Chương 22: Tôi vẫn chưa trả phòng, đi sao?

Chương 22: Tôi vẫn chưa trả phòng, đi sao?

"Chị muốn đi ăn với anh ta, hay là đi ăn với tôi?" Thấy cô vẫn luôn không có phản ứng, anh lại hỏi.

Lần này giọng nói của anh càng thêm gần sát, mang theo hơi thở trầm thấp mà nỉ non.

Hai gò má của Bạch Vân nóng lên, đột nhiên nhớ lại lớp mười hai năm đó, Tô Lạp bạn học cùng lớp của cô nói qua một câu. Khi đó học sinh lớp mười vừa mới nhập học, có mấy nam sinh rất nổi tiếng, một người trong đó là Giang Sở Vọng em trai tiện nghi của cô, nhưng người ta chính là khối đầu gỗ, rất khó thu phục, bởi vậy Bành Phái Luân thoạt nhìn càng bình dị gần gũi lại thích nói chuyện yêu đương trở thành bánh trái thơm ngon trong miệng nữ sinh.

"Trai đẹp thích yêu đương là chuyện thật tốt a!" Tô Lạp nói, "Đổi bạn gái nhiều, một ngày nào đó có thể đổi đến trên người mình. Ở độ tuổi tốt đẹp, cùng trai đẹp nói chuyện yêu đương, chính là kiếm lời."

Có kiếm lời hay không thì Bạch Vân không biết, cô chỉ biết sau lại Tô Lạp có bao nhiêu buồn phiền.

Hiện tại các cư dân mạng đều thân thiết mà gọi các thần tượng thích ước pháo thảo phấn là "Bồ Tát", cười nhạo bọn họ là đang phổ độ chúng sinh. Mặc dù Bành Phái Luân không phải là thần tượng, nhưng những chuyện anh đã làm trong những năm gần đây cũng rất "Bồ Tát”.

Bây giờ anh xuất hiện ở đây, là muốn tới độ cô?

Trong nháy mắt Bạch Vân đã tỉnh táo lại, đi về phía trước một bước, cách xa nguồn nhiệt muốn chạm lại chưa chạm tới, cô vô thức sờ sờ lỗ tai vừa rồi bị tóc anh đυ.ng phải, ngẩng đầu hỏi: "Bành Phái Luân, tại sao anh lại ở chỗ này?"

Bành Phái Luân không có trả lời thẳng câu hỏi của cô, chỉ là đứng thẳng lên, cong khóe miệng lên: "Chị đoán."

Anh vốn dĩ liền trẻ tuổi, bình thường lúc làm việc mặc đồ tây có vẻ đặc biệt nhân mô cẩu dạng, hôm nay đổi thành áo hoodie quần dài đơn giản của nhãn hiệu xa xỉ, lại biến thành thiếu gia có tiền không học vấn không nghề nghiệp thời học sinh, đẹp trai đến bừa bãi.

Cô còn chưa kịp đoán, Tôn Giai Diêu đã trở lại, vẻ mặt áy náy nói: "Ngượng ngùng a Bạch Vân, vợ tôi tới, lần sau có cơ hội lại mời em nha!"

Bạch Vân gật đầu, nhìn bóng lưng anh chạy đi, trong lòng nghĩ: "Liền như vậy?"

Đều có vợ còn muốn cùng bạn gái cũ ôn chuyện, cô rốt cuộc là thể chất hút cặn bã gì đây?

Quả nhiên, bên tai cô lại vang lên giọng nói tiện hề hề: "Xem ra chỉ còn lại tôi."

A, đây cũng là một người đàn ông cặn bã.

"Công việc bên này của chị xong rồi sao?” Cằm anh hất lên hướng về phía cặp vợ chồng mới cưới nơi xa, tùy ý hỏi.

Bạch Vân liếc mắt nhìn Kiều An một cái, gật đầu: "Ừ, xong rồi."

Thật sự kết thúc rồi.

Những sự yếu đuối, không cam lòng cùng căm giận bất bình kia chỉ thuộc về một mình cô, đều kết thúc ở thời khắc này.

Bành Phái Luân không muốn ăn tiệc đứng, đề nghị đi ăn thức ăn Italy ở một nhà hàng Michelin một sao ở gần đây, cô không có ý kiến gì, chỉ đi theo anh.

Trong lòng cô cất giấu chút chuyện, cho nên một đường đều ăn đến có chút không chuyên tâm, anh giống như cũng phát hiện được, nhưng vẫn săn sóc mà chưa nói gì. Một bữa cơm ăn đến bầu không khí có chút lạnh lẽo.

Lúc món bánh ngọt tráng miệng được mang lên, cô rốt cuộc nhịn không được hỏi anh: "Anh đến đây, là vì Tiền Cận lại từ chối anh sao?"

Anh không trả lời thẳng, chỉ nói: "Nếu như tôi nói...... Tôi là đặc biệt tới tìm chị, chị có tin không?"

Bạch Vân tin chứ, giữa hai người bọn họ ngay cả bạn bè cũng đều không phải, nhiều lắm chỉ tính là "Bạn giường", anh chạy thật xa đến Thành phố H, còn không phải là vì muốn tìm cô bắn pháo sao?

Nghĩ tới đây, cô cười nhạt, nhìn về phía anh: "Nếu anh muốn lên giường thì anh có thể nói thẳng, không cần phải nói vòng vo như thế. Tôi vẫn chưa trả phòng, đi sao?"

Lời nói của cô thành công làm cho sắc mặt của Bành Phái Luân đen lại.