Buổi chiều ngày ấy tiễn hắn đi, tôi vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn quay về trường học hai tiết Tình hình chung của Đức. Đến buổi tối tôi nằm vào trong ổ chăn rồi, hắn vẫn đang bay. Hừng đông ngày kế, tôi giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng với một thân mồ hôi lạnh. Sau đó an tâm khi biết được rằng, máy bay chở hắn đi Paris không hề gặp tai nạn trên không như tôi đã thấy trong mơ.
Tôi muốn hắn năm năm tháng tháng bình an.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Một đêm trước khi chia tay, làm một cách dữ dội.
Rất đau.
Khi đó Thịnh Minh cố chấp nghĩ rằng, có lẽ đau một chút, thì sẽ nhớ kỹ một chút.
Bởi vì quá mệt mỏi, cho nên đi vào giấc ngủ thật nhanh. Trong khi đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác được Châu Tử Bùi nắm lấy tay hắn.
Chàng trai mở lòng bàn tay hắn ra, vuốt ve, nắn nót vẽ mấy chữ. Trong bóng tối, hắn loáng thoáng nhận ra được chúng. Viết xong rồi, Châu Tử Bùi nắm chặt nó.
Một, đời, một, kiếp.
Châu Tử Bùi nắm lấy tay hắn mạnh lắm, cũng có lẽ bởi vì vậy, Thịnh Minh cơ hồ muốn khóc ra. Thế nhưng hắn không dám tạo thành tiếng.
Châu Tử Bùi, mình không quên cậu nói muốn cùng mình một đời một kiếp.
Bởi vì không dám mở mắt, cho nên hắn cũng sẽ không biết được, Châu Tử Bùi đang nắm chặt tay hắn kia, đang lau khóe mắt của mình trông rất tội.
Trên chiếc vali lớn của Châu Tử Bùi, dán một tờ giấy do Thịnh Minh tự tay viết.
Lúc đến sân bay rồi, chàng trai mới để ý thấy. Nghiêng đầu nhìn, là một câu tiếng Đức: Ich warte immer auf dich.
Là những chữ cái latinh rất đẹp của Thịnh Minh.
“Nó có ý gì?” Chàng trai hỏi hắn.
Thịnh Minh nhìn đi nơi khác, bộ dạng đầy vô tình, “Tự mình nhìn đi.”
“Ngốc ơi, mình làm sao đọc hiểu tiếng Đức được chứ.”
“…” Vậy thì hãy dùng ba năm của cậu để đọc hiểu nó.
Vẫn tưởng rằng chia tay rất khó khăn, nhưng thực tế ngược lại cũng thật nhẹ nhàng.
Châu Tử Bùi chỉ cảm thấy mũi hơi cay, mang theo chút cưng chiều bất đắc dĩ, xoa xoa đầu Thịnh Minh. Người thấp hơn mình nửa cái đầu, tựa như động vật họ mèo, ngoan ngoãn cúi đầu im lặng.
Sau đó, hắn tiễn chàng trai vào cửa, chàng trai dừng ở lối vào ngoan cố không chịu đi vô. Thịnh Minh vẫy vẫy tay với hắn rồi kiên quyết xoay người, bởi vì chỉ có như vậy, mới không bị bóng lưng ra đi của chàng trai đánh bại.
Sau đó, máy bay chở chàng trai cất cánh trên đầu, trong chốc lát đó, Thịnh Minh chỉ cảm thấy màng tai lùng bùng kinh khủng.
Châu Tử Bùi đi được một tháng, kế hoạch lữ hành của khoa tiếng Đức, không ngờ điểm đến lại là Hạ Môn.
Thịnh Minh từ chối bảo “Tớ đã đi rồi a”, nhưng vẫn bị bác bỏ —— mỗi người trong lớp đều muốn đi mới được.
Loại cảm tình vi diệu ấy, hình như rất đỗi phiền não.
Trên máy bay, hắn lại đọc “Bình minh” của Hải Tử một lần nữa —— nhớ năm ấy, khi cùng Châu Tử Bùi đi du lịch, cũng là đọc Hải Tử.
Quét dọn sạch sẽ bầu trời và mặt đất
Trả về một người mà đường ruộng không quen
Tôi cô đơn đợi, tôi âm trầm đợi
Tuyết tháng Hai, mưa tháng Hai
Nước suối trắng xóa chảy xuôi
Đóa hoa vì ai mà nở
Vĩnh viễn là lúa mạch mỹ lệ bị thương kia
Tỏa hương thơm, đứng ở trên núi.
Giờ đây đọc lại, dường như càng có sự bi thương khi đến một nơi lạ lẫm — Quét dọn sạch sẽ bầu trời và mặt đất. Trả về một người mà đường ruộng không quen. Tôi cô đơn đợi, tôi âm trầm đợi.
Đêm khuya, hắn ở trong phòng khách sạn, bật TV nhỏ tiếng, trên màn hình vừa lúc đang chiếu một trận bóng. Tủ đầu giường có bày hai lon Heineken, vậy mà hắn một hơi uống sạch sẽ, viền mắt ướt, cuối cùng chảy ra hai giọt nước.
Châu Tử Bùi, mình nhớ cậu.
Chừng nào cậu mới về? —— À, còn hai năm mười một tháng nữa.
Nỗi đau buồn mà chia xa mang đến, nó giống như lớp bụi trong căn phòng nhiều năm không được quét dọn, phủ dày kín cõi lòng. Đau là thế, cũng không phát ra âm thanh.
Nhìn thấy cảnh sắc giống hệt như năm đó, nhưng cõi lòng cũng đã hoàn toàn khác hẳn khi xưa.
Nếu như không phải bởi lần ly biệt này, có lẽ Thịnh Minh sẽ không biết, thì ra bản thân sợ hãi ly biệt nhường ấy.
Một tuần sau đó, trở về từ Hạ Môn.
Tìm được một tấm bưu thϊếp có tiếng Pháp trong hộp thư. Đỉnh tháp Eiffel nhọn nhọn nấp trong tầng mây dày.
Chàng trai viết bằng tiếng Trung: “Mình vừa đến nơi. Mình rất ổn, cậu đừng lo lắng cho mình nhé.”
Sau đó còn dùng tiếng Pháp chép lại bốn dòng thơ của Baudelaire cho hắn, là bài mà hắn thích nhất.
Một tấm bưu thϊếp mỏng manh ấy, mất hơn cả hai tuần mới gửi về.
Thịnh Minh cầm ở trong tay, cảm thấy cứ như trọng lượng tháp Eiffel đang nằm ngay trong lòng bàn tay mình vậy.
Ich warte immer auf dich.
Câu tiếng Đức treo trên vali của Châu Tử Bùi ấy, chính là như thế này, cùng chàng trai vượt qua những eo biển và đại dương.
“Tôi vẫn mãi đợi bạn.”