Chương 26
Bừng tỉnh từ trong ký ức, Duy Tang cười vỗ vai Vị Hi, “Đừng sợ, không có việc gì.”
Lời còn chưa dứt, ngoài miếu đã vang lên tiếng huýt sắc nhọn.
Duy Tang vừa đứng dậy đã thấy thị vệ chạy vội lại la lên: “Hàn cô nương, lập tức lên ngựa, đi về hướng đông bắc sẽ có người tiếp ứng…”
Ngoài cửa đã có vài mũi tên lưa thưa bắn tới, bọn thị vệ đều đứng lên, xem ra một nửa sẽ nghênh địch, một nửa kia sẽ hộ tống Duy Tang rời đi. Duy Tang và Vị Hi cưỡi chung một con ngựa, đi theo vài tên thị vệ hướng về phía đông bắc. Phía sau truyền đến tiếng chém gϊếŧ, có lẽ kẻ thù tập kích với tốc độ cực nhanh.
Chạy một mạch hơn mười dặm, một mũi tên đột nhiên phóng tới, một kỵ binh bên cạnh Duy Tang trúng tên, lập tức té xuống. Ngựa bị kinh hãi, chạy như điên về phía trước, lại kéo theo thân thể tên thị vệ kia, máu tươi văng khắp nơi.
“Bên này cũng có quân địch!”
Bọn thị vệ rút trường đao ra, chắn trước ngựa Duy Tang, đẩy ra loạt tên thứ nhất. Người dẫn đầu xoay người lại, trầm giọng nói: “Chạy về phía trước. Chờ giải quyết xong đám này, lát nữa thuộc hạ sẽ chạy tới.”
Mưa tên đã qua, mũi tên ngổn ngang trên mặt đất, cùng với vài thị vệ bị thương, nhưng rõ ràng đây chỉ mới bắt đầu. Cách đó không xa hẳn là có nhiều quân giặc đang tụ tập, chuẩn bị bao vây tiêu diệt.
Có lẽ điều này cũng có nghĩa là bọn thị vệ bị phục kích ở trong miếu cũng đều đã bỏ mình.
Những người còn lại không nhiều, bất quá hơn hai mươi người, nhưng mà khi hắn nói ra những lời này lại giống như tường đồng vách sắt, sự yên lặng tràn trề dũng mãnh quyết tiến không lùi.
Duy Tang đến giờ vẫn không biết tên của gã thị vệ kia, khẽ vuốt cằm, “Bảo trọng.”
Vị Hi sau lưng còn đang run, lúc này Duy Tang không còn sức lực để an ủi nàng, chỉ điều khiển tuấn mã, phóng qua một dòng suối nhỏ, đột nhiên lại ghìm cương ngựa.
“Cô nương, làm sao vậy?” Vị Hi sợ run.
Duy Tang nhẹ nhàng tung người xuống ngựa, đem cương ngựa đặt trong tay Vị Hi, “Em ở đây chờ ta, có chuyện gì cũng đừng đi.”
Vị Hi còn chưa kịp trả lời, Duy Tang đã vạt bụi cây ra, đi sâu vào trong.
Đi thẳng vào bên trong, không ít thi thể nằm ngổn ngang, nhìn quần áo trên người, có người của mình, cũng có quân địch.
Duy Tang kìm nén hơi thở, khẽ bước nhẹ, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng người phía trước, cùng với tiếng gào khóc.
“Rắc” một tiếng.
Dưới chân là một nhánh cây bị đạp gãy, tên binh sĩ kia chuyển sắc mặt, thấy có người đến thì động tác dừng lại một chút. Chợt phát hiện lại là một nữ tử, hắn đột nhiên trầm tĩnh lại, cười nói, “Lại tới thêm một người.”
Phía sau hắn cũng là một nữ nhân, đang thừa cơ lui lại phía sau mấy bước.
Duy Tang chậm rãi đi lên trước, tên binh sĩ kia nghênh đón, tóm lấy cánh tay Duy Tang, xoẹt một tiếng, kéo một vạt váy dài của nàng xuống. Đang định trói chặt nàng lại, hắn thấy nàng không hề có ý phản kháng, cũng không nhịn được nhìn nàng một cái.
Chỉ liếc mắt như vậy, động tác trên tay hắn chậm lại, một tia sáng xẹt qua, lạnh lẽo lướt qua cổ họng. Trong nháy mắt, máu tươi bắn mạnh ra, cuống họng hắn phát ra tiếng hự một cái rồi ngã xuống đất.
Trên mặt vẫn còn mấy giọt máu tươi rơi xuống, mang theo cảm giác sềnh sệch, Duy Tang cũng không lau đi, lập tức đi qua kéo nữ nhân quần áo xộc xệch kia, trầm giọng nói: “Mau đi với ta!”
Bạc Cơ còn nhớ lúc nam nhân kia nhào tới, trên người vẫn còn mang theo mồ hôi và mùi máu tanh tưởi. Nàng nghĩ mình sắp chết, đội vệ binh đã chết trận, bên người ngay cả vũ khí cũng không giữ lại. Tay hắn đã chạm đến ngực mình, vạt áo đã bị kéo ra, lại nghe thấy tiếng bước chân. Nàng từng nghe qua nữ quyến trên chiến trường sẽ bị kẻ thù làm nhục, lại không nghĩ tới chính mình cũng sẽ gặp vận rủi như vậy… Chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, không ngờ lại có người đến cứu nàng.
Mà người nọ, chính là Hàn Duy Tang.
“Làm sao ngươi biết ta ở trong này?” Nàng mê man hỏi.
“Trang sức của ngươi rơi đầy đất.” Duy Tang không muốn nhiều lời, chỉ bảo nàng ta nhanh chân một tí, “Nhanh lên, nơi này bất cứ khi nào cũng có thể có người đến.”
Ra khỏi cánh rừng, Vị Hi còn giữ ngựa, lo lắng nhìn xung quanh, nhìn thấy nàng đi ra thì thở phào nhẹ nhõm: “Cô nương, người đã trở lại!” Nàng thấy Duy Tang dẫn theo một nữ nhân phía sau, mặt sa sầm lại, “Cô nương, người muốn dẫn nàng ta theo sao?”
Có lẽ là ánh mặt trời dần hạ xuống, Bạc Cơ đột nhiên bừng tỉnh: “Ngươi… ngươi gϊếŧ người? Ngươi vừa rồi dùng cách gì gϊếŧ hắn?”
Duy Tang nhíu mày, trong lòng biết nàng ta bị dọa cho kinh hãi. Nàng cũng không để ý, chỉ nói: “Vị Hi, đỡ Bạc phu nhân lên ngựa.”
Vị Hi mặc dù không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể vươn tay.
Bạc Cơ lại dùng sức đẩy nàng ra, móng tay thật dài cào lên tay Vị Hi chảy máu. Nàng ta gào to lên: “Cút ngay! Đừng đυ.ng vào ta!”
Duy Tang lại nhíu mày, “Nếu ngươi lại nổi điên, ta sẽ ném ngươi đi, ngươi tự mà tìm đường sống.”
Có lẽ là vừa chứng kiến cảnh tượng đội vệ binh bị tiêu diệt, Bạc Cơ co rúm lại một chút, “Ngươi… Ngươi vì sao lại cứu ta?”
“Ngươi là nữ nhân của hắn, ta không thể nhìn ngươi bị làm nhục.”
Bạc Cơ giật mình, sắc mặt trắng bệch lộ ra vẻ không thể tin được.
Duy Tang lại không thèm để ý, đem dây cương giao vào tay Vị Hi, “Con ngựa này không chịu được ba người ngồi chung, em và Bạc Cơ chạy về hướng đông bắc, sẽ có người tới tiếp ứng.”
Nàng nhìn về phía Bạc Cơ: “Ngươi biết cưỡi ngựa không?”
Bạc Cơ chỉ gắt gao nhìn nàng chằm chằm, cũng không mở miệng.
“Vị Hi, em là một cô nương thông minh. Hôm qua đã cưỡi ngựa rồi, vừa rồi ta lại mang theo em đi một đường, hiện giờ chắc em cũng biết một chút chứ?” Giọng nói Duy Tang chầm chậm mà dịu dàng, “Em mang theo Bạc phu nhân, đi về phía bên kia, đừng có ngừng lại.”
“Cô nương người làm sao bây giờ?” Vị Hi khóc to lên, “Người và nàng ta đi với nhau đi, Vị Hi ở lại!”
“Không được khóc! Lên ngựa!” Nét mặt Duy Tang trở nên nghiêm nghị. Vị Hi nhìn sắc mặt của nàng, không dám cãi lời, trèo lên lưng ngựa.
“Ngươi cũng lên ngựa!” Duy Tang tự mình vươn tay đỡ Bạc Cơ. Nàng ta rốt cuộc cũng giật mình tỉnh lại, hét to: “Ngươi tính làm cái gì vậy? Ta… ta không cần ngươi cứu! Thượng tướng quân sẽ đến cứu ta!”
Duy Tang lạnh lùng nhìn nàng, bỗng nhiên cười một tiếng.
Bạc Cơ chưa bao giờ thấy nụ cười của nữ nhân này. Trước đây, nàng luôn cúi đầu, nhún nhường, nhịn nhục. Nhưng hiện tại, nàng lại như thay đổi thành một người khác, hơi hất cằm, cười kiêu ngạo như vậy, khóe mắt lộ ra vẻ khinh miệt, dường như đối với nàng, nhưng lại loáng thoáng không phải… Nói đúng hơn, trong mắt nàng căn bản không có sự tồn tại của mình.
Nàng đột nhiên hiểu được, trước kia Hàn Duy Tang nhượng bộ mình, không phải là vì sợ hãi, chính là bởi vì… coi thường.
Trong lòng như bị đυ.c khoét, nàng muốn nói cái gì cũng bị đập tan, lúc này đáy lòng trở nên yếu đuối. Duy Tang thu lại ý cười, không nhanh không chậm lên tiếng.
“Thượng tướng quân Giang Tái Sơ của ngươi có lẽ là nam nhân coi ngươi như trân bảo, đối với ngươi cũng không lạ gì.” Duy Tang gằn từng tiếng, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Ngươi từng thấy vết thương sau lưng hắn chưa? Biết đó là do thế nào mà có không? Ngươi biết hắn vì sao phải phản nghịch Tấn triều không?”
Bạc Cơ kinh ngạc nhìn Hàn Duy Tang, khuôn mặt bình tĩnh của nàng, phong thái thanh quý đến cực điểm. Nói nhiều chuyện vô lý như vậy, nhưng trong lòng nàng ta… trong lòng nàng ta lờ mờ, thế nhưng cảm thấy nàng cũng không có lừa mình.
“Ngươi có biết hắn từng cầu hôn ta, cuối cùng, là ta không muốn gả cho hắn không?”
“Ngươi có biết hắn vì cứu ta, ngay cả tính mạng đều không cần không?”
“Ngươi cảm thấy ta đang tranh giành với ngươi? Nhưng ngươi có gì tốt để ta phải giành giật?”
Duy Tang dừng một chút, đuôi lông mày khẽ nhếch, im lặng cười: “Ngươi phải biết rằng, ta cứu ngươi, đều không phải là vì ngươi…”
“Chính là bởi vì, Giang Tái Sơ còn sẵn lòng sủng ái ngươi như vậy, là trái tim hắn chưa từng bị ta tổn thương đến tận cùng, ngươi vẫn còn có chút giá trị với hắn.”
Bên môi nàng lướt qua một tia cười khổ, lại nuốt vào một câu cuối cùng, dùng âm thanh chỉ có chính mình nghe được:
“Cả đời này ta nợ hắn, bất quá là trông mong hắn chớ có để trái tim nguội lạnh lần nữa.”
Chính lời vừa rồi so với tiếng sấm sét đêm qua càng khiến người ta kinh sợ. Bạc Cơ dùng sức cắn môi, rõ ràng nàng ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn nữ nhân này nhưng lại cảm thấy từng chữ này lại khiến mình hèn mọn đến cực điểm.
Duy Tang cũng không nhiều lời nữa, dùng sức vỗ mông ngựa một cái, quát to: “Đi mau!”
Ngựa hí vang một tiếng, nhảy l*иg lên tiến về phía trước. Bạc Cơ ôm chặt thắt lưng của Vị Hi, lại nhịn không được mà quay đầu nhìn một cái.
Hàn Duy Tang đứng trên vũng bùn, búi tóc đã sớm xõa ra, quần áo cũng lấm lem, thậm chí trên mặt còn có vết máu chưa lau đi. Nhưng bộ dạng chật vật lúc này không hề làm tổn hại đến khí phách của nàng. Sự kiêu hãnh của nàng rốt cuộc khiến cho Bạc Cơ cảm thấy… Khó có thể nhìn gần như vậy, càng khó có thể với tới.
Tác giả có lời muốn nói: Muội tử thông minh như vậy, sớm đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra… Không thèm so đo, chỉ là lười tính toán.
Lời nói này… Đại khái chính là phong thái chính hiệu đi?