Chương 14: Vô số sai lầm làm cô gặp được chàng trai kia

Chương 14: Vô số sai lầm làm cô gặp được chàng trai kia

Sân vận động tiếng người ồn ào, tiếng hò hét vang vọng cả bầu trời đêm. Trưởng phòng ngủ các cô đề nghị đi vào nhìn một chút, cô nghĩ dù sao không có việc gì, đi vào xem náo nhiệt một chút cũng không tồi —— Đây là sai lầm thứ hai mà cô phạm phải.

Mỗi năm từ tháng 9 đến tháng 11, là giải vô địch thi đấu khiêu chiến CUBA (Giải vô địch bóng rổ sinh viên đại học toàn quốc). Cô ở trong sân vận động nhìn thấy được tràn ngập hormone, đột nhiên cảm nhận được cảm giác tim đập rộn lên. Xin không cần chê cười cô, trước kia cô vẫn luôn cảm thấy con trai học thể dục rất thô lỗ, xem con trai chơi bóng rổ là yêu thích của Chu Sướиɠ Sướиɠ, nhưng cô càng thiên vị những anh chàng có khí chất u buồn, đài truyền hình CCTV5 gì đó từ trước tới nay đều bị cô xem nhẹ.

Nhưng bây giờ, cô ngồi ở trên khán đài, nhìn những chàng trai dáng người thẳng tắp ở trong sân chơi bóng rổ, tấm lưng rắn chắc, bắp chân săn chắc cùng mắt cá chân như đao khắc, làn da bởi vì phơi nắng lâu ngày mà biến thành màu lúa mì, tất cả mọi thứ đều trở nên sống động trước mắt cô.

Miệng khô lưỡi khô.

Cô muốn đi mua nước uống.

Đám bạn cùng phòng xem đến mê mẩn, cô đành phải một người đi đến căn tin ở cửa —— Đây là sai lầm thứ ba mà cô phạm phải.

Vô số sai lầm làm cô gặp được chàng trai kia, lúc ấy cô còn không hiểu, còn tưởng rằng mình cuối cùng gặp được tình yêu.

Căn tin nằm gần lối vào của sân vận động, bên cạnh chính là bậc thang. Một chàng trai mặc quần áo thể thao ngồi trên bậc thang, nhìn đồng phục giống như là đội bóng vừa mới thắng thi đấu, nghiên cứu sinh ngành khoa học và công nghệ cách vách. Lúc xem thi đấu cô liền nhớ kỹ anh số áo của anh, số 4, trên quần áo chơi bóng in tên của anh —— Kiều An.

Cô đi vào căn tin lấy bốn chai nước, lúc tính tiền, do dự một chút, mới nói với nhân viên tính tiền: “Ngượng ngùng, tôi quên mang tiền, tôi đi hỏi mượn người khác một chút."

Khi đó loại phương thức thanh toán qua WeChat cùng Alipay mới vừa xuất hiện, còn chưa có phổ biến đến chỗ như căn tin này, mọi người còn thói quen mang theo tiền mặt trên người. Cô buông nước xuống đi đến chỗ Kiều An, trên đường đi cô còn cầu nguyện, cầu nguyện anh nhất định phải mang tiền.

Cô đi đến phía sau Kiều An liền dừng lại, vỗ vỗ bả vai anh, khoảnh khắc anh quay đầu lại nhìn cô, cô có chút thẹn thùng. Cái từ "Thẹn thùng" này đối với cô mà nói rất xa lạ, trong nháy mắt khi cô ý thức được mình sinh ra loại tâm tình này, cô cảm nhận được một loại cảm giác nguy cơ nào đó, suýt chút nữa liền bỏ chạy.

Nhưng mà nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, thật sự rất đẹp trai. Lúc ở trên sân bóng vào trạng thái thi đấu, vẻ mặt của bọn họ ngẫu nhiên nhìn qua sẽ có chút dữ tợn, hiện tại như vậy nhìn bình thường nhiều, trong bình thản mang theo một tia sắc bén.

Hoàn toàn...... Là loại hình lý tưởng.

"Có chuyện gì thế?” Anh hỏi.

Giọng nói rất trầm thấp, tiếng phổ thông mang theo chút khẩu âm. Nhưng mà khuyết điểm nhỏ này dưới cái nhìn của cô cũng rất đáng yêu.

"Tôi quên mang theo tiền......” Cô cố gắng làm cho biểu hiện của mình mang theo chút khẩn trương, "Anh có thể cho tôi mượn mười đồng tiền sao? Tôi mua nước......"

Anh nhìn thoáng qua chiếc túi cô đeo trên người, không nói gì, đứng lên đi đến căn tin.

Cao quá......

Cô đi theo phía sau anh quả thực muốn hóa thân thành mê muội.

Sau khi thanh toán tiền nước, anh chuẩn bị đi. Cô quýnh lên, kéo lấy ống tay áo của anh: "Tôi gửi bao lì xì cho anh. Thêm Wechat nha."

Lúc này anh có vẻ có hứng thú, nhìn cô mấy giây, lấy điện thoại di động ra trao đổi Wechat với cô.

Sự bình tĩnh nhàn nhã của Kiều An hoàn toàn đối lập với sự cẩn thận từng li từng tí của cô, chỉ là cô hoàn toàn đắm chìm trong sự vui sướиɠ khi lấy được Wechat của anh, không có ý thức được đoạn quan hệ này từ lúc mới bắt đầu đã không bình đẳng.

"Sau đó thì sao?” Bành Phái Luân hỏi, "Sau đó câu chuyện của hai người biến thành người đàn ông cặn bã nɠɵạı ŧìиɧ loại kết cục cũ rích này?"

Bạch Vân lắc đầu: "Anh ấy không phải đàn ông cặn bã...... Là tôi không nắm chắc cơ hội, bỏ lỡ anh ấy."

Bành Phái Luân yên lặng nhìn cô, phun ra một câu: "Chị không cứu được."

Đúng vậy, cô đã không cứu được từ rất lâu rồi, bắt đầu từ lúc gặp được Kiều An, cô liền không cứu được. Đều nói nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng, nhưng cô nhớ anh ba năm, anh đều giống như đã chết, không cho cô bất kì tiếng vọng nào.

"Cứ như vậy sao? Lúc sau còn có phần tiếp theo không?” Bành Phái Luân hỏi.

"Sau đó tôi nhẫn nhịn ròng rã hai tháng mới dám tìm anh ấy nói chuyện. Bởi vì tôi sợ hãi anh ấy không trả lời tôi, tôi nhẫn nhịn, nhịn cho đến khi tôi cảm thấy mình không quan tâm anh ấy như vậy nữa, liền có thể bình thường mà tìm anh ấy nói chuyện phiếm. Tôi vốn là không có gì cả, anh ấy có thể trả lời tôi, lúc ấy đối với tôi mà nói chính là niềm vui ngoài ý muốn."

Thế nhưng là cô đánh giá thấp lực ảnh hưởng của anh đối với mình, cũng đánh giá thấp tính nghiêm trọng của bệnh tình của mình.

"Anh ấy là người rất lễ phép, tuy rằng cho tới bây giờ cũng không có chủ động tìm tôi, nhưng mỗi tin nhắn tôi gửi cho anh ấy, anh ấy đều sẽ trả lời, có lúc nhanh có lúc rất chậm. Lúc đầu nói chuyện còn rất bình thường, sau ba ngày trò chuyện liền biến vị."

"Hai người bắt đầu tán tỉnh nhau?” Bành Phái Luân nghe xong liền biết cốt truyện.

Bạch Vân gật gật đầu: "Tôi cảm thấy anh ấy giống như có hứng thú với tôi, nhưng lúc này tôi rất sợ hãi, rốt cuộc tôi có bệnh, tôi đã kiểm tra qua bệnh của tôi, gọi là "lithromantic"."

"Tình yêu đơn phương thầm mến?"

"Anh thế nhưng lại biết cái này?” Bạch Vân rất ngạc nhiên.

Bành Phái Luân xem thường: "Làm một chuyên gia nghiệp dư nghiên cứu tình cảm học, biết cái này hết sức bình thường?"

Bị anh gián đoạn như thế, cảm xúc thương cảm trong nháy mắt bị hòa tan một chút, Bạch Vân nói tiếp: "Tôi sợ tiếp tục sẽ tổn thương đến anh ấy, cho nên bắt đầu nói dối. Tôi lừa anh ấy nói muốn xuất ngoại một tuần, đồng thời ở trên vòng bạn bè tạo biểu hiện giả dối rằng tôi xuất ngoại chơi, không nghĩ tới một tuần sau tôi lại tìm anh, anh liền lãnh đạm."

Bành Phái Luân càng nghe mày nhăn đến càng sâu, nghe đến cuối cùng xoa xoa lông mày dồn lại một chỗ, hận sắt không thành thép mà thở dài một hơi: "Chị suy nghĩ nhiều quá, cô gái ngốc a. Chị quan tâm anh ta có tổn thương hay không làm cái gì? Tôi nói cho chị biết, đàn ông, chỉ cần trải qua hai mối tình trở lên, thì đối với một người phụ nữ sẽ rất khó có cảm giác cuộc đời này không phải cô ấy thì không thể. Hơn nữa, người đàn ông kia, nghiên cứu sinh còn có thể đánh CUBA, khẳng định là vận động viên quốc gia cấp một đi? Loại vận động viên quốc gia cấp một cấp hai này, ở học viện thể thao đều là đi ngang, đánh một trận thi đấu liền có thể nhiều mấy cái mê muội. Anh ta buồn có bó lớn con gái an ủi anh ta, đến lượt chị lo lắng cho anh ta sao?"

"Tôi lúc ấy không hiểu a!” Bạch Vân bị anh nói đến có chút xấu hổ giận dữ, một cái tát liền hướng về phía anh mà đánh ra.

Anh đưa tay ngăn cản một chút, ánh mắt anh dừng lại trên cánh tay thon gọn trắng nõn lộ ra dưới áo choàng tắm của cô trong một cái chớp mắt, lại nhẹ nhàng dời đi —— Nửa tiếng trước, anh còn cắn một ngụm lên cánh tay kia, bây giờ lại muốn ở chỗ này nghe cô kể ra tình cảm đối với một người đàn ông khác.

Ai có thể bi thôi như anh chứ?

"Sau khi tôi cảm nhận được sự lãnh đạm của anh ấy, vẫn cứ kiên trì không bỏ mà tìm anh nói chuyện. Cuối cùng có một ngày anh nói anh muốn gặp tôi."

"Anh ta nói chính là "Muốn gặp chị", mà không phải là "Nhớ chị"?"

Bạch Vân gật đầu: "Tôi đương nhiên biết sự khác nhau ở trong đó, nhưng lúc ấy tôi không quan tâm được nhiều như vậy, tôi hẹn anh ấy ngày hôm sau đi xem phim, anh ấy nói sáng ngày mốt phải huấn luyện, không chờ xác định xong thời gian, tôi liền đặt khách sạn và vé máy bay cùng ngày về Thành phố H. Nhưng tối hôm đó anh ấy không trả lời tin nhắn của tôi."

"Chị nói cho anh ta biết chị đặt khách sạn sao?"

"Không có.” Bạch Vân nói, "Mặc dù bây giờ nghĩ lại hành động này của tôi quả thật giống như ngàn dặm đưa pháo, nhưng khi đó tôi không muốn lần đầu hẹn hò với anh ấy liền phát triển thành loại quan hệ đó, cho nên tôi không nói gì cả. Ngày hôm sau, tôi chủ động hỏi anh có phải là anh đang đùa tôi không, anh ấy nói không phải, sau đó hỏi tôi có thể đến rạp chiếu phim tư nhân hay không."

Bành Phái Luân nhẹ nhàng "wow" một tiếng, đυ.ng vào ánh mắt của cô, rất thức thời mà che giấu sự khâm phục trong lòng mình, chỉ nói: "Ý đồ thực trắng ra, là phong cách của mấy người vận động viên bọn họ. Chị đồng ý sao?"

"Không có." Rất nhiều chi tiết, cô không muốn nhớ lại, "Tóm lại cuối cùng là đến rạp chiếu phim lớn, bởi vì tôi quá khẩn trương, cho nên toàn bộ hành trình cái gì cũng không để anh làm. Khoảng cách gần nhất, có lẽ chính là anh ấy hôn mặt của tôi đi."

"Sau đó hai người có tiếp tục liên lạc không?” Bành Phái Luân hỏi.

Bạch Vân cười khổ một cái: "Tôi có hỏi qua anh ấy một câu hỏi rất ngu ngốc. Tôi hỏi anh ấy, những hành động ở rạp chiếu phim của anh ấy, anh ấy đều sẽ làm với những người khác sao? Anh ấy không có trả lời. Sau đó mặc kệ tôi gửi tin nhắn gì cho anh ấy, anh ấy đều không có trả lời tôi."

Những thăm dò cẩn thận từng li từng tí kia, những vụng về bởi vì quá mức quan tâm mà dùng sức quá mạnh, những tuyệt vọng chờ đến đêm khuya, trong mơ mơ màng màng cầm điện thoại di động lên lại vẫn như cũ không chờ được anh trả lời, tính cả trái tim thiếu nữ của cô, bị cô vùi vào trong lòng, chuyển biến xấu thành một khối thịt thối, mỗi khi cô một mình, cô đều sẽ tự ngược mà lật ra một lần lại một lần dư vị hồi tưởng lại. Một mặt cảm thấy có thể cùng loại người này hẹn hò một lần, quả thực là nằm mơ đều phải cười tỉnh, một mặt lại cảm thấy chính mình vì cái gì không thể lại bất cứ giá nào một chút, dù sao ngay từ đầu cô cũng là thấy sắc nảy lòng tham, không phải sao? Nhưng bây giờ, cô đến chết cũng sẽ không biết cảm giác bị anh ôm hôn là như thế nào.