Chương 2: Hôm nay Bành Phái Luân đến vớt cô ra cũng không oan mà!

Chương 2: Hôm nay Bành Phái Luân đến vớt cô ra cũng không oan mà!

"Không phải chỉ hỏi một chuyện sao?" Bạch Vân hỏi ngược lại.

Thấy cô còn có tâm tư tranh cãi, anh mới hơi yên tâm chút, giọng điệu cũng trở nên thoải mái nhẹ nhàng hơn: "Xem ra ngay cả chính bản thân chị cũng không biết mình bị người nào chỉnh."

Bạch Vân quả thực không biết, cô làm người quá cao điệu, tính tình lại quá cứng, cho nên rất khó để thông qua việc nhớ lại mà xác định tối hôm nay là ai gài bẫy cô.

Lúc này, Tiểu Trần còn chưa lên xe không biết từ nơi nào xuất hiện, trong tay cầm một ly trà sữa gừng đưa cho Bạch Vân: "Cô Bạch, lúc này chỉ còn có quán trà sữa bên đường là còn mở cửa, cô uống tạm một chút đi!"

Bạch Vân kinh ngạc nhận lấy, quay đầu nhìn thoáng qua Bành Phái Luân.

"Đừng nhìn tôi! Cậu ta tự chủ trương đi mua!" Bành Phái Luân trừng mắt liếc nhìn trợ lý xen vào việc của người khác, trợ lý trợn trắng mắt đi đến ghế lái, từ trong túi công văn lấy ra một phần tài liệu, xoay người đưa cho Bành Phái Luân.

Bạch Vân cắn mở bao ni lông mỏng bao bên ngoài ống hút, dùng sức chọc ống hút xuyên qua nắp ly, cô nếm thử một ngụm, quả nhiên không phải rất ngon. Vị quá ngọt, vị gừng cũng không đủ, đại khái là sắp đóng cửa, cho nên chỉ còn lại có chút cặn gừng nát, mùi vị cặn gừng cùng đường hoá học kém chất lượng cùng nhau ùa vào trong miệng, cảm giác kia cũng không tốt đẹp.

Ưu điểm duy nhất là đủ nóng, uống vào rất ấm áp.

"Trở về sao?” Cô nghe thấy Bành Phái Luân hỏi.

Cô lấy lại tinh thần, báo cho Tiểu Trần một cái địa chỉ, là địa chỉ của một khu chung cư cấp cao gần đây.

Nói xong cô liền tiếp tục im lặng, ngẩn người nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe, lúc xe dừng lại chờ đèn đỏ, vài chiếc xe đạp công cộng từ bên làn đường xe đạp chạy đến cùng nhau chờ đèn đỏ, đó là một nhóm sinh viên trẻ tuổi, bạn một lời tôi một câu thảo luận về giao thông cùng tình người ở thành phố này, thỉnh thoảng đưa mắt liếc về phía bảng số xe đặc biệt xuôi hàng của chiếc xe sang trọng dừng ở bên cạnh, cùng cô gái có chút quen mắt trên xe.

Bạch Vân yên lặng nâng cửa sổ xe lên, ngăn cách từng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, trong lòng thầm nghĩ, khi mình học đại học hình như chưa từng có mâu thuẫn với bất kỳ ai, ngay cả danh xưng ký túc xá nữ sinh "Chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi gì cũng đều có thể làm ầm ĩ lên", cũng là đảm nhiệm vai trò điều giải viên.

Sau khi bước vào xã hội, tính tình của cô mới dần dần bộc lộ ra.

Đến tột cùng là ai có mối thâm cừu đại hận với cô như vậy?

Bất tri bất giác liền uống cạn một ly trà sữa gừng, lúc uống một ngụm cuối cùng, trà sữa xen lẫn không khí cùng nhau bị hút vào trong ống hút, phát ra tiếng "Xoẹt xoẹt" chói tai.

May mà Bành Phái Luân đang tập trung chơi điện thoại, không có chú ý tới âm thanh khiến người khó xử này.

Qua cái đèn xanh đèn đỏ này, rẽ một cái liền đến cửa khu chung cư.

Bành Phái Luân cuối cùng cũng đem lực chú ý từ trên điện thoại di động kéo trở về, nhìn thoáng qua cô gái hơi có vẻ mỏi mệt trong xe, đem phần tài liệu mà trợ lý vừa mới đưa cho anh đưa cho Bạch Vân: "Đây là thông tin thân phận của người đàn ông kia, chị cất đi. Tối nay cũng đừng suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đến trại tạm giam hỏi một chút người đàn ông kia, rốt cuộc là ai thuê anh ta."

"Ừ."

"Nếu như ngày mai chị đến, anh ta đã được nộp tiền bảo lãnh, tôi có thể giúp chị hỏi thăm một chút xem người nộp tiền bảo lãnh là ai."

"Cám ơn."

Bạch Vân trịnh trọng nói cám ơn, mở cửa xuống xe, lúc đóng cửa xe, nhìn thấy anh ngáp một cái, nước mắt mông lung vẫy tay tạm biệt cô.

Cô nhìn chiếc xe rẽ vào một khúc cua, nhìn không thấy, cô mới bắt đầu chuyển chân.

Cô không có đi vào chung cư, mà là đi đến bên lề đường, chặn một chiếc taxi, quay trở lại khách sạn.

Quản lý ca đêm thấy cô đi mà quay lại, lập tức tiến lên chào hỏi: "Cô Bạch Vân, thật sự xin lỗi, là chúng tôi làm việc thất trách, lúc nhân viên dẫn cảnh sát đi lên chúng tôi đã gọi điện thoại cho cô, rõ ràng là có người nhận, cũng không biết tại sao cảnh sát sẽ đến kiểm tra, nhưng......"

Bạch Vân hiểu ý: "Không có việc gì, là hiểu lầm."Phía khách sạn quả thực đã làm được những gì nên làm, chỉ là cô quá ngu ngốc, thế nhưng làm con vịt kia nhận điện thoại.

Thấy cô không có ý định truy cứu, quản lý khách sạn tranh thủ thời cơ nói: "Được, cô yên tâm, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa phần. Vì bày tỏ sự xin lỗi của chúng tôi, khách sạn chúng tôi đưa tặng cho cô giá trị......"

"Cái đó không cần", Bạch Vân ngắt lời anh ta, "Đem phần video giám sát thuộc về tôi bán cho tôi là được."

"Cái này......" Quản lý khách sạn lộ vẻ mặt khó xử, "Trên nguyên tắc chúng tôi không thể đem video giám sát tiết lộ cho bất cứ người nào."

Bạch Vân không có cưỡng cầu, chỉ nói là: "Anh biết giữa hội viên chúng tôi có diễn đàn giao lưu đi, nếu như để hội viên khác biết biện pháp bảo mật của khách sạn mấy người rác rưởi thành như vậy......"

Phần còn lại không cần cô nói hết.

Quản lý khách sạn vội vàng nói: "Tôi đi báo cáo cho cấp trên một chút."

Trong khách sạn có quá nhiều camera giám sát, không dưới mười camera giám sát ghi lại cảnh Bạch Vân bị cảnh sát dẫn đi, kiểm tra từng cái tốn không ít thời gian. Chờ đến sau khi cô hài lòng cầm được video, đồng thời tận mắt nhìn thấy phía khách sạn xóa bỏ tất cả hình ảnh liên quan tới cô trong đoạn thời gian kia, đã là ba giờ sáng.

Quản lý khách sạn tự mình đưa cô đến bãi đậu xe lấy xe.

Lúc sắp đến chỗ đậu xe, quản lý khách sạn đột nhiên mở miệng nói: "Cô Bạch Vân, kỳ thật...... Trước khi cô tới, còn có người muốn mua lại đoạn video giám sát này, nhưng khách sạn chúng tôi là có nguyên tắc, cho nên không có bán video giám sát cho đối phương."

Bạch Vân nhíu mày: "Là ai?"

"Trên nguyên tắc tôi cũng không thể tiết lộ thông tin của đối phương cho cô, nhưng là...... Bạn gái của tôi đặc biệt thích cô, mỗi video trang điểm và chăm sóc da của cô cô ấy đều xem, học được không ít phương pháp dưỡng da, làn da cũng tốt hơn trước kia rất nhiều, cho nên......"

Anh thần thần bí bí lấy điện thoại di động ra, "Tôi đã lén chụp một bức ảnh của người kia, gửi cho cô."

Bạch Vân nhịn không được cười lên, đây đại khái là điều may mắn duy nhất cô gặp được trong buổi tối hôm nay.

Nhưng khi cô mở bức ảnh kia ra, cô liền đứng hình.

Người trong ảnh là một võng hồng, tên là Tần Giai Nhân.

Người võng hồng này còn có một thân phận khác là —— Bạn gái cũ của Bành Phái Luân.

Xem ra tối hôm nay Bành Phái Luân đến vớt cô ra cũng không oan mà!