng gọi anh.

Bành Phái Luân quay đầu lại, trên mặt lộ ra một tia không vui: "Không chơi nữa, không có sức lực."

Buổi tối về nhà nằm ở trên giường, ma xui quỷ khiến, anh cầm điện thoại di động lên tìm kiếm một chút video phát sóng trực tiếp mà bạn bài Giáp nói.

Video đại khái là bị xã giao, cho nên tìm kiếm không ra tin tức hữu dụng gì, chỉ có lẻ tẻ mấy bức ảnh chụp có thể chứng minh Bạch Vân đã từng tới tiệc sinh nhật của Tần Giai Nhân, anh mắt sắc thậm chí còn từ trong những tấm ảnh mơ hồ kia nhận ra Chu Sướиɠ Sướиɠ.

Hai người bọn họ đang làm cái gì?

Điện thoại chuyển sang giao diện danh bạ, danh bạ được sắp xếp dựa theo thứ tự bảng chữ cái, tên "Bạch Vân" nằm ở vị trí rất cao, anh hầu như không có mất công tìm kiếm thì đã thấy được tên cô, bấm gọi điện thoại cho cô.

Trong nháy mắt khi bấm gọi đi anh mới cảm thấy có chút không ổn, còn không chờ anh nhận ra tại sao lại không ổn, đối phương đã bắt máy.

"Có chuyện gì sao?” Bên chỗ cô rất yên tĩnh, giọng điệu trong điện thoại cũng rất đong cứng.

Bành Phái Luân xoa xoa giữa mày, xong rồi, vừa nghe được giọng nói của cô anh liền theo bản năng bắt đầu không thoải mái.

"Không có gì", anh nói, "Chính là muốn hỏi chị một chút, chuyện chị đại náo tiệc sinh nhật của Tần Giai Nhân, có liên quan đến người đã gài bẫy chị mấy ngày trước phải không?"

Cô ở đầu điện thoại bên kia âm dương quái khí khẽ hừ một tiếng: "Anh đoán."

Đoán bà ngoại chị!

Bành Phái Luân lập tức muốn ném điện thoại vào mặt cô. Nhưng là Bạch Vân là người sẽ không nói hết, cô nói xong câu nói kia liền im lặng, anh không có cách nào, đành phải kiềm chế tính tình hỏi: "Là Tần Giai Nhân làm sao?"

"Tần Giai Nhân cáo trạng với anh à?” Cô hỏi.

"Không có......"

“Xem như cô ta còn thức thời", Cô ở bên kia giống như trở mình, có tiếng vải vóc cọ xát vào chăn mền truyền tới, "Đúng là cô ta làm, nhưng cũng là do tôi quá ngu, mới có thể làm cô ta thành công."

Anh muốn nói cô thật sự là rất ngu xuẩn, lấy trí thông minh của Tần Giai Nhân kia, thế nhưng còn có thể hố cô, nhưng rốt cuộc vẫn là chịu đựng không nói ra.

"Hai người vì chuyện gì mà nháo thành như vậy?" Anh lại hỏi.

"Không có gì, chỉ là vì một người đàn ông cặn bã mà thôi......" Cô giống như không muốn nói quá nhiều, một lát sau mới lại nói thêm một câu: "Tóm lại chuyện này đã giải quyết xong, anh không cần lo lắng."

"Ai lo lắng cho chị chứ?"

Anh cảm thấy Bạch Vân người này rất là tự luyến, từ khi anh bảo lãnh cô ra ngoài sau lại cũng không có xen vào chuyện của cô nữa, rốt cuộc con mắt nào của cô nhìn thấy anh lo lắng cho cô.

"Vâng vâng vâng, tôi không có mặt mũi lớn như vậy làm anh cực khổ lo lắng. Cứ như vậy đi, tôi đi ngủ."

"Ừ......"

"Vậy tôi cúp đây."

Cô nói xong liền cúp điện thoại.

Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động sửng sốt nửa ngày, cuối cùng nhận ra tại sao sẽ cảm thấy không ổn, tính ra là anh vội vàng quan tâm tình hình gần đây của cô đúng không? Điện thoại còn cúp nhanh như thế? Khoảng thời gian trước còn trông mong chờ anh tới cứu cô đâu, còn cảm động đến rơi nước mắt nói lời cám ơn với anh đâu, hiện tại có ý gì đây? Qua cầu rút ván sao?

Anh thề nếu sau này còn xen vào chuyện của cô, anh chính là phạm tiện, xứng đáng bị ngược!

Quăng điện thoại sang một bên, ngủ.

Cho nên mọi người nhìn xem, trông cậy vào một người đàn ông cặn bã có thể tự mình hiểu lấy, là một chuyện khó khăn biết bao.

Mặc dù Bành Phái Luân hạ quyết tâm không quan tâm đến chuyện của Bạch Vân, nhưng mà vài ngày sau vẫn là có người tự động đưa tới cửa tới đem chân tướng thổi tới lỗ tai anh.

Sáng nay thời tiết lại lạnh hơn một chút, anh thức dậy hơi trễ, lúc ra ngoài bị gió thổi hắt xì vài cái, đó là điềm báo chẳng lành. Quả nhiên, khi anh đến công ty, trợ lý vẻ mặt thần bí đi tới: "Cô Tần tới."

Anh ngạc nhiên: "Tần Giai Nhân?"

Tần Giai Nhân là đến thẳng thắng để được khoan hồng.

Khi cùng Bành Phái Luân ở bên nhau, cô trước nay chưa từng tới phòng làm việc của anh, chia tay nhưng thật ra tới thưởng thức một phen cảnh sông tuyệt đẹp bên ngoài phòng làm việc của anh.

Từ sau khi Bạch Vân đến buổi tiệc sinh nhật của cô náo loạn một phen, mỗi ngày cô đều nhận được tin nhắn “Quan tâm” đến từ các bạn bè, lấy danh nghĩa quan tâm để tìm tòi nghiên cứu toàn bộ câu chuyện, để sau khi ăn chơi xong nhiều một trò cười và đề tài câu chuyện.

Ở trong đó lại không có tin nhắn tới từ Bành Phái Luân, ngay cả hưng sư vấn tội đều không có.

Cô đột nhiên có chút muốn hiểu rõ, chính mình trong khoảng thời gian này rốt cuộc làm một chuyện vô nghĩa cỡ nào.

Bành Phái Luân ngồi sau bàn làm việc, chống khuỷu tay nâng cằm, lẳng lặng nghe cô nói rõ ân oán của mình với Bạch Vân, anh không có vì chuyện này mà phát biểu thêm ý kiến gì, chỉ là hỏi: "Tại sao đặc biệt tới đây nói chuyện này cho tôi?"

"Bởi vì mặc kệ Bạch Vân có đem chuyện này nói cho anh nghe hay không, em đều cảm thấy anh ít nhất hẳn là đứng ở góc độ của em mà nghe chuyện này một chút."

Cô thật ra muốn cười với anh một tiếng, nhưng là nhịn xuống, cô sợ cười đến so với khóc còn khó coi hơn. Cô không phải là người kiên cường, lúc ở bên anh quả thực là cái khóc bao, khi đó anh sẽ vui vẻ mà hống cô, nhưng bây giờ sẽ không.

Sẽ không như vậy nữa.

Cô đứng lên tạm biệt: "Chắc là thời gian rất lâu sẽ không gặp lại."

"Cô đi đâu?" Anh đứng dậy đưa cô.

"Đi du lịch một thời gian đi."

"Trên đường cẩn thận."

"Ừ, không cần tiễn. Tạm biệt."

Sau khi Tần Giai Nhân đi rồi, Bành Phái Luân ngẩn người đứng bên cửa sổ thật lâu, bờ sông dòng xe cộ rộn ràng nhốn nháo, đứng xếp hàng vượt qua một ngày vội vàng thuộc về mình. Trợ lý gõ cửa đi vào, đứng ở phía sau anh, nói: "Cô ấy khóc."

"Tôi biết."

Lúc nãy khi cô ngồi ở đó đôi mắt đã có chút đỏ, vẫn luôn nhịn cho đến khi ra cửa mới lau nước mắt. Bình tĩnh mà xem xét, anh cũng không cảm thấy áy náy, việc yêu đương chia tay với anh mà nói là chuyện bình thường, điều lúc này anh nên làm nhất, chính là nhìn cô đôi mắt đỏ hoe mà không làm gì cả.

Anh từ trước đến nay chính là như vậy, chỉ là hiện tại đột nhiên có chút phiền muộn.

Trợ lý còn muốn nói cái gì đó lại bị anh cắt ngang: "Tôi đi ra ngoài một chút."