Chương 3: Mẹ con chia lìa

Đối với sự uy hϊếp của nữ tử áo đỏ, Hồ Uẩn cũng chẳng lộ ra bất cứ biểu cảm khẩn trương nào, chỉ nghếch mắt nhìn về phía nữ tử hồng y kia, giọng nói bình tĩnh đến mức khiến người ta tức giận, “Ngươi dám sao?”

“Ngươi cảm thấy ta không dám?!” Nữ tử áo đỏ không khỏi nổi đóa lên, thanh âm cũng bén nhọn không ít. Theo như Hoa Liên thấy, hình như là có chút thẹn quá hóa giận.

“Không phải đã gả cho hắn rồi, tức là trong lòng hắn có ngươi sao. Nhưng mà, ngươi sao ngay cả con nối dõi của hắn cũng không có nhỉ.” Lời này không khác nào chế nhạo một cách công khai rõ ràng, đám thị vệ đứng một bên sắc mặt thoáng cái bỗng trở nên khó coi.

Bọn họ đều là thân tín của Hồ Y, đương nhiên biết rõ chủ mẫu cũng là bởi vì không có con nối dõi cho nên địa vị trong tộc không được cao, thậm chí ngay cả thị thϊếp cũng dám bất kính với bà ta, có điều những lời này, không ai dám nói trước mặt bà ta hết.

“Hồ Uẩn, ngươi muốn chết sao!” Ánh mắt của Hồ Y thoáng chốc trở nên vô cùng âm lãnh, chuyện này vẫn là tâm bệnh của ả, rõ ràng ả đã thắng, nhưng vì lẽ gì lại không lấy được phần thưởng tương xứng? Nữ nhân này tướng mạo không bằng mình, tu vi không bằng mình, hiện giờ lại càng chẳng đáng đáng bỏ vào mắt, tại sao nàng lại chiếm được tình yêu của người kia?

Mấy năm nay, hắn buông tha không tìm kiếm Hồ Uẩn nữa, Hồ tộc dưới sự chỉ huy của hắn ngày càng lớn mạnh, hắn là thủ lĩnh anh minh nhất của Hồ tộc trong một ngàn năm qua, cũng là vị thủ lĩnh duy nhất đến nay vẫn chưa có con nối dõi.

“Hồ Y, bao nhiêu năm như vậy mà ngươi vẫn chẳng có chút tiến bộ nào cả.” Khóe miệng Hồ Uẩn nhếch lên, không đem vị chủ mẫu đương gia của Hồ tộc này bỏ vào mắt một chút nào.

“Bay đâu, đem ả – bầm – thây – vạn – đoạn cho ta” Từng chữ từng chữ nghiến răng dật ra khỏi miệng, vốn tưởng nữ nhân kia sẽ như chó vẫy đuôi đón chủ với mình, không ngờ ngay cả mắt nàng ta cũng không chớp lấy một cái.

Mấy tên thị vệ kia sau khi nghe được mệnh lệnh của Hồ Y, mặt không thay đổi tiến lên, chuẩn bị bắt lấy Hồ Uẩn. Không đợi bọn họ chạm đến cánh tay Hồ Uẩn, không trung đột nhiên chớp lên một vệt roi màu xanh, bốn tên thị vệ ngay cả cơ hội trốn tránh cũng không có, phơi thây tại chỗ.

Bốn cái đầu tròn lăn lông lốc trên đất mấy vòng, biến thành đầu của hồ ly, Hoa Liên nhắm mắt, có chút không quen với cảnh tượng máu tanh như vậy.

“Ra đi.” Vệt roi màu xanh biến mất, sắc mặt Hồ Y trắng nhợt, sao ả lại quên được chứ, bốn người kia là tâm phúc của hắn, mình đi ra ngoài sao thoát khỏi sự giám thị của bốn kẻ đó.

Vừa dứt lời, một luồng khói xanh bốc lên từ trên mặt đất, nhanh chóng biến thành một nam tử mặc áo xanh đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt màu xanh, “Thanh Y bái kiến Uẩn cô nương.” Rõ ràng là hình dáng đàn ông, giọng nói lại lanh lảnh như nữ tử, làm cho người ta cảm thấy hết sức quái dị.

“Thanh Y, lâu rồi không gặp.” Hồ Uẩn cũng không mang dáng vẻ như gặp đại địch của Hồ Y, chỉ thoáng gật đầu một cái. Lúc này Hoa Liên mới cảm giác được, mẫu thân mình thực sự có khí chất của đại gia, mạnh hơn Hồ Y kia không biết bao nhiêu lần.

“Uẩn cô nương, xin hãy theo ta về gặp tộc trưởng.” Thanh Y chỉ liếc Hồ Y một cái, sau đó bước về phía Hồ Uẩn. Mỗi khi hắn bước lên một bước, đám thị vệ mà Hồ Y mang theo khi nãy lại lui về phía sau hai bước. Dù bọn họ chưa gặp Thanh Y bao giờ, thì cũng đã nghe qua thanh danh của hắn.

Một trong tứ đại hộ vệ bên mình của tộc trưởng Hồ tộc, tên đứng thứ hai mươi ba trong Thiên bảng, tuổi mới hơn năm trăm, tuyệt đối là một nhân vật tuấn kiệt. Đây không phải người bọn họ có thể chọc tới, nói không dễ nghe thì là, cho dù vị Thanh Y này có “Không cẩn thận” gϊếŧ chết vị Hồ Y đương gia chủ mẫu này, chỉ cần tộc trưởng không lên tiếng, trong tộc cũng không ai dám truy cứu trách nhiệm của hắn.

“Ta đã không còn là người của Hồ tộc nữa rồi, Thanh Y cần gì phải cố chấp như vậy chứ.” Hồ Uẩn mỉm cười cự tuyệt đề nghị của Thanh Y.

“Tiểu thư nói đùa rồi, bốn huynh đệ ta đã tìm tiểu thư bao nhiêu năm, tộc trưởng người vẫn luôn chờ tiểu thư trở về.”

Hồ Uẩn lắc đầu, kéo Hoa Liên đứng sau lưng ra ngoài, “Đây là con gái ta, Hoa Liên.”

Những người có mặt ở đây căn bản không ngờ tới, cô bé gái đứng sau Hồ Uẩn lại là con gái nàng ta, Thanh Y nghe vậy, toàn thân cứng ngắc. Hắn có thể đoán được, sau khi tộc trưởng nghe được tin này sẽ giận dữ đến đâu.

Sở dĩ Hồ Uẩn dám nói như vậy hoàn toàn là bởi vì Hoa Liên khác hắn với những Yêu tinh khác, cho đến giờ chưa từng có ai nhìn ra được bản thể của Hoa Liên là gì. Hơn nữa thuật biến hình của Hoa Liên rất tốt, hóa thân thành hồ ly mà nói đối với nàng hết sức đơn giản, không ai có thể nhận ra được sự khác thường.

“Tiểu thư, chuyện này không buồn cười chút nào.” Thanh Y vẫn không tin lắm, nhìn kiểu gì cũng thấy cô bé gái đứng sau lưng Hồ Uẩn không giống con gái nàng ta, vẻ ngoài khác xa một trời một vực với Hồ tộc.

Cũng không phải là Hoa Liên không xinh đẹp, chẳng qua là Hồ tộc trời sinh mị cốt, Hồ tộc vốn vô cùng nổi bật, cô bé này lại nhiều ra mấy phần thanh thuần non nớt, chỗ nào có khí chất mê hoặc thiên hạ ấy.

Phát hiện mọi người đã dời lực chú ý lên người mình, Hoa Liên bước đến bên cạnh Hồ Uẩn, trên người tản ra một luồng hương thơm, giống hệt với mùi hương trên người Hồ Uẩn, có điều là nhạt hơn rất nhiều.

“Thanh Y mấy năm nay tu vi đã tăng cao như vậy, chẳng lẽ chút nhãn lực này cũng không có hay sao?” Hồ Uẩn cười như không cười nhìn Thanh Y.

Thân ảnh Thanh Y đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hoa Liên, hắn không xuất thủ, chỉ quan sát Hoa Liên từ trên xuống dưới, sau đó cẩn thận nâng một lọn tóc của nàng lên, đặt trước mũi ngửi. Sau đó, đôi môi vốn nhếch lên bỗng mím chặt lại, hiển nhiên là đã tin lời Hồ Uẩn.

“Đã thế, vậy xin thứ cho tại hạ vô lễ.” Một hồi lâu Thanh Y mới mở miệng, có điều nghe thấy lời hắn nói, Hoa Liên cảm thấy được một tia bất an. Hình như, lời của mẹ nàng không mang đến hiệu quả như mong muốn.

Vừa dứt lời, Hoa Liên đã nhìn thấy một vệt roi màu xanh quất lên thân thể mình. Không cảm thấy đau, đại khái là do đã đau đến cùng cực rồi. Trước khi mất đi ý thức, Hoa Liên nghĩ vậy.

“Tiểu Liên!” Nhìn thấy Hoa Liên mũi miệng ứa máu sống chết không rõ, Hồ Uẩn cuối cùng cũng sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn xông tới, lại bị Thanh Y cản lại.

“Như vậy, tiểu thư cũng không còn gì vướng bận nữa, thiết nghĩ tộc trưởng cũng không mong tiểu thư lại mang con gái của người khác quay lại.” Trong mắt Thanh Y, Hoa Liên đã là người chết. Tu vi thấp như vậy, trúng một roi của hắn, căn bản không có khả năng sống sót.

Huống chi, cho dù mình không gϊếŧ nàng, chờ khi đến Hồ tộc, nàng cũng chẳng thể sống được.

Hồ Uẩn cứ vậy mà bị Thanh Y cưỡng chế mang đi, rất nhanh, tất cả đều rút khỏi Liên Hành sơn. Nơi đây trở thành một mảnh đất chết. Hoa Liên vốn phải thành một cái xác, thành chất dinh dưỡng, lại không chết như dự tính, thật bất hạnh, nàng vẫn còn sống.

Thời buổi này, muốn chết cũng phải có cơ duyên mới được, không nhúc nhích nằm trên đất bùn thẫm máu, Hoa Liên chỉ có thể chớp chớp mắt. Xem ra, hình như Quỷ giới cũng không muốn thu nhận nàng.

Một roi kia vô cùng ngoan độc, nếu như là người khác, chỉ sợ đã sớm không chịu nổi, cố tình đánh vào trên người Hoa Liên, cũng chỉ rất đau mà thôi.

Cứng đờ nằm trên đất trọn ba ngày liền, cuối cùng Hoa Liên mới có thể hơi động đậy người một chút. Bây giờ Yêu trong Liên Hành sơn đã bị quét sạch, nàng cũng coi như là chủ nhân của ngọn núi này, nghe cũng uy phong đấy, chỉ có điều một tên thuộc hạ cho nàng sai sử cũng không có. Cho nên mới nói, nàng quả nhiên đúng là mệnh khổ.



Qua hai năm kể từ Hồ Uẩn rời đi, trong hai năm này, lục tục có vài yêu tinh đến Liên Hành sơn, Hoa Liên dựa trên nguyên tắc người không phạm ta ta không phạm người, ngày tháng trôi qua coi như cũng yên bình. Chẳng qua là thi thoảng sẽ nhớ đến mẫu thân, không biết bà ấy ra sao rồi, Hồ tộc bà ấy nói đến cùng là ở nơi nào?

Có điều trước mắt, cho dù nàng có biết Hồ tộc ở đâu thì cũng không có cách nào đi tìm. Chỉ bằng tu vi này của nàng, tới đó có khác gì đi dâng đồ ăn. Nghe cuộc đối thoại của Thanh Y kia với mẫu thân, chắc hắn sẽ không làm gì bà ấy. Nhưng cho dù thế nào, Hoa Liên vẫn phải tự mình đi một chuyến mới an tâm.

Tu vi tu vi, rốt cuộc đến khi nào tu vi của nàng mới tăng lên đây? Thời gian hai năm, nàng cũng mới chỉ đạt đến tầng cao nhất của Yêu Quân, khả năng đột phá cực kỳ mong manh.

Tuy nói tu chân năm tháng không quan trọng, nhưng tiến triển chậm như vậy, trong lòng nàng cũng lo lắng. Cố tình, cho dù có ăn thiên tài địa bảo, chăm chỉ tu luyện cỡ nào cũng chẳng có tác dụng gì lớn đối với nàng.

Hơn nữa gần đây, trong núi lại có vài tên Yêu quái tu vi đã đạt đến Yêu Tướng kỳ đầu xuất hiện, mấy tên đó dường như có chút ý đồ với Hoa Liên, thỉnh thoảng Hoa Liên sẽ cảm nhận được ánh nhìn dò xét của bọn chúng.

Xem ra phải chuyển chỗ thôi. Thu dọn sơn động một chút, thực ra thì cũng chẳng có gì, ngoài tấm đệm hương bồ của mẫu thân tặng trước kia và một thanh đoản kiếm không rõ tên ra, nàng cũng chẳng có gia sản nào khác.

Bỏ hai thứ đó vào chiếc túi đựng đồ bên hông, Hoa Liên thừa dịp đêm tối rời khỏi Liên Hành sơn. Sau khi nàng đi không lâu, sơn động nàng đã ở bao năm đã lập tức bị người khác chiếm cứ.

Tuy nói Hoa Liên cảm thấy tu vi mình không cao, nhưng thực ra cũng không đến mức tồi tệ như nàng nghĩ, dù sao nàng mới biến hóa có mười tám năm mà thôi, tu luyện tới tầng cao nhất của Yêu Quân đã là tốt lắm rồi.

Không thể đạp mây phi hành, một hơi đi thẳng dưới trăm dặm đường vẫn không thành vấn đề.

Sau khi xuống khỏi Liên Hành sơn Hoa Liên vẫn đi về hướng Bắc, phía đó có một chỗ tên là quận Đông Lai, Hoa Liên đã từng qua đó mấy lần.

Khi chạy tới quận Đông Lai thì đã là giữa trưa, Hoa Liên ít nhất đã chạy hơn nghìn dặm đường, bản thân nàng cũng chẳng hay biết, có điều một thân vạt áo đã dính đầy bụi đất, nhìn có vẻ chật vật.

Tuy nói Hoa Liên là Yêu, nhưng tu vi còn chưa đầy, cơm thì vẫn phải ăn. Cũng may trên người nàng còn có chút ngân lượng, bèn chọn một gian nhà trọ sạch sẽ bước vào.

Mới đi được hai bước còn chưa vào đến cửa, thừa dịp chưa ai chú ý, Hoa Liên lại kinh hồn táng đảm quay ngược trở ra.