Chương 42: Chân tướng

Ngoài cửa phòng 407 đã có vài cảnh sát đứng, đội trưởng Lạc của thành phố Tịch Hải cũng ở đó.

Thẩm Ngạn Chu áp tường đi qua, tay phải đặt trên súng sau lưng, tay trái đưa lên gõ cửa: “Xin chào, chúng tôi là Cục cảnh sát, phiền cô mở cửa phối hợp điều tra.”

Người ngoài phòng nín thở chờ đợi nhưng bên trong mãi không có động tĩnh.

Hướng Hành tiến đến gõ vài cái lên cửa: “Xin chào! Nếu cô không mở cửa, chúng tôi sẽ thi hành các biện pháp cưỡng chế!”

Lúc này, trong phòng bỗng vang lên tiếng động lớn, như là thứ gì đó đập vào đất, nghe ra còn cách cửa một khoảng.

Sắc mặt Thẩm Ngạn Chu thay đổi, tay cầm thẻ phòng mà lễ tân đã đưa, thủ thế ý bảo đội viên phía sau chuẩn bị sẵn sàng.

Nghe “tích” một tiếng, chấm đỏ trên khóa cửa biến thành màu xanh lá, Thẩm Ngạn Chu vặn tay nắm, đẩy nhẹ cửa, đồng thời lấy súng ra đi về phía trước.

Tất cả cảnh sát ngoài phòng đều cầm súng nhắm nay người đàn ông trước bản công.

“Không được nhúc nhích! Đừng đến đây! Lùi về sau! Nếu không tao bắn nó chết!” Người đàn ông kích động, tuy chỉ cao hơn Từ Niệm Chi một cái đầu nhưng người toàn là cơ bắp, một tay hắn ta khóa cổ cô, một tay khác giơ súng, họng súng nằm bên huyệt Thái Dương cô.

Có lẽ vì sợ hãi, môi đã bị cô cắn đến không còn chút máu, áo ngủ trên người cũng nhăn nhúm, trên cẳng chân trái có một vết thương.

Đôi mắt vốn dĩ tươi sáng của cô bây giờ dần bị nước mắt che lấp, cách cả một căn phòng, bình tĩnh đối diện với Thẩm Ngạn Chu.

Người đàn ông phía sau xuống tay không có nặng nhẹ, hành động tàn nhẫn, rất nhanh mặt Từ Niệm Chi đã tụ máu, hai tay đáng thương cố gạt tay hắn ta, cau mày ho khan.

Cảnh tượng trước mắt làm thái dương của Thẩm Ngạn Chu không ngừng nhảy múa, răng hàm bị cắn đến như bị nghiền nát.

Đã tham gia nhiều án như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh đối mặt với tình huống này, có cảm giác thất thần. Nhìn cảm xúc cuồn cuộn trong mắt cô, đầu anh chỉ có một câu nói duy nhất là nên làm gì bây giờ.

Trong quá trình cảnh sát chấp hành nhiệm vụ, trước hết phải đảm bảo con tin an toàn, nhưng khi con tin là người con gái anh thương nhớ, anh lại không quyết đoán như thường ngày, anh không thể đánh cược, cũng không dám đánh cược.

Hai bên giằng co vài phút, Thẩm Ngạn Chu phản ứng lại trước, cổ họng anh như siết lại, theo lời hắn ta lùi về sau: “Anh đừng kích động, có gì chúng ta đều có thể bàn.”

Hai đội cảnh sát theo sau anh chầm chậm rời khỏi phòng.

“Chúng mày buông hết súng xuống! Tất cả buông xuống!” Hắn ta hét to.

Thẩm Ngạn Chu không hề do dự buông tay, súng đã được ném xuống đất và đá sang bên cạnh. Anh giơ đôi bàn tay, con ngươi đen nhìn chằm chằm nét mặt của người đàn ông: “Bây giờ có thể nói chuyện rồi chứ?”

Tính cảnh giác của hắn ta rất cao, rõ ràng không tin lời Thẩm Ngạn Chu: “Đổi người khác đến nói với tao!”

“Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Nam Giang, chỉ có tôi có thể nói chuyện với anh, không còn người khác.” Mắt Thẩm Ngạn Chu trầm lắng, bắt đầu tháo từng trang bị một, dao nhỏ cảnh sát dùng sau thắt lưng bị ném đi, áo chống đạn cũng được cởi bỏ.

Anh với bàn tay không đứng ở đó, đối mặt với người đàn ông cầm súng mà chẳng nhìn ra chút sợ hãi nào, đưa tay lên, thử bước về phía trước một bước thăm dò.

Hai chân Từ Niệm Chi đã nhũn ra, nhìn thấy hành động của Thẩm Ngạn Chu, hai mắt bắt đầu mờ ảo. Cô giãy giụa, giọng run run: “Thẩm Ngạn Chu, anh đừng dại dột!!”

Cho dù Thẩm Ngạn Chu có tài giỏi thế nào thì một nắm tay cũng không nhanh bằng đạn.

Người đàn ông tiếp tục kẹp cổ Từ Niệm Chi: “Lùi lại! Kêu người của mày xuống lầu đi!”

Đội trưởng Lạc ngoài phòng nhìn thấy dáng vẻ không sợ chết của Thẩm Ngạn Chu căng thẳng muốn chết, lúc này không buồn để ý tôn xưng gì: “Thẩm Ngạn Chu! Cậu không được tự tiện hành động! Không được ném trang bị!”

“Cậu khăng khăng theo ý mình như vậy có suy nghĩ cho chúng tôi không?!”

“Như vậy lỡ có gì nguy hiểm thì ai chịu trách nhiệm?!!”

“Tôi chịu trách nhiệm!” Ba chữ vang vang có lực, Thẩm Ngạn Chu không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn về phía trước: “Hướng Hành, dẫn mọi người xuống lầu trước.”

Hướng Hành không quyết định được, anh ấy không thể nào bỏ đội trưởng của mình mà đi: “Nhưng mà……”

“Chấp hành mệnh lệnh!” Thẩm Ngạn Chu rống lên một tiếng.

Hướng Hành nhìn về phía đội trưởng Lạc.

Đội trưởng Lạc biết Thẩm Ngạn Chu đã hạ quyết tâm, anh ấy xua tay ý bảo mọi người xuống lầu. Mội đội người dù có không muốn thế nào cũng chỉ có thể cất súng, theo đội trưởng Lạc xuống lầu.

Lúc đi đến cửa cầu thang, đội trưởng Lạc ấn tai nghe, thì thầm nói: “Các tay súng bắn tỉa đã vào chỗ, chú ý an toàn.”

Bên kia truyền đến một tiếng “ừm” nhẹ.

Cả lầu 4 trong chốc lát chỉ còn lại ba người trong phòng 407.

Cảm xúc của người đàn ông vẫn chưa ổn định, Thẩm Ngạn Chu không dám đến quá gần: “Anh muốn gì? Đường sống? Hay là tiền? Những thứ này đều có thể thương lượng, đừng tổn thương người vô tội.”

Không biết từ nào kích động hắn ta, người đàn ông bỗng ngửa mặt lên trời cười: “Đường sống? Tao còn có đường sống à? Bọn mày đến đông như vậy mà sẽ tha cho tao sao?”

Hắn ta kích động, tay càng dùng nhiều sức hơn, Từ Niệm Chi như bị sức trâu ép, không thể hít thở.

“Ai là người vô tội? Lý Tuệ? Vương Giai Văn? Hay là Tiết Quế Lan hôm nay tao gϊếŧ? Mày nói tao nghe, rốt cuộc ai mới là người vô tội?!”

“Vì sao tao gϊếŧ nhiều người đáng chết như vậy nhưng bọn mày vẫn không tha cho tao! Vì sao?!”

Người đàn ông lên đạn, kề mạnh vào đầu Từ Niệm Chi.

Đồng tử Thẩm Ngạn Chu giãn to, đều hơi thở cũng nhẹ đi, sợ kích động hắn ta.

Hắn ta cười thê lương: “Dù cho hôm nay tao có chết ở đây cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng.”



Đầu thập niên 90 của thế kỉ trước, có một cậu bé tên Trương Gia Thuận.

Cậu ấy vốn cũng giống những đứa trẻ học tiểu học khác, ngây thơ hồn nhiên, có một gia đình hạnh phúc.

Nhưng không ai ngờ cuộc sống của cậu ấy sẽ có một ngày xảy ra biến đổi lớn, cũng từ đây ngã vào bóng đêm vô tận.

Hôm đó là một ngày đi học bình thường, cũng là một ngày bình thường trong năm bảy tuổi của cậu ấy.

Giờ tan học đã đến, cậu ấy đứng chờ ở cổng trường rất lâu nhưng không thấy hình bóng quen thuộc.

Đồng hồ đến 6 giờ, giáo viên trực ban cũng phải tan làm, cô ấy khom lưng hỏi: “Gia Thuận, tối nay mẹ con có việc sao? Chủ nhiệm lớp con có nói với con không?”

Trương Gia Thuận lắc đầu, bình thường là mẹ đến đón cậu ấy về, sáng ra lúc đi cũng không nghe mẹ nói có việc.

“Không sao đâu, cô gọi hỏi chủ nhiệm lớp con nhé.” Giáo viên trực ban xoay người lấy ra điện thoại.

Trương Gia Thuận chớp mắt, tiếp tục đứng tại chỗ chờ.

Bên kia đường có một chiếc xe màu xám ngừng lạ, người đàn ông trên ghế lái bước xuống, đi về hướng trường học.

“Gia Thuận, mẹ con kêu chú đến đón con, mau về với chú.” Người đàn ông ngồi xổm trước mặt Trương Gia Thuận.

Trương Gia Thuận vẫn không nhúch nhíchgia thuận cũng không có động.

“Con không nhớ chú sao? Hai năm trước chú còn ăn cơ với con đó? Con không tin chú đúng không?” Người đàn ông ấn một dãy số trên bàn phím, đưa cho Trương Gia Thuận xem: “Con gọi hỏi mẹ con xem có phải vậy không, hôm nay mẹ con hơi bận.”

Trương Gia Thuận nhìn kỹ chuỗi số trên điện thoại, đúng thật là điện thoại của mẹ. Nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, thoạt nhìn có vẻ hơi quen nên vì thế cậu ấy thả lỏng cảnh giác, đặt tay nhỏ vào lòng bàn tay hắn ta, quay lại nói với giáo viên: “Cô ơi, chú đến đón con.”

Giáo sư trực ban quay lại, nhìn người đàn ông xa lạ hỏi: “Anh là?”

Trương Gia Thuận không muốn để mẹ chờ lâu nên cướp trả lời: “Chú ấy là bạn mẹ con, hôm nay mẹ con bận ạ.”

Cô ấy nhìn dáng vẻ của Trương Gia Thuận thì tin là thật, đang vội tan làm nên không nói gì, thả cho hai người đi.

Xe màu xám khởi động, cuốn lên một trận bụi đất.

Trong xe còn có một người phụ nữa, đợi khi xe vừa khởi động, một cái giẻ lau có mũi gay mũi đã ập vào mặt cậu ấy.

Cậu ấy chưa kịp giãy giụa hai mắt đã tối sầm, cứ thế ngất đi.

Không ai biết xe đi bao lâu, cũng không ai biết xe đã đi đâu.

Mở mắt ra lần nữa, sắc trời đã đen.

Trương Gia Thuận mơ màng nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình ở trong một nhà gỗ âm u ẩm ướt, tay và chân đều bị trói lại bằng dây thừng.

Thứ càng làm con người ta khϊếp sợ chính là trong phòng này vậy mà nhốt sáu bảy đứa trẻ giống cậu ấy.

Trương Gia Thuận vừa lạnh vừa đói, rơi vào cơn khủng hoảng, khóc la muốn về nhà tìm mẹ.

Rất nhanh cửa gỗ có người đẩy vào, chú ban nãy tự xưng là bạn mẹ cậu ấy bưng cơm vào, đặt xuống sàn: “Ăn cơm trước đi.”

Trương Gia Thuận khóc lắc đầu, trong lúc giãy giụa vô tình đá ngã chén cơm kia, đồ ăn vương vãi khắp nơi.

Người phụ nữ trên xe nghe tiếng bước vào, không nói hai lời, trực tiếp tát cậu ấy một cái: “Còn khóc nữa tao ném mày cho rắn ăn!”

Cả người Trương Gia Thuận ngã rạp ra đất, má phải nóng rát đau đớn, tai bị đánh đến ù.

Cơm không còn để ăn, một lát sau, người đàn ông kia lại cầm vào hai chiếc màn thầu cho cậu ấy.

Những đứa trẻ khác trong phòng nhìn ngây ngốc, không có phản ứng gì, không khóc cũng không quấy.

Sau đó cậu ấy mới biết được những đứa trẻ ở đây đều giống cậu ấy, đều bị gạt đưa đến, bọn họ có rất nhiều thủ đoạn, dường như đều là bị lừa trước mắt ba mẹ.

Chỗ này bé gái và bé trai có đãi ngộ khác xa, con trai có thể ăn cơm nóng, con gái đều là cơm thừa canh cặn, thậm chí không có chăn trải ra để ngủ, chỉ có thể chia sẽ đống cỏ khô sưởi ấm.

Mấy ngày kế tiếp liên tục có mấy đứa trẻ bị đưa vào, dường như ai cũng phải trải qua chuyện cậu ấy chịu đựng trong ngày đầu tiên, dần dần, cậu ấy giống những đứa trẻ khác, chết lặng và trở nên thờ ơ.

Mấy ngày qua nữa, mười mấy đứa trẻ bị đeo len khăn trùm đầu màu đen, áp tải lên một chiếc Minibus.

Xe đi một ngày một đêm, đường xá xóc nảy, mỗi khi Trương Gia Thuận tỉnh lại, người trên xe đều ít đi một chút.

Cậu ấy là người cuối cùng xuống xe, bị đưa đến một thôn nào đó.

Khi khăn trùm đầu được gỡ xuống, trước mặt hắn có một người phụ nữ.

Chú nói với cậu ấy đây là mẹ mới.

Người phụ nữ cười với hắn.

Đợi chú đi khuất, người phụ nữ nói với cậu bà ta tên Tiết Quế Lan, về sau đây là nhà.

Trương Gia Thuận nghe không hiểu, rõ ràng cậu ấy có mẹ nhưng lại phải gọi một người xen vào là mẹ.

Cậu ấy cũng không ngờ rằng từ khi bước qua cánh cửa này, cậu ấy đã bước vào địa ngục.

Tiết Quế Lan không kết hôn, trong nhà chỉ có mình bà ta, mua Trương Gia Thuận thật ra không phải vì mua một đứa con mà là mua một công nhân có thể làm việc.

Trương Gia Thuận bị bà ta dùng xích sắt buộc trong nhà, phạm vi hoạt động rất lớn, có lẽ có thể đi đến nhà.

Tính tình Tiết Quế Lan rất cáu kỉnh, thường xuyên vừa đánh vừa mắng Trương Gia Thuận. Bà ta vô cùng yêu quý đôi tay của mình, chăm sóc rất kĩ , tất cả việc nặng việc dơ trong nhà đều là cậu ấy làm, đổ phân và nướ© ŧıểυ cho bà ta, chỉ chút đỉnh không vừa lòng, bà ta cũng dùng dây mây đánh.

Cậu ấy là một đứa trẻ mới bảy tuổi, mùa đông mỗi năm, da tróc thịt bong, cả mùa miệng vết thương chẳng thể khép lại, vết thương cũ còn chưa xong đã có cái mới, trên người không có tất thịt nào là lành lặn.

Ngày qua ngày, Trương Gia Thuận bị bà ta huấn luyện thành một người cực kỳ cẩn thận, hơn nữa vì thường xuyên làm việc nặng nên người có cơ bắp.

Cậu ấy sống trong căn nhà không lớn suốt mười năm, từ một đứa bé gầy yếu thành thiếu niên trai tráng, mà Tiết Quế Lan cũng từ một người phụ nữ trẻ tuổi thành một bà già.

Mười năm nay, cậu ấy không được ra ngoài, mỗi ngày nhân lúc Tiết Quế Lan không có nhà sẽ lén xem TV, tìm hiểu thế giới bên ngoài, chưa từng từ bỏ hi vọng bỏ trốn. Cuối cùng cũng có một ngày, Tiết Quế Lan đã quên giấu khóa xích chân, bị Trương gia thuận phát hiện.

Tim cậu ấy đập rất nhanh, đợi Tiết Quế Lan ngủ rồi mới lén vào phòng bà ta lấy chìa khóa.

Xích chân được mở ra xong, Trương Gia Thuận không dám chậm trễ, ra khỏi cửa nhà đã chạy một đường theo hướng nam. Cậu ấy sợ bị người ta phát hiện nên không mang giày, đá cọ vào bàn chân, trên mỗi con đường tiếp theo đều để lại dấu chân máu nhạt.

Cậu ấy chạy liên tục, chạy mãi, chạy đến khi trời hơi sáng lên, đi qua một cái rồi một thị trấn, cuối cùng mới chầm chậm ngừng lại.

Xung quanh đối với cậu ấy rất xa lạ, cao ốc xa lạ, đường phố xa lạ, nhưng Trương Gia Thuận cười, cười rất vui vẻ, cười suýt chút tắt thở.

Cậu ấy không có thẻ căn cước, chưa học chữ được bao lâu, chỉ có thể dựa vào công việc ở nhà máy đen kiếm sống. Cậu ấy trầm mặc ít nói, ở trong ký túc xá được sắp xếp, trên chiếc giường to mười mấy người nằm chung, cậu ấy cũng không nói lời nào, mỗi ngày chỉ im lặng làm việc.

Chỗ này mọi người đều cảm thấy cậu ấylà người kì quái, không ai ở gần, cũng không ai dám chọc, càng không ai đánh mắng.

Trương Gia Thuận không phải không muốn về nhà, chỉ là mười năm rồi, cả thế giới đã thay đổi điên đảo, cậu ấy không còn nhớ địa chỉ gia đình, không nhớ cách liên lạc của bọn họ, thậm chí còn không biết họ có chuyển nhà không, không biết họ có muốn thấy mình không.

Cậu ấy căm thù những người có tính tình cáu kỉnh, hất hàm vênh mặt sai khiến mình, làm việc trong xưởng một khoảng thời gian, vì đánh người khác trọng thương mà chạy.

Sau đó cậu ấy thay đổi vài công việc, cho đến năm trước đi đến Nam Giang, ngày thường làm công giờ để nuôi sống mình, có đôi khi đến công trường, có đôi khi đến xưởng.

Cậu ấy còn quen một người bạn, tên Hà Triển Minh, làm bảo vệ ở một khu nhà xa hoa, còn bảo cậu ấy qua ở cùng anh ta.

Ba tháng cuối, Trương Gia Thuận nhận một đơn chuyển nhà, giúp một cô gái chuyển nhà.

Lúc dọn đồ dùng cỡ lớn, cậu ấy bất cẩn làm hỏng góc bàn của người ta. Cậu ấy đứng tại chỗ, đợi lời nhục mạ lọt vào tai. Không ngờ cô gái kia không để ý, còn cười trấn an: “Không có gì đâu, anh tai, anh đừng tự trách nhé, bàn này tôi dùng rất lâu rồi, đúng lúc cần đổi cái khác, làm phiền các anh rồi.”

Trương Gia Thuận bất ngờ, bất giác nhìn về cánh tay cô gái, đó là một đôi tay xinh đẹp mảnh khảnh như Tiết Quế Lan.

Cô gái ấy nhìn một tia sáng chiếu vào cuộc đời cậu ấy, đây là lần đầu tiên cậu ấy cảm nhận được thiện ý trực tiếp như vậy. Vì thế sau đó cậu ấy lén đi xác nhận thông tin đặt hàng, được biết cô gái tên Từ Niệm Chi.

Từ đó về sau, cậu ấy sẽ để ý đến những cô gái có tay đẹp.

Lý Tuệ cũng là quen sau khi cậu ấy đến nhà cô ta sửa đồ điện, cô ta vô cùng kiêu căng ngạo mạn, cực kỳ giống Tiết Quế Lan.

Buổi tối hôm đó hai người có mâu thuẫn rất lớn, Trương Gia Thuận điên tiết mất trí, lỡ tay gϊếŧ cô ta. Đến khi Lý Tuệ nằm trên đất không nhúc nhích, cậu ấy mới nhận ra mình gϊếŧ người, nhưng trong lòng chẳng chút áy náy mà có chút phấn khích. Cậu ấy ung dung rửa sạch dấu vết trong nhà, không buông tha một góc nào.

Sau khi Hà Triển Minh nghe nói chuyện đã kêu cậu ấy đừng sợ, đêm đó đã đi sửa camera.

Mà nguyên nhân Vương Giai Văn tử vong cũng giống Lý Tuệ, chỉ vì lúc Trương Gia Thuận đến cửa hàng tiện lợi mua đồ không có sắc mặt tốt nên hạ độc thủ.

Khi án thứ hai phát sinh, Hà Triển Minh cũng ở hiện trường, là đồng lõa.

Sau khi án xảy ra, Hà Triển Minh thay cậu ấy thu dọn tất cả đồ đạc rời khỏi nhà anh ta, anh ta sẽ nhận tối thay cậu ấy. Trương Gia Thuận dùng tốc đồ nhanh nhất thu dọn đồ của mình, tìm một chỗ ở tạm.

Nhìn tin tức Hà Triển Minh nhận tội, cậu ấu đột nhiên cảm thấy mình còn một việc cuối cùng chưa làm.

Là gϊếŧ cả Tiết Quế Lan, bà ta mới là người hại cậu ấy thành người như vậy, mới là người đáng chết nhất.

Vì thế sau nhiều năm, Trương Gia Thuận tiện tay đem theo một cây rìu, trở lại thôn Đào Nguyên lần nữa.

Trong bóng đêm đen kịt, cậu ấy đưa tay gõ cửa nhà Tiết Quế Lan.



Bầu không khí trong phòng căng thẳng, hai người đàn ôbg không ai nhường ai.

“Anh muốn điều kiện gì chúng tôi cũng có thể đồng ý, chỉ cần anh thả cô ấy ra.” Thẩm Ngạn Chu trầm giọng nói.

“Thả cô ấy ra?” Trương Gia Thuận nhìn cô đứng trước ngực mình cảm thấy buồn cười, sức trên tay không giảm: “Thả nó ra tao còn đường sống không?”

Thật ra thời gian đàm phán càng kéo dài, đối với con tin càng không tốt. Mặt Từ Niệm Chi đã trắng bệch, thể lực đã cạn kiệt, rõ ràng sắp không chịu nổi nữa.

Các tay súng bắn tỉa ở cửa sổ lầu 5 nhìn chằm chằm vào kính nhắm cũng không dám tùy tiện hành động. Một là cảm xúc của người tình nghi không ổn định, hai là hắn ta cách con tin quá gần, nếu nổ súng rất có thể sẽ ngộ thương.

“Bọn cảnh sát chúng mày dựa vào gì mà bắt tao?! Người tao gϊếŧ đều là người đáng chết, vì sao lại rơi vào kết cục như vậy! Tại sao!”

“Tao bị ngược đãi nhiều năm như vậy nhưng chúng mày không cứu tao, đợi tao gϊếŧ Tiết Quế Lan xong mày đến bắt tao, có còn lý lẽ không!”

Cảm xúc của hắn ta ngày càng kích động, biên độ động tác cũng ngày càng lớn ra. Cuối cùng các tay bắn tỉa cũng tìm được cơ hồi, nhắm chuẩn vào gối phải của hắn ta, quyết đoán nổ sủng.

Cùng với tiếng hét thảm, lực kẹp trên cổ Từ Niệm Chi cũng theo đó biến mất, được Thẩm Ngạn Chu xông lên đỡ được.

“Mau, nhanh lên!” Tiếng bước chân của các cảnh sát ngoài cửa ngày càng gần.

Hắn ta không đứng dậy nổi nhưng vẫn dùng chút sức cuối cùng đưa tay, nã một phát súng về phía Từ Niệm Chi.

“Cẩn thận!” Thẩm Ngạn Chu phản ứng rất nhanh, lật người lại bảo vệ Từ Niệm Chi.

Tất cả xảy ra quá bất ngờ, Từ Niệm Chi nhìn cơ thể phía trên mình, hình như nghe được tiếng viên đạn xuyên qua máu thịt.

“Thẩm Ngạn Chu!” Cô lập tức ngồi dậy xem kỹ tình trạngvết thương của anh.

Hắn ta nhìn thấy tấm lưng đỏ máu của Thẩm Ngạn Chu thì hơi mỉm, giơ súng nhắm ngay huyệt Thái Dương của mình.

Lại “bùm” một tiếng súng vang, hắn ta không hề lưu luyến tựa vào lan can ban công ngã xuống.

Thật ra hôm nay gϊếŧ người xong hắn ta không định sống ra khỏi thôn Đào Nguyên.

Trước khi mất đi ý thức, hắn ta như lại thấy gương mặt Tiết Quế Lan kia.

Đáng lắm.