Chương 28: Mình còn cho rằng thế gian chung quy có hoan tình có thể vạn dặm, vô luận sơn trường thủy viễn, có cậu, thì có thiên t

Tôi còn cho rằng thế gian chung quy có hoan tình có thể vạn dặm, vô luận sơn trường thủy viễn, có cậu, thì có thiên thanh nhật bạch. Đời này an ổn, năm tháng cũng không dậy sóng lớn. Nhưng thì ra không phải.

Nếu như không có phong hồi lộ chuyển sau đó, tôi không biết màn kịch này còn muốn diễn thế nào.

—— “Ngủ ngon, Paris”

Gần đây trong khoa không mấy yên ổn. Có một lời đồn đãi lan truyền trong giới sinh viên với khí thế “sét đánh không kịp bưng tai”: Phó giáo sư Trình Giang Đào khoa tiếng Đức ly hôn rồi!

Căn cứ theo lời sinh viên lớp do Trình Giang Đào hướng dẫn nói, Trình phó giáo sư ngày gần đây tính tình cáu kỉnh, bởi vì vấn đề hôn nhân cá nhân, cả người tinh thần không phấn chấn, rất là uể oải.

Cái gọi là lời đồn đãi cũng có ba phần thật, là đồng nghiệp dùng chung một văn phòng với Trình Giang Đào, Thịnh Minh tự nhiên là biết rõ chân tướng.

Đã nhiều ngày tâm tình Trình Giang Đào quả thực cực kỳ sa sút.

Thường ngày, đợi Thịnh Minh vừa hết tiết trở về văn phòng, luôn có thể thấy y vểnh chân, trong miệng ngậm điếu thuốc oán trách, “Ê, cậu chậm rì…” Nhưng mấy ngày nay, Trình phó giáo sư cả người giống như là tắt lửa, an tĩnh một cách thần kỳ. Tan học rồi cũng không hối Thịnh Minh đi ăn cơm nữa, chỉ ngồi ở văn phòng trầm mặc hút thuốc, một điếu tiếp một điếu.

Trạng huống kỳ quái như thế giằng co ba ngày.

Ngày thứ tư, Trình Giang Đào rốt cục mở miệng: “Ê, tan tầm cùng tôi đi uống hai ly đi…” Thịnh Minh buông tài liệu dạy học tiếng Đức trong tay xuống, ừ một tiếng đồng ý.

Trong quán bar, Trình Giang Đào lắc lắc rượu trong ly với một khuôn mặt tối sầm, im lìm không nói mà uống.

Sau đó y hơi hơi say, ý chí không mấy tỉnh táo vỗ vỗ vai Thịnh Minh, “Thịnh, thầy giáo Thịnh…! Cậu nói, tôi chỗ nào không tốt, cậu nói xem…”

Người say cũng chẳng thèm xem người nghe có phản ứng gì, tự biên tự diễn tiếp tục nói: “Cô ấy nói cô ấy không yêu tôi, cô ấy ư, làm sao có thể không yêu tôi…? Tôi nửa đêm sửa luận văn cho học sinh, cô ấy còn nấu mì cho tôi, còn thêm trứng… Cô ấy thế nào lại không yêu tôi!? Ai tin…”



Nói lung tung một tràng, rõ ràng là gã đàn ông sắp sửa ba lăm, oán giận lên lại giống hệt như một đứa nhỏ không hiểu chuyện.

Thịnh Minh nghe vậy cũng bất đắc dĩ, vươn tay giật lấy cái ly trong tay y, “Này, anh uống ít thôi…”

“Cô ấy theo người khác rồi… Tôi cũng không biết cô ấy có người khác lúc nào… Tôi, tôi…”

“Chuyện tình cảm, miễn cưỡng không được…” Thịnh Minh đành phải đem câu châm ngôn nọ ra an ủi, “Anh nghĩ thoáng một chút, sau này vẫn phải an ổn qua ngày kia mà.”

Trình Giang Đào nhắm mắt lại, nghiêng đầu ngã lên một cánh tay của mình, mi đầu nhíu chặt. Hai má uống đến đỏ lựng, trong miệng lèm bèm nỉ non. Nói nói, cũng không còn phát ra tiếng nữa.

Y im lìm đơn độc dựa một đỗi, cũng không mở mắt, nói với giọng yếu ớt, “Cô ấy tìm một người nước ngoài, nói muốn đi… Vé máy bay cũng đã đặt rồi, tôi ngăn không được cô ấy… Tôi giữ không nổi cô ấy…” Thịnh Minh nhìn nét mặt thống khổ của y, nói không ra lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai y, biểu thị an ủi.

Tựa hồ Trình Giang Đào đã say đến có phần mê man, mồm miệng không rõ, chỉ biết mỏi mệt khóc lóc kể lể, “Cô ấy sắp đi Paris rồi…”

Nghe đến câu này, Thịnh Minh giật mình, rồi lại đưa tay đến dìu y, “Nào, không uống nữa, phải trở về rồi… Nhanh, lớn đầu như vậy…”

Còn chưa nâng Trình Giang Đào đang tê liệt lên, điện thoại di động trong túi áo đã reo.

“Cậu ở đâu? Đồng nghiệp thế nào rồi?” Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nói quen thuộc mà lại ôn hòa, “Mình qua đó đón cậu nhé.”

Thịnh Minh buông Trình Giang Đào xuống, đổi tay cầm điện thoại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói địa chỉ cho người trong điện thoại.

“Cứ ở chỗ đó đợi mình nhé, rất nhanh. Thôi nha.”

“Ừ.”

Không đến hai mươi phút, đã thấy chàng trai vào quán bar. Thịnh Minh hướng về phía hắn phất phất tay, hắn nhìn thấy rồi liền đi qua bên này.

Hai người cùng nhau đỡ Trình Giang Đào say khướt lên xe, đưa y về đến nhà an toàn.

Lúc Thịnh Minh dìu y lên lầu, là bà xã y mở cửa. Có vẻ như cô đang sửa soạn hành lý. Thịnh Minh gặp rồi lại không khỏi cảm thấy có chút lúng túng.

Người phụ nữ nọ trông rất ôn hòa hiền dịu, cuối cùng còn cảm ơn đầy cảm kích, “Thật ngại quá, thêm phiền phức cho anh.”

Nếu như không phải Trình Giang Đào nói như vậy, Thịnh Minh căn bản sẽ không nghĩ ra, đây chính là người phụ nữ muốn ly hôn y.

Trước mắt bất chợt lướt qua, cái người cau mày nói với ngữ điệu vô cùng tuyệt vọng, “Cô ấy muốn ra đi… Cô ấy sắp đi Paris rồi, tôi ngăn không được cô ấy… Tôi giữ không nổi cô ấy…” Yết hầu hơi nghèn nghẹn.

Lúc ngồi lại trong xe, chàng trai trên ghế lái hỏi: “Sắp xếp xong rồi?”

“Ừ.”

Thịnh Minh ngước mắt lên nhìn chàng trai. Người kia nét mặt ôn hòa, cười bâng quơ, hai bên má vì thế cũng treo hai cái lúm đồng tiền mờ mờ. Hắn đưa tay nắm lấy tay phải người nọ đang đặt trên hộp số, hơi dùng sức.

Người nọ không hiểu, cười mỉm chi hỏi, “Như thế nào, đầu gỗ ngốc?”

Hắn chỉ lắc lắc đầu, cười: “Đi nào, về nhà thôi.”

Người nọ đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc đen tuyền của Thịnh Minh, giẫm chân ga.

Một đường đi, Thịnh Minh không ngừng suy nghĩ: Giống mình mấy năm trước bao nhiêu. Cơ hồ là tương đồng quẫn cảnh, cơ hồ là tương đồng tuyệt vọng. Thế cho nên nghe thấy người khác nhắc đến chữ Paris ấy thì, lòng vẫn còn sợ hãi.

Nhưng cũng may vì câu chuyện của mình vẫn còn có phong hồi lộ chuyển, phúc đức ba đời.

Không biết trong câu chuyện của Trình Giang Đào, sẽ có được vở kịch hay như vậy không?

Một đêm kia, Thịnh Minh làm một giấc mộng.

Toàn bộ cảnh tượng trong mơ là mấy năm thiếu niên trước đây. Cuộc sống trong những năm ấy hệt như được một cái máy chiếu phim phát ra vậy, từng cảnh từng cảnh hiện lên một lần nữa. Tỷ như một bữa cơm tối nào đó trong một đêm nọ, tỷ như một chuyến du lịch hai người đến Hạ Môn, tỷ như một lần tìm tòi thân thể lẫn nhau… Mà những biệt ly và tương phùng trong những năm sinh viên đã qua ấy, cũng rõ ràng tựa như ngày hôm qua.

Trong giấc mơ của hắn tràn ngập bóng dáng một chàng trai. Những năm ấy, cũng chỉ như một chuyến lữ trình. Chàng trai nọ dứt khoát xoay người, rồi lại phản thân quay về trước khi toàn bộ tín niệm của hắn đổ nát.



phong hồi lộ chuyển: chuyện có thể cứu vãn / xoay chuyển được