Ngày ấy hắn bị bệnh. Nằm ở trên giường, nắm tay tôi. Nhìn tôi cả buổi, chỉ thấp giọng gọi tên tôi một tiếng, viền mắt ươn ướt. Tôi cho rằng là vì đau bệnh, nên người mới trở nên yếu đuối. Nhưng mà sự thực thì, hắn vẫn luôn là yếu đuối. Giống như tôi sợ hãi chia lìa, hắn cũng sợ.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Trước đây họ chưa từng khắc khẩu bao giờ, lần duy nhất là bởi vì việc lần đó.
Hai người đều thiếu sự nhẫn nại. Châu Tử Bùi bởi vì khổ não, bị kẹt giữa hai đầu khó xử. Lúc bất lực nhất không kìm được cao giọng nói chuyện, Thịnh Minh cũng mặc kệ sự bực bội của mình, lãnh đạm đối mặt. Một lời không hợp, thế là tranh luận.
Ngày ấy sau khi khắc khẩu, Thịnh Minh ngồi một mình trong phòng không bật đèn, nghĩ, phiền não trong mấy ngày nay đều là bởi vì chuyện không thể tránh được mà sinh, có nước mắt, cũng là bởi vì chuyện không thể tránh được mà rơi. Nếu như cả hai đều đã không còn cách nào, Châu Tử Bùi, không bằng chúng ta tản thôi.
Nghĩ nghĩ, bèn đánh một cuộc điện thoại cho Châu Tử Bùi.
Đợi rất lâu, không ai nghe.
Thịnh Minh run run, đợi một hồi, lại vội vã cúp ngang điện thoại —— nếu cậu ấy thực sự nghe máy, sợ rằng lời đến bên mép rồi, lại không biết mở miệng làm sao.
Sáng sớm hôm sau, trằn trọc trên giường, cảm thấy ngủ không được nữa. Mở điện thoại di động đã đóng một đêm ra, thời gian trên màn hình hiển thị sáu giờ, thế là dậy.
Điện thoại rung mạnh lên, toàn bộ tin nhắn của một đêm bật ra.
Hôm qua làm không đúng, không nên to tiếng với cậu. Là mình tính tình không tốt. Đầu gỗ, xin lỗi.
Người gửi: Vincent
Ngày nhận: 00: 54: 49 2002-9-23
Sau này sẽ không thế nữa, thật mà. Muốn gặp cậu, vô cùng muốn nhìn thấy cậu.
Người gửi: Vincent
Ngày nhận: 01: 02: 30 2002-9-23
Đầu gỗ, đầu gỗ.
Người gửi: Vincent
Ngày nhận: 01: 33: 56 2002-9-23
Vì sao không thể ở bên nhau?
Người gửi: Vincent
Ngày nhận: 02: 14: 10 2002-9-23
Hình như là dị ứng rồi, khó chịu kinh khủng, cả người đều đau, xem ra là báo ứng rồi.
Cậu tha thứ một lần này thôi được hay không? Mình chầm chậm sửa.
Người gửi: Vincent
Ngày nhận: 04: 17: 29 2002-9-23
“Đầu gỗ, đầu gỗ. Vì sao không thể ở bên nhau? … Tha thứ một lần này thôi được hay không, mình chầm chậm sửa.”
Trên mặt Thịnh Minh không có biểu tình gì đọc một tin nhắn gửi đến lúc rạng sáng, cổ họng thế mà nghẹn tắc lại.
Càng đến phía sau, càng là nói năng lộn xộn.
Lúc hắn cầm bàn chải đứng trong phòng vệ sinh đánh răng mới nhớ, sáng nay không có tiết.
Dùng sức rửa mặt bằng nước lạnh hai lần, đến mức khóe mắt còn cảm thấy đau, nhưng có vẻ tỉnh táo được chút chút.
Lúc trở lại phòng ngủ, thấy trên màn hình điện thoại hiển thị một cuộc điện thoại chưa nghe. Là Bành Tĩnh Vũ, mới vài phút trước.
Thịnh Minh đặt cái ly xuống, gọi lại. Không đợi bao lâu, đầu bên kia đã tiếp.
“Thịnh Minh sáng nay cậu có tiết không, tên Châu Tử Bùi này sắp không được rồi, cậu qua nhìn xem nó đi.” Đầu bên kia nói chuyện khá nhanh. Thịnh Minh thoáng ngơ ngốc, nhưng nghĩ đến tin nhắn nhận được sáng sớm, lại không ngừng nghĩ theo chiều hướng xấu: “Sắp không được?… Cái gì sắp không được!? Các cậu ở đâu?”
Đầu bên kia báo một địa chỉ, là một quán KTV.
Thịnh Minh hơi bình tâm xuống, “Tôi qua ngay.”
Lúc hắn đến, mấy nam sinh nữ sinh đi chung nhóm cũng vừa mới tỉnh không bao lâu đang dựa vào cái ghế dài trong phòng. Có lẽ là buổi sáng còn có tiết, vội vội vàng vàng sửa soạn để đi về.
Trong hai cái gạt tàn thủy tinh trên bàn vậy mà chất đầy tàn thuốc, chai rượu rỗng cũng ngã khắp bàn.
Không thấy Châu Tử Bùi trong đám người, hắn có chút sốt ruột, “Châu Tử Bùi đâu?”
Một nam sinh đánh cái ngáp đi ra ngoài, “Chắc đi WC rồi.”
Xoay người thì thấy Bành Tĩnh Vũ dìu Châu Tử Bùi đi vào.
Thịnh Minh đi tới, cùng đỡ Châu Tử Bùi ngồi lên sô pha.
“Bành Tĩnh Vũ, đi trước nha.” Nam sinh nọ hướng vào trong vẫy vẫy tay, chào rồi, liền tốp năm tốp ba giải tán.
Thấy người tản cả rồi, Bành Tĩnh Vũ mới nói: “Hôm qua bọn họ nói muốn đi ra chơi, gọi tôi với Tử Bùi, tôi thấy nó hai ngày nay tâm tình không tốt, còn tưởng rằng nó sẽ không đến…”
Người đang dựa vào sô pha nhìn như có chút đau đớn, mi đầu xoắn lại.
Thấy Thịnh Minh đến, vậy mà vẫn có thể nhận ra. Nhìn thấy hắn rồi thì cứ hướng qua phía bên cạnh nấp, nỉ non bảo hắn không nên qua đây.
“Nó uống nhiều, cứ nôn suốt. Nói dẫn nó về cũng không chịu nghe… Với cả, bọn tôi không biết nó dị ứng xoài, kem xoài nó ăn nhiều lắm… Xem ra bây giờ có dấu hiệu phát bệnh rồi. Hay là đưa đi bệnh viện xem sao nhé?”
Hắn kề sát đến nhìn kỹ chàng trai, khuôn mặt hồng hồng, hơi phù, cũng không biết là do cồn hay do dị ứng.
Nhưng cằm và cổ lại xuất hiện đốm đỏ nhạt nhạt, cũng có nốt mẩn.
Lập tức đưa đi bệnh viện. Tiêm chút Clorpheniramin kháng dị ứng, lại bởi vì bị kiểm tra ra dạ dày chức năng không tốt, cho chút thuốc dạ dày mạn tính, bác sĩ căn dặn, không được để bệnh nhân tuỳ tiện uống rượu nữa.
Loay hoay nguyên một buổi sáng.
Thấy Châu Tử Bùi dị ứng nặng quá, thôi cũng không về trường học nữa.
Trên đường đi taxi về, Bành Tĩnh Vũ buồn phiền nói: “Không phải tôi lắm chuyện… Từ khi biết nó đến giờ, quả thật chưa từng thấy nó như vậy… Hai người trở về nói chuyện đàng hoàng đi.”
Thịnh Minh nhìn Châu Tử Bùi đang ngã vào vai mình, nói cảm ơn Bành Tĩnh Vũ.
Tiết buổi chiều đành phải nghỉ thôi. Trở về cho Châu Tử Bùi uống thuốc, rửa mặt xong, hắn ngủ.
Thịnh Minh ở nhà cùng hắn nguyên buổi chiều.
Châu Tử Bùi vừa tỉnh lại, câu đầu tiên của Thịnh Minh chính là thấp giọng quát anh chàng: “Cậu như vậy là sao? Còn muốn sống nữa không!?” Câu trách cứ, cũng không mất ngữ điệu điềm đạm.
Châu Tử Bùi nghiêng đầu, nằm trên giường nhìn Thịnh Minh ngồi ở bên giường.
Bởi vì mệt mỏi, trên mặt chàng trai cơ hồ nhìn không ra biểu tình gì.
Chàng trai vươn tay ra khỏi chăn, nắm chặt lấy tay Thịnh Minh. Một lúc lâu, chỉ gọi hắn một tiếng, “Đầu gỗ.” Viền mắt hơi ươn ướt. Thì ra, cậu vẫn là tốt với mình.
Thịnh Minh thấy vậy, có điểm xúc động. Chỉnh chỉnh lại vài lọn tóc nâu mềm mại trên trán chàng trai, lại cúi người xuống hôn trán hắn, nhẹ giọng nói, “Không sao đâu.”