Chương 20: Thích tôi cũng không có chậm trễ em nhìn trai đẹp

Chương 20: Thích tôi cũng không có chậm trễ em nhìn trai đẹp

"Đăng rồi sao?"

Bành Phái Luân nhìn chằm chằm vào điện thoại của trợ lý Tiểu Trần, xác nhận lại lần nữa.

Vẻ mặt của Tiểu Trần giống như sống không còn gì luyến tiếc: "Đăng rồi! Không phải là anh muốn đăng cho Tiền Cận xem sao, tại sao không tự mình đăng?"

Anh thật sự rất muốn đi tìm một blogger nặc danh phun tào ông chủ biếи ŧɦái của anh, cả ngày không làm chuyện đứng đắn, chỉ biết cưa gái.

"Ai nói tôi đăng cho Tiền Cận xem?” Bành Phái Luân nhanh chóng phủ nhận.

Tiểu Trần chỉ cho rằng ông chủ đang mạnh miệng. Vâng vâng vâng, không phải anh tới tìm Tiền Cận, anh chỉ là trên đường đi công tác "Thuận đường" đến tham dự sinh nhật của con gái người ta mà thôi......

Nhưng, phun tào về phun tào, hiệu suất công việc của Bành Phái Luân cũng không thấp. Nguyên bản lượng công việc hoàn thành trong năm ngày bị áp súc đến chỉ còn ba ngày, lúc này thời gian cách lễ Giáng Sinh còn có hai ngày.

Bành Phái Luân cho Tiểu Trần nghỉ nửa ngày, để Tiểu Trần ra ngoài chọn quà Giáng Sinh mang về cho bạn gái của mình. Tiểu Trần thử thăm dò hỏi: "Cần tôi cũng chọn một phần quà đưa cho Tiền Cận sao?"

Bành Phái Luân suy nghĩ một chút, nói: "Cậu giúp tôi mua một đôi đồ trang sức dành cho chị em đi."

Đồ trang sức dành cho chị em? Tiểu Trần có chút buồn bực, tiểu Bành tổng quen bạn gái là hơi nhiều một chút, nhưng cho tới bây giờ cũng không có làm qua chuyện thất đức một chân đạp hai thuyền này, gần đây anh là bị cái gì kí©h thí©ɧ tới sao?

Bành Phái Luân không biết chính mình trong mắt trợ lý Tiểu Trần lại càng thêm "Cặn bã" hơn, nhìn chằm chằm điện thoại của mình ngẩn ngơ một lúc, đang chuẩn bị gửi Wechat cho người nào đó, lúc này Tiền Cận lại gọi điện thoại đến.

Vào ngày Đêm Bình An (Ngày 24 tháng 12), anh cùng Tiền Cận hẹn nhau ăn cơm trưa.

Khi anh đến nhà hàng, Tiền Cận đã đến, bên cạnh còn ngồi một cô gái có đôi mắt tròn tròn, cô gái kia có thể là đói bụng, một tay chống cái bàn dáng vẻ mặt ủ mày ê, trong nháy mắt khi nhìn thấy anh, đôi mắt đột nhiên liền bắt đầu phóng tinh quang, lúc đến gần anh nghe thấy Tiền Cận nói với cô gái kia: “Nước miếng chảy ra ngoài kìa……”

"Trời ạ, hóa ra Bành Phái Luân đẹp trai như thế sao? Tôi còn cho rằng anh rất dầu mỡ!"

"Nếu tôi không miêu tả anh ta có chút dầu mỡ, lỡ như em coi trọng anh ta làm sao bây giờ?"

"Tôi có thể coi trọng anh ta, nhưng anh ta chướng mắt tôi nha!"

Hai người ở bên kia mỗi người một câu, hoàn toàn không có ý muốn kiêng dè người bị nhắc đến. Mãi cho đến khi anh ngồi xuống, Tiền Cận mới lấy lại tinh thần mà chào hỏi anh: "Bành Phái Luân, đây là bạn gái của tôi, Lăng Dật."

Bành Phái Luân gật đầu xem như đáp lại, sau khi hai bên lễ phép chào hỏi nhau, anh đem đồ trang sức mà Tiểu Trần mua hôm qua đưa qua: "Quà giáng sinh, tặng cho hai người."

Đây là một nhãn hiệu châu báu xa xỉ, lấy danh nghĩa "Quà giáng sinh" đưa tặng, mà không có đề cập đến chuyện sinh nhật vào ngày hôm sau của cô. Tiền Cận liếc mắt nhìn một cái, cười nói: "May mắn hôm nay tôi cũng mang theo đồ vật cho anh, bằng không quà tặng này của anh tôi thực sự ngượng ngùng thu."

Nói xong cô lấy ra một cái hộp đồng hồ: "Mặc dù anh có rất nhiều đồng hồ, cũng không thiếu một cái này của tôi, nhưng là quà tặng mà, cũng chính là đưa chút đồ vật có giá trị không thấp, nhưng đồ vật kia đối phương cũng không nhất định cần đến."

Không phải thân phận có thể yên tâm tiếp nhận quà tặng, liền không cần thiết thiếu nợ nhân tình.

Bành Phái Luân hào phóng nhận lấy cái đồng hồ kia, gọi phục vụ tới bắt đầu chọn món ăn.

Trong lúc chờ mang thức ăn lên, chú ý tới ánh mắt Lăng Dật liên tiếp nhìn lại đây, anh cuối cùng nhịn không được liền hỏi cô: "Cô xác định cô thích nữ tính sao? Không nên hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần tò mò, bởi vì hai người thật sự không giống như là Quần thể LGBT."

Anh dùng một từ ngữ tương đối chính thức.

Làm một người xứng chức "Chơi già", bên cạnh anh những loại chuyện này kỳ thật cũng không mới mẻ, "Bạn bài Giáp” lần trước chơi bài cùng anh, trong nhà đầu tư vào công ty giải trí, cha ruột của anh liền bao nuôi tiểu thịt tươi, mấy năm gần đây vì phủng tiểu thịt tươi kia mà đầu tư không ít tiền, mệnh của tiểu thịt tươi kia cũng rất tốt, thực sự trở nên nổi tiếng.

Em gái của bạn bài Giáp cũng là kẻ tàn nhẫn, từ khi lên cấp 3 liền biến chính mình thành con trai, quen mỗi người bạn gái đều là diện mạo có thể xuất đạo, nhưng nghe bạn bài Giáp nói người em gái kia của anh cũng rất một lời khó nói hết, liên lụy trong quan hệ của con gái vốn dĩ liền rất phức tạp, hơn nữa em gái của anh còn có một đầu tóc ngắn nhìn còn rất đẹp trai, tình yêu tình bạn liền càng thêm khó có thể phân rõ……

Tóm lại những ví dụ bên cạnh anh đều không phải là tấm gương tốt gì, loại người giống như Tiền Cận cùng Lăng Dật hai bên đều lấy hình tượng tóc dài thướt tha gặp người, người yêu cùng giới có tình cảm còn rất ổn định rất ít thấy.

Kỳ thật lời này hỏi đến rất đường đột, nhưng cũng may đối phương không ngại.

Lăng Dật nhìn thoáng qua Tiền Cận, nắm chặt tay cô, cười hì hì đáp: "Tôi không thích nữ tính, tôi chỉ là thích Tiền Cận mà thôi."

"Em thích tôi cũng không có chậm trễ em nhìn trai đẹp."

Tiền Cận oán giận một câu, trong mắt lại tràn đầy ý cười, nhìn thấy vẻ mặt chế nhạo của Bành Phái Luân, cô đem đề tài dẫn tới trên người anh: "Còn anh thì sao? Người mà anh muốn thu hút sự chú ý, có chú ý tới anh không?"

Bành Phái Luân vẫn luôn tuyên bố muốn theo đuổi cô, người bên cạnh anh giống như cũng tin chuyện này, nhưng cô biết, biểu hiện của thật sự thích một người, không phải giống như anh đang làm.

Có lẽ ngay cả chính anh cũng không biết là như thế nào.

Bành Phái Luân chống cằm, ánh mắt nhìn xa xăm: "Tôi đang cố gắng."

Buổi chiều trời vẫn luôn mưa to, xen lẫn sấm sét, chuyến bay bay về Thành phố C bị hoãn lại, Bành Phái Luân cùng Tiểu Trần ngồi trong phòng chờ VIP của sân bay để chờ lên máy bay.

Tiểu Trần vội vã trở về để tối nay đón Đêm Bình An cùng bạn gái, cảm xúc có chút nôn nóng, liên tục gửi Wechat báo cáo tiến độ cho bạn gái.

Bên cạnh là Bành Phái Luân một người cô đơn, không có vướng víu một thân nhẹ nhàng. Trong điện thoại di động của anh quả thực có mấy cô nàng xinh đẹp gửi Wechat tới hỏi có muốn cùng nhau ăn cơm hay không, dụng ý rất rõ ràng, nhưng không quá bằng phẳng, cẩn thận từng li từng tí thăm dò anh, ngay cả ba chữ "Đêm Bình An" cũng không dám nói thẳng. Anh xem xong liền xóa, sau khi xóa xong ngay cả ai gửi Wechat cho anh cũng đều quên.

Đột nhiên, Tiểu Trần cười khẽ một cái, nghiêng người sang nói chuyện với anh: "Bạn gái của tôi hỏi Bạch Vân ngoài đời có phải là dáng người thật sự kém như thế không."

Trong lòng anh lộp bộp một tiếng, không kịp phản ứng lại: "Cái gì?"

Tiểu Trần đưa màn hình di động cho anh xem, nói: "Bạn gái của tôi vừa mới gửi hình ảnh này cho tôi, Bạch Vân ở sân bay Thành phố H bị người qua đường chụp lén, dáng người bị chụp lén có chút không giống với lúc cô ấy tự đăng."

Bành Phái Luân cầm lấy điện thoại đem hình ảnh phóng to, đó là một bức ảnh chụp màn hình bài viết của account marketing đăng trên weibo, một bức ảnh chụp Bạch Vân nghiêm trọng biến dạng so sánh với ảnh chụp được cô cẩn thận photoshop qua, cộng thêm vài câu lời bình làm dân mạng tự mình phán đoán xem Bạch Vân có phải là "Ảnh lừa" hay không, liền tạo thành một bài viết có đề tài tranh luận.

"Cậu vừa mới nói, đây là sân bay nào?" Bành Phái Luân hỏi.

"Thành phố H."

Bành Phái Luân trả lại điện thoại di động cho Tiểu Trần, đột nhiên nói: "Bây giờ cậu giúp tôi đặt vé chuyến bay gần nhất đến Thành phố H."

Tiểu Trần há miệng nửa ngày, có chút manh mối cho tới nay bị anh xem nhẹ chậm rãi nối liền ở trong đầu, anh thức thời không có nói nhiều, bình tĩnh đứng dậy, chuẩn bị đi hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ giao cho.

"Chờ đã!” Bành Phái Luân gọi anh lại, "Nói cho bạn gái của cậu, Bạch Vân ngoài đời vô cùng xinh đẹp."