Bắt đầu hiến tế
Cho đến khi xác định Giao Hoàng đã đi xa rồi, Hoa Liên mới thở hắt ra một tiếng, “Tại sao bà ta lại biến thành như vậy?” Nghe ý tứ trong lời nói của Ân Mạc, hình như hắn đến đây để làm gì đó thì phải.
Không nghe thấy Ân Mạc trả lời, tay lại bị hắn túm chặt lấy. Nắm được một lúc, Ân Mạc mới kéo bàn tay đang đặt trên miệng mình của nàng xuống, “Lần sau lúc che miệng, đừng có che luôn cả mũi.”
Hoa Liên đầu đầy vạch đen, nàng thực sự không có ý đồ mưu sát hắn.
“Yêu khí ở đây rất nồng đậm, có cảm thấy không?” Ân Mạc hình như cũng không định đứng dậy, vẫn nằm trên đất như trước, một tay ôm eo Hoa Liên, mà đương sự như Hoa Liên lại chẳng cảm thấy gì.
Hoa Liên gật đầu một cái, từ lúc tiến vào nàng đã cảm giác được, nhưng lại không thể nào hấp thụ, trái lại, yêu khí trong cơ thể còn không ngừng thất thoát.
“Nếu như đoán không nhầm, nơi này trước đây chắc là tế đàn của Yêu tộc Thái cổ.” Vào thời Thái cổ, tuổi thọ của Yêu tộc không phải là vĩnh hằng, sau khi mỗi yêu thú rời khỏi thế gian, nếu không có ai nhặt xác thì đều bị đưa đến đàn tế.
Khi đó còn chưa có thuyết Luân hồi, một kẻ có cường đại thế nào thì chết cũng vẫn là chết, khái niệm luân hồi chỉ bắt đầu xuất hiện sau thời kỳ Thái cổ.
Những yêu quái bị đưa đến đàn tế phần lớn đều chết rất bi thảm, rất ít kẻ chết vì cao tuổi, cho nên khi thả thần hồn ở đàn tế để cầu xin tổ tiên của muôn yêu phù hộ, trong tế đàn này cũng sẽ lưu lại tàn hồn của bọn chúng.
Vì không cam lòng cứ thế mà chết đi, phần lớn tàn hồn đều chất chứa yêu khí hắc ám cực kỳ cuồng bạo, lâu dần, tế đàn của Yêu tộc đã biến thành một nơi đáng sợ.
Cho nên, cứ cách trăm năm, tế đàn đều bị phá hủy, đàn tế mới sẽ được dựng lại. Không hiểu sao tế đàn ở nơi này lại vẫn được giữ gìn khá nguyên vẹn.
Hơn nữa, mấy ngày trước còn có một vật sống chạy ra từ nơi đây… Bị tên của Hậu Nghệ bắn trúng mà vẫn có thể sống sót đến bây giờ, có lẽ trong này cất chứa bí mật gì đó không muốn để người khác biết chưa biết chừng.
“Ý của ngươi là, vì bà ta hấp thụ yêu khí của chỗ này nên mới biến dị?” Trước kia Hoa Liên cũng không hiểu biết nhiều lắm về Thái cổ, sau này khi ở Kim Luân tự, Ân Mạc có cho nàng một quyển sách tên là Đại Hoang lục, trong đó có ghi chép lại rất nhiều chuyện liên quan đến Thái cổ, bao gồm cả về Vu tộc, điều này làm cho nàng ít nhiều có mấy phần kinh ngạc.
Cõi đời này, căn bản không thể tìm được bất cứ thư tịch nào liên quan đến Vu tộc nữa, nhưng quyển sách kia lại ghi chép vô cùng cặn kẽ. Đáng tiếc, bản Đại Hoang lục kia không hề ký tên, cho nên nàng cũng không biết sách này là của ai.
Ân Mạc nói đấy là đồ tư nhân của hắn, trên trời dưới đất chỉ có một quyển, cuối cùng bị Hoa Liên mượn mất, hắn còn làm một cái giấy mượn thời hạn hơn trăm năm, có trời mới biết trăm năm sau Ân Mạc có phải đã sớm lên Tây Phương cực lạc rồi hay không, sách này nàng căn bản không có ý trả lại.
Trong Đại Hoang lục có giới thiệu về các loại tế đàn của Thái cổ, mức độ nguy hiểm của tế đàn Yêu tộc cũng gần như của tế đàn Huyết Vu. Hơn nữa, những tàn hồn vẫn còn lưu lại trong tế đàn của Yêu tộc này mới là chân chính kinh khủng….
Nghĩ đến việc ở đây có thứ gì đó, Hoa Liên không nhịn được mà rùng mình một cái, chẳng trách nàng chưa vào đã cảm thấy nguy hiểm, hy vọng thứ đó qua bao nhiêu năm như vậy đã hoàn toàn chết một cách triệt để rồi thì tốt quá.
“Sao hả, còn chạy được không?” Cảm thấy thân thể Hoa Liên hơi run lên, Ân Mạc cười như không cười hỏi.
“Chẳng lẽ ngươi không sợ?”
“Sợ cũng vô dụng, giờ chúng ta đã không thoát ra được nữa rồi.” Nói xong, Ân Mạc thở dài, thực là đúng dịp, mọi người không hẹn mà lại cùng chọn ngày hôm nay để tiến vào. Chẳng lẽ bọn họ không nghĩ đến, ban đầu nơi này cho dù làm cách nào cũng không xông vào được, tại sao hôm nay lại có thể dễ dàng tiến vào như thế hay sao?
“Có ý gì?”
“Số lượng tế phẩm đủ rồi.” Ân Mạc vừa dứt lời, nơi bọn họ đang ngồi đột nhiên sáng lên, ngẩng đầu nhìn, trên không trung đã có vô số những quả cầu lửa to chừng nắm đấm, dường như đang chuyển động theo một quỹ đạo nhất định, đồng thời, cả tế đàn cũng hiện ra trước mắt nàng.
Nàng và Ân Mạc vừa hay đang ngồi bên cạnh rìa của tế đàn, Giao Hoàng đã hóa thân thành quái vật đang nằm trên một tảng đá lớn màu đỏ thẫm, toàn thân trên dưới đang không ngừng giãy dụa, dường như đang bị thứ gì đó quấn chặt lấy, không sao thoát ra được.
Cả đàn tế vô cùng đơn sơ, bốn phía có bốn cây cột chống đỡ, phía trước tảng đá lớn màu đỏ thậm ở giữa tế đàn có một chiếc bàn đá, trên mặt bàn đá trống trơn không có thứ gì cả.
Cánh cửa nàng tiến vào khi nãy giờ cũng đã khép chặt lại, hòa lẫn với vách đá đen ngòm, căn bản không tìm được dấu vết. Mà trừ Giao Hoàng đang nằm giữa tế đàn ra, đối diện bọn họ còn có thêm một nhóm người, từ ma khí tỏa ra bốn phía trên người bọn chúng có thể thấy, đó chính là Ma Tu không thể nghi ngờ.
Sau khi xung quanh sáng bừng lên, Hoa Liên mới cảm thấy cứ ngồi mãi trên người Ân Mạc như thế này cũng có chút vô nhân đạo, đành lưu luyến bò dậy từ trên cái đệm thịt.
Ma Tu đối diện hiển nhiên cũng đã nhận ra sự tồn tại của Ân Mạc, nhất thời có chút ý tứ xông lên muốn thử, từ xưa đến nay chính tà không thể đứng chung, huống chi, tu vi của đối phương cũng không chênh lệch mấy so với Ân Mạc, muốn động thủ cũng không có gì lạ.
Chẳng qua là, chưa đợi bọn chúng ra tay, giữa đàn tế đột nhiên xảy ra biến cố, trên tảng đá khổng lồ màu đỏ sậm kia vậy mà lại mọc ra ngàn mũi gai, toàn bộ ghim vào người Giao Hoàng.
Quỷ dị hơn là, khi mũi gai kia đâm thủng cơ thể bà ta, lại không có một chút huyết dịch nào chảy ra, trái lại, thân thể Giao Hoàng đột nhiên từ từ khô quắt, màu sắc của táng đá lớn kia lại đỏ đến nhức mắt.
Rất khó để tưởng tượng nổi, một Giao Hoàng oai phong một cõi mấy ngàn năm ở Yêu tộc lại táng mệnh ở nơi này. Nhìn cảnh tượng này, không chỉ có sắc mặt Hoa Liên trở nên tái nhợt, đám Ma Tu bên kia cũng lộ vẻ hoảng sợ. Đúng vào lúc thân thể Giao Hoàng hoàn toàn bị hút khô, tảng đá lớn màu đỏ như máu kia đột nhiên run lên một cái, giống như phía dưới tảng đá có thứ gì đó đang nhoi lên.
“Còn… còn sống….” Hoa Liên liếʍ liếʍ cánh môi đã khô nứt, giọng nói có mấy phần khản đặc. Vật kia, cách bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chưa chết, mệnh đúng là đủ dài.
“Nếu như chúng ta cũng bị kéo vào, nó sẽ chui ra ngoài được.” Vẻ mặt của Ân Mạc vẫn thong dong như trước, dường như chẳng hề lo lắng cho tình cảnh của mình. Đây chính là phong phạm của cao thủ ư? Hoa Liên liếc hắn một cái, muốn xác định xem hắn có thật là không sợ hay không.
“Chẳng lẽ không có thứ gì có thể trấn áp nó sao?” Hoa Liên lại nhìn qua chiếc bàn đá đặt phía trước tảng đá kia, phía trên phải có thứ gì đó mới đúng.
“Có.” Ân Mạc lơ đãng quét qua tế đàn, chân mày hơi nhíu. “Nhưng bây giờ không thấy.”
Nói vớ nói vẩn, không nói nàng cũng biết. Hiện giờ, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy chứ, ai biết lát nữa sẽ xảy ra tình huống nguy hiểm nào, huống chi, bây giờ ba cửa vào của tế đàn đều đã bị đóng lại, muốn ra cũng không được, đối diện còn có một đám Ma Tu đang nhìn chằm chằm nữa.
Vốn tưởng tiếp theo sẽ còn xảy ra tình huống gì đó, nhưng ngoài dự đoán của nàng, tảng đá kia không còn động đậy thêm nữa, đàn tế lại khôi phục lại sự yên lặng, đống xương khô của Giao Hoàng trên đàn tế giống như bị phong hóa, biến thành một nhúm tro bụi màu xám, ngoài ra, không để lại bất cứ thứ gì.
Đã không còn gì nguy hiểm, đám Ma Tu đối diện lại bắt đầu rục rịch, mới đầu, bọn chúng chỉ tìm kiếm dọc theo tế đàn, trong số chúng hình như có kẻ tìm được mảnh vụn gì đó, mấy gã Ma Tu kia đều lộ ra vẻ kích động. Nhưng cũng rất nhanh, bọn chúng đã tìm qua bên này, không tìm thấy thêm được mảnh vụn nào nữa, vậy nên chuyển mục tiêu qua hai người Hoa Liên.
Cảm giác được ánh mắt không hề tốt lành gì của đám Ma Tu kia, nàng thực sự có chút dở khóc dở cười. Có điều ở đây tùy tiện kéo một tên ra tu vi cũng đã cao hơn nàng, Hoa Liên chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên cạnh Ân Mạc, làm bộ như chẳng phát hiện ra gì cả.
Rất nhanh, đám Ma Tu kia cũng chậm rãi vòng qua đây, sau khi tìm kiếm một vòng không phát hiện được gì, cuối cùng cũng có người dời mắt đến Ân Mạc. Về phần Hoa Liên, đã bị hoàn toàn ngó lơ.
“Hà hà, hòa thượng của Kim Luân tự, xem ra hôm nay vận khí của chúng ta không tệ.” Cách bọn họ chừng hơn trăm thước, một gã Ma Tu đầu trơn bóng, trên cổ đeo một chuỗi đầu lâu màu đen to chừng nắm đấm đột nhiên nở nụ cười. Hòa thượng Kim Luân tự nổi danh giàu có, ngay cả sa di bình thường trên người cũng có bảo khí phòng thân, mà xem tu vi của Ân Mạc, trên người hắn tuyệt đối sẽ có không ít đồ.
Hiếm khi gặp được cao tăng của Kim Luân tự đơn lẻ một mình, bọn chúng đều coi Ân Mạc là dê béo.
Ân Mạc quan sát trên dưới gã Ma Tu kia một lượt, khóe miệng cong lên, “Trí Luân, vốn là đại đệ tử của trụ trì Kim Luân tự, một ngàn bảy trăm năm trước phản bội tự đi theo Ma đạo, tu theo Luyện Tâm Thiện của Quỷ vương thiền sư truyền lại, ta nói đúng không.”
“Ngươi…” Trí Luân bị những lời này của Ân Mạc làm cho cả kinh lùi lại nửa bước, biết được thân phận lai lịch của hắn cũng không khó, nhưng mà, ngay cả hắn tu luyện công pháp gì cũng rõ ràng một hai, người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
“Trí Luân, đã từng nghe qua Cửu Chuyển Tịnh Hồn chú của Kim Luân tự bao giờ chưa?” Nhận ra được nét mặt khác lạ của Trí Luân, mấy Ma Tu đứng xung quanh hắn đã lấy vũ khí của mình ra. Ân Mạc vẫn khoanh tay trước ngực tựa vào tường, cười như không cười nhìn bọn chúng.
“Ngươi dám uy hϊếp ta! Tưởng làm hòa thượng thì ta sợ chắc!” Nhận ra mình chỉ vì mấy câu nói mà đã sợ hãi trong lòng, Trí Luân có chút thẹn quá hóa giận. “Hừ, theo ta biết, Cửu Chuyển Tịnh Hồn chú này từ xưa đến nay chỉ truyền lại cho Trụ trì đương nhiệm của Kim Luân tự, tiểu tử, hôm nay ngươi đừng hòng sống mà thoát khỏi nơi này.”
Ma Tu gϊếŧ người căn bản không cần lý do, chỉ cần nhìn thấy ngứa mắt là gϊếŧ, mà lời nói vừa rồi của Ân Mạc vừa hay đã chọc giận Trí Luân.
“Phải không, vậy giờ ta có thể nói cho ngươi biết, tin tức của ngươi đã quá hạn rồi.” Ân Mạc liếc nhìn Trí Luân một cái, sau đó hé miệng, một luồng bạch quang chói mắt đột nhiên vọt về phía Trí Luân.
Trí Luân dù sao cũng đã sống được mấy ngàn tuổi, tu vi trong đám Ma Tu cũng có thể coi là hàng đầu, dĩ nhiên không thể cứ thế mà trúng chiêu được. Hắn không hề nóng vội, hai tay bắt thành hình chữ thập, trong miệng lẩm bẩm, sau lưng hắn, một Thần Ma tượng có sắc mặt dữ tợn mơ hồ hiện lên, chặn lại luồng bạch quang kia của Ân Mạc.
Dù Trí Luân được Thần Ma tượng kia che chở, không bị tổn hại gì, nhưng mấy tên Ma Tu đứng cạnh hắn thì không tốt số như vậy.
Luồng bạch quang kia sau khi bị Thần Ma tượng đánh tan, lại hóa thành những kinh văn to bằng hạt gạo, vây quanh đám Ma Tu kia, mới đầu bọn chúng còn chưa có phản ứng gì, nhưng dần dần, bọn chúng phát hiện ra, ma khí trên người mình đang bị kinh văn kia dung hợp, dần dần biến mất.