Thạch Hải nguy hiểm
Dám có ý đồ với Yêu Hoàng, xem ra vẫn nhiều kẻ tiếc mạng.
Đi chung cùng nhau, dọc đường đi Hoa Liên chỉ nhìn thấy toàn là xương trắng, thậm chí nàng còn thấy cả những thi thể còn chưa rữa nát, trên những thi thể đó, đủ loài độc trùng kì lạ chưa từng thấy bao giờ bò qua bò lại, thoạt nhìn vô cùng ghê tởm.
Mặc dù Thủy Ảnh đã nói trong Thạch Hải có không ít thú dữ, nhưng trước mắt bọn họ vẫn chưa gặp phải, đại khái là hơi thở toát ra từ người Giao Hoàng quá mức cường đại, đám thú dữ kia dù không có trí khôn gì, nhưng cũng biết ai mạnh ai yếu, không có nguyên nhân đặc biệt, tuyệt đối sẽ không chạy tới chịu chết.
Giao Hoàng cứ mang theo bọn họ đi như vậy hai ngày hai đêm, chẳng lẽ bà ta không cảm thấy mệt nên cũng cho là mọi người đều như thế? Thủy Ảnh tu vi cao, ở đây dù không thể nào hấp thụ yêu khí nhưng vẫn có thể hành động tự nhiên. Nhưng Hoa Liên trên người còn đang bị thương chưa lành, hư thể còn chưa khôi phục lại, nếu gặp chuyện gì xui xẻo ở đây, nàng đến cơ hội để chạy cũng không có.
Đúng vào lúc Hoa Liên sắp không chịu đựng nổi nữa, bọn họ cuối cùng cũng đã đến nơi.
Mặc dù bốn Yêu Hoàng đều đã rút lui khỏi Thạch Hải nhưng nơi này vẫn có không ít yêu quái canh giữ, mấy tên yêu quái kia nhìn thấy Giao Hoàng đến, hết sức cung kính nghênh đón bà ta vào.
Trong khi Giao Hoàng nghe mấy tên đại yêu đến từ các tộc hồi báo lại những chuyện lớn nhỏ đã xảy ra trong Thạch Hải dạo gần đây, Hoa Liên đã đi tìm chỗ để nghỉ ngơi.
Nàng cũng chẳng quan tâm sắp tới mình sẽ phải đối mặt với thứ gì, trước mắt, nàng chỉ muốn nghỉ ngơi cho thật tử tế, bổ sung sức lực đã bị hao hụt quá nhiều của mình, cho dù không thể hấp thu yêu khí chữa thương cho bản thân, ít nhất cũng không đến mức ngay cả khí lực để đi bộ cũng không có.
Giao Hoàng mang theo Hoa Liên đến đây, vẫn thu hút sự chú ý của không ít người, dù sao Thạch Hải là một khu vực nguy hiểm, với loại tu vi thấp như nàng, rất có thể sẽ chết trong đó, có điều, tò mò thì tò mò, không ai dám mở miệng hỏi.
…
“Niết Thiên sư huynh, đã xảy ra chuyện gì sao?” Một hòa thượng mặc tăng bào màu xám tro chợt mở mắt, nhìn về phía Ân Mạc.
Ân Mạc khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên, “Giao Hoàng tới rồi.” Còn đưa cả nàng ấy đến.
Lần này thì Ân Mạc cuối cùng cũng tin tưởng, vận may của Hoa Liên quả thực là vô cùng kém, nếu mà không kém đến thế thì chưa chắc đã bị lôi đến đây.
Có điều suy nghĩ một chút, hắn có thể hiểu đại khái tại sao Hoa Liên lại xuất hiện ở đây. Chắc là gặp lại hắn thêm lần nữa, nàng nhất định sẽ nổi điên. Có điều phúc đến họa theo, ai biết được, chuyện này có phải cơ duyên với nàng hay không đây.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Ân Mạc chứa đầy ý cười. Ngày nào cũng tu luyện, thực sự là vô ích với một người khỏe mạnh, so với việc ngồi niệm kinh với một đám hòa thượng ở chỗ này, hắn thích nhìn cái mặt bánh bao kia của Hoa Liên hơn, véo lên, xúc cảm nhất định là rất tuyệt.
Hòa thượng bên cạnh Ân Mạc nghe hắn nói vậy thì biến sắc, “Sư huynh, chúng ta có nên mời sư phụ sư bá đến trấn giữ không.” Dù sao tu vi của bọn họ còn kém Yêu Hoàng một đoạn, lần trước mặc dù đã gài bẫy Giao Hoàng thành công, dùng kế điệu hổ ly sơn gạt bà ta đi, sau đó bắt con trai bà ta, nhưng lần này, đối phương hiển nhiên sẽ không dễ dàng bị mắc mưu như vậy.
“Vậy thì mời đến đây đi.” Trong mắt Ân Mạc lóe lên một tia sáng quỷ dị, rất nhiều vị lão đầu đã ẩn cư cũng nảy sinh hứng thú với vật còn sống từ Thái cổ trong vùng biển Thạch Hải này, rối rít muốn xông vào tìm hiểu đến cùng.
Nhưng mà, bọn họ có thể được như ý sao?
Chờ mấy lão nhân kia đều tiến vào, đám hậu bối như bọn họ cũng nên công thành lui thân. Trước đó, hắn phải đi gặp bạn cũ đã, nếu không, bạn cũ nhất định sẽ không vui.
Nhìn sư đệ dẫn người đi, Ân Mạc cũng đứng dậy, đá bồ đoàn qua một bên, phủi phủi bụi bặm trên người, cất bước đi ra khỏi huyệt động dùng để “tị nạn”.
Thạch Hải nguy hiểm nhất là vào ban đêm, vô luận là ai, chỉ cần muốn sống, đến thời điểm này đều sẽ đào một cái hang mà núp ở bên trong. Có điều tối nay, Ân Mạc lại không có ý định nghỉ ngơi.
Một mình hắn chậm rãi bước trong Thạch Hải u ám, dưới chân đạp lên con đường đá với những hoa văn cuộn sóng, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Trên đỉnh đầu hắn, đủ loại thanh âm kỳ quái đan xen vào nhau vọng tới, buổi đêm, chính là thời gian những con độc trùng ra ngoài kiếm ăn, phần lớn thời gian, độc trùng chỉ cần phát hiện dưới đất có vật sống là sẽ đồng loạt ùa ra, nhưng rất hiển nhiên, bọn chúng dường như ngứa mắt với Ân Mạc, không có con nào để mắt đến hắn.
Đi hơn một canh giờ, xác định được vị trí đại khái của doanh địa Yêu tộc, Ân Mạc mới dừng lại. Hắn vừa dừng bước chưa bao lâu, đột nhiên có một bóng đen lướt qua sau lưng hắn, mang theo một trận âm phong.
Ân Mạc chẳng hề có chút ý định đuổi theo tìm hiểu, chỉ chắp tay sau lưng đứng đó, “Đừng đi theo ta, đi theo ta cũng vô dụng.”
Bóng đen kìa dừng lại cách hắn hơn trăm thước, nhìn qua hình dáng thân thể to lớn, giống như người, nhưng lại có chỗ không giống, mùi tanh của đất trên người hắn rất nồng, đứng xa mà vẫn có thể ngửi thấy.
“Nên làm gì thì làm thế, nếu như ngươi cứ theo ta nữa, bị người ta bắt, ta cũng mặc kệ.” Thấy vật kia vẫn chưa đi, Ân Mạc lại nói một câu.