Chương 30: Chị muốn sinh con cho tôi sao?

Chương 30: Chị muốn sinh con cho tôi sao?

Trận làʍ t̠ìиɦ vui sướиɠ tràn trề này vẫn luôn kéo dài đến sau nửa đêm, cô nằm ở bên cạnh Bành Phái Luân, mệt đến không đứng dậy được. Lý trí nói cho cô hẳn là đánh lên tinh thần bứt ra chạy lấy người, nhưng cô quá mệt mỏi, trước khi đôi mắt nhắm lại, cô còn đang mơ mơ màng màng nghĩ, làm cô ngủ một chút đi, trước khi mặt trời mọc rời đi là được.

Kết quả không nghĩ tới giấc ngủ này liền ngủ thẳng tới trời sáng trưng, trên giường cũng chỉ còn lại một mình cô, cô giơ cổ tay lên, cái vòng tay lúc trước cô trả cho anh không biết khi nào lại bị anh đeo lên cổ tay cô.

Bộ quần áo lúc trước cô mặc đến phòng tập thể thao còn đặt ở đầu giường, cô đứng dậy thay đồ rồi bước ra khỏi phòng.

Bành Phái Luân ngồi ở phòng khách, mặc đồ ngủ, tay cầm laptop giống như đang làm việc, thấy cô tỉnh, anh hất cằm về phía phòng ăn: "Bên kia có bữa sáng."

"Có bàn chải đánh răng không?” Cô hỏi, cô muốn đánh răng trước.

"Trong phòng vệ sinh."

Cô đi vào phòng vệ sinh, nhìn thấy dấu vết hoan ái tối qua của bọn họ ở trong phòng tắm còn chưa được thu dọn, đồ tập thể hình cùng đồ lót vẫn còn nằm yên trên mặt đất, ký ức hoang đường tối qua trong nháy mắt lại ùa về, cô đứng tại chỗ có loại cảm giác không biết bắt đầu từ nơi nào.

"Trong một phòng vệ sinh khác.” Bành Phái Luân đột nhiên xuất hiện ở phía sau cô.

“Ồ,” cô bực bội đi theo anh ra ngoài, "Vậy còn nơi này?"

"Sẽ có người tới thu dọn."

Bành tiểu công tử từ trước đến nay sẽ không tự mình động thủ thu dọn chiến trường mà mình lưu lại: "Quần áo của chị sẽ có người giúp chị giặt sạch sau đó đưa qua."

Bạch Vân nhất thời xấu hổ: "Không...... Không cần, tôi có rất nhiều quần áo."

Anh ở cửa một phòng vệ sinh khác dừng lại, không tỏ ý kiến. Sau khi nhìn cô đi vào, ngồi trở lại trên ghế sô pha.

Trong phòng vệ sinh có một cây bàn chải đánh răng chạy bằng điện mới tinh, trên bàn chải đánh răng còn nặn sẵn kem đánh răng, cô cầm cái ly dùng để đánh răng lên, nước trong ly là đầy.

Cô yên lặng đánh răng xong lại ăn xong bữa sáng, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà. Trước khi đi cô vẫn không nhịn được đi đến trước mặt anh, đưa cổ tay trái ra, hỏi ra vấn đề làm cô bối cả buổi sáng: "Tại sao anh nhất định phải đeo thứ này cho tôi? Lại không phải bảo bối gia truyền gì."

"Quà giáng sinh mà thôi", anh đặt máy tính sang một bên, giọng điệu rất nhẹ nhàng tùy ý, "Tôi có bảo bối gia truyền chị muốn không?"

"Nhiễm sắc thể sao?"

Anh vui vẻ: "Chị muốn sinh con cho tôi sao?"

Một câu suýt chút nữa làm Bạch Vân nghẹn chết, cô nhíu mày, xua xua tay với anh: "Được rồi được rồi, tôi đi đây."

Cô cầm túi xách chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy anh nói: "Lần sau chị muốn tìm tôi, thì liên hệ trực tiếp với tôi."

"Rồi nói sau."

Cô đáp lại xong liền ra cửa, trên cổ tay còn đeo món "Quà giáng sinh" kia, cô vừa động, kim cương phía trên liền bắt đầu phản quang, quả thực lóe mù mắt.

Không chờ đến cô nghĩ kỹ rốt cuộc có nên lại tìm anh hay không, anh liền chủ động xuất hiện ở trước cửa nhà cô, cầm theo quần áo lần trước cô bỏ lại cười đến vẻ mặt nhộn nhạo, ý định rõ ràng. Cô duỗi chân đặt lên khung cửa cản lại, chặn anh ở ngoài cửa: "Tôi chưa bao giờ làm bạn giường vào nhà."

Cô chỉ biết dẫn đàn ông đến khách sạn, dù sao sau khi xong việc thì cũng không cần cô thu dọn. Nhưng nơi này là lãnh địa tư nhân của cô, trong nhà bị làm đến lung tung rối loạn, đến lúc dì giúp việc tới dọn dẹp phòng sẽ nhìn cô thế nào? Cô không giống anh không biết xấu hổ như thế.

"Lần trước không phải tôi đã vào sao?” Anh khó hiểu.

"Lần trước không phải anh đã phát hiện nơi này không có dép lê của đàn ông sao?"

"Phát hiện a, cho nên tôi tự mang theo một đôi cho mình.” Anh nhấc lên một cái túi khác trong tay, trong đó giống như là đồ dùng cá nhân của anh.

Bạch Vân thở dài một hơi: "Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Anh cuối cùng không cười, nghiêm túc nói: "Bạch Vân, tôi cách chị xa một chút, chị liền đuổi theo, tôi lại gần chị một chút, chị lại trốn tránh, tôi mới muốn hỏi chị, chị muốn làm cái gì?"